Nàng Tựa Mật Đào

Chương 66




Edit: Hà Thu 

Hòa thân liên hôn, chữ lợi luôn đứng hàng đầu.

Là người đều có thể thấy rõ, “Hoài Vương Tiêu Minh Triệt Đại Tề” hiện giờ chỉ cách “Thái tử Tiêu Minh Triệt Đại Tề” một bước nữa thôi.

Tại thời điểm quan trọng này, giữa “trữ vị” và “Lý Phượng Minh”, cho dù là đầu heo cũng biết nên chọn cái trước chứ?

Nhưng Tiêu Minh Triệt lại nói, giữa trữ vị và nàng, ta chọn nàng.

Lý Phượng Minh cũng không phải là đầu gỗ, Tiêu Minh Triệt có vài phần tình ý đối với nàng, việc này nàng cũng không hoài nghi.

Dù sao, nàng đối với Tiêu Minh Triệt cũng có vài phần tình ý như vậy.

Nhưng yêu thích đến mức này, nàng thật sự khó có thể tin được.

Hai người bọn họ đều là con vua sinh ra, làm sao có thể không biết giữa hai thứ quyền lực cùng tình cảm, cái nào nặng cái nào nhẹ?

Làm sao có thể mê tín dị đoan giống mấy đôi nam nữ ngốc nghếch trong mấy cuốn truyện ba xu “chỉ cần có tình thì uống nước cũng no” được?

Cho nên, nếu Tiêu Minh Triệt không phải nói khùng nói điên, vậy nhất định là nói dối.

Nếu như có người thực sự tin vào trái tim của mình, vậy người đó chính là đầu heo.

Lý Phượng Minh trừng mắt nhìn người trước mắt. Cho dù xung quanh tối đen, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Tối nay không có trăng, đèn trong phòng ngủ cũng đã tắt từ lâu. Trong trướng mờ mịt, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa sáng rực xinh đẹp.

Đêm đại hôn lúc trước, cũng là ở trong màn giường, cũng là gần trong gang tấc bốn mắt nhìn nhau như vậy.

Khi đó, đôi mắt này tựa như đầm nước lạnh bình tĩnh dưới ánh trăng u ám, không thấy một chút hơi ấm nào.

Mà chưa tới hai năm, đôi mắt này lại trở nên đầy dịu dàng lưu luyến. 

A, thật sự là quá hoang đường.

Không thể tin. Thật sự không thể tin được.

Trong lúc nàng im lặng trừng mắt nhìn người, Tiêu Minh Triệt ôm nàng vào lòng, bàn tay ấm áp ấn nhẹ vào gáy nàng, khiến mặt nàng dán sát vào cổ hắn.

Hắn bắt đầu nói mấy lời kỳ lạ.

Mỗi một câu đều không giống như lời mà Tiêu Minh Triệt có thể nói ra. Nhưng hắn lại nói đi nói lại hết lần này tới lần khác.

Hắn nói: “Nhất định nàng không biết, rằng năm đó ở trong tuyết nắm chặt tay của nàng, ta mới biết rằng thế gian cũng có ấm áp.”

Hắn còn nói: “Kể từ khi nàng đến bên cạnh ta, cuối cùng ta mới sống đúng như bộ dáng của một con người nên có. Trước đó, cùng lắm chỉ coi như đang tồn tại thôi.”

Hắn lại nói: “Lý Phượng Minh, là nàng dạy ta nếm thử ngũ vị nhân gian, phân biệt ấm lạnh hồng trần, hiểu được vui buồn của cuộc sống.”

Năm giác quan của con người luôn hỗ trợ lẫn nhau.

Khi đôi mắt hoàn toàn không phát huy được tác dụng, lỗ tai sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Lý Phượng Minh nghe rất rõ ràng mỗi một chữ Tiêu Minh Triệt nói, cũng nghe thấy tiếng tim đập dồn dập khi hắn nói chuyện.

Giọng nói mềm mại êm tai, giống như rượu xuân lâu năm bị ánh mặt trời chiếu rọi, vừa cởi mở lại ấm áp.

Nàng nghi ngờ mình say rồi.

Trong đầu ong ong, nhịp tim hỗn loạn, tứ chi không còn chút sức lực nào, miệng đắng lưỡi khô?

Mỗi chữ đều nghe rất rõ ràng, nhưng khi nối chúng lại với nhau thì chỉ cảm thấy khó hiểu. 

“Chờ ta từ Nam Cảnh trở về.” Tiêu Minh Triệt dừng một chút, hít vào thở ra thật sâu hai lần, giống như lấy hết can đảm: “Đến lúc đó xin nàng dạy ta một chuyện, được không?”

Trái tim nàng càng lúc càng đập vang dội như trống, cổ họng khô khốc khó khăn nặn ra nghi vấn: “Chuyện gì?”

Lời còn chưa dứt, liền có đôi môi ấm áp dán lên vành tai nóng bỏng của nàng.

Giọng cười trầm ấm ẩn chứa khát khao vui sướng, dọc theo lỗ tai đi thẳng vào trái tim nàng.

“Dạy ta, nói chuyện yêu đương, sống chết không rời.”

***

Hiện giờ đang là thời điểm xuân hạ giao nhau, ánh nắng buổi chiều chiếu sáng rực rỡ.

Tấm màn vàng óng chói chang bao phủ khắp trời đất, hoa viên phía sau của Hoài vương phủ bị nhuộm đến tươi sáng rạng ngời, lại vô cùng hư ảo.

Lý Phượng Minh ngồi ở trong đình hóng gió, kinh ngạc nhìn đầm sen phía trước, không biết bản thân đang mơ hay tỉnh. 

Tiêu Minh Triệt rời kinh đã hai ngày, mà nàng vẫn còn bàng hoàng đờ đẫn như cũ. 

Nguyên nhân không phải do quỳ thủy.

Căn bản chính là bị lời nói của Tiêu Minh Triệt làm cho choáng ngợp.

Thật sự là quá khó hiểu.

Lợi ích liên hôn đang êm đẹp, tại sao hắn lại đột nhiên nói về tình cảm chân thật?! 

Lại còn muốn nàng dạy? Nàng căn bản không hiểu cũng không tin thứ đồ chơi này, dạy như thế nào?

“Điện hạ.”

Lý Phượng Minh cố gắng thu hồi mớ suy nghĩ hỗn loạn, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Thuần Vu Đại không biết đến từ khi nào.

Thuần Vu Đại bắt gặp ánh mắt của nàng, chắc chắn nàng đã hoàn hồn, lúc này mới trịnh trọng bẩm báo: “Đại trưởng công chúa phái người tới đưa tin, mời ngài ngày mai đến phủ bà uống trà.”

Đại trưởng công chúa không thích Lý Phượng Minh, điều này đã quá rõ ràng vào hôm yến tiệc đầu năm khi hoàng gia tổ chức tìm chuông xuân. 

Hai người xưa nay không hề qua lại, vậy mà Tiêu Minh Triệt mới rời kinh hai ngày bà đã lập tức cho người đến mời Lý Phượng Minh tới nhà làm khách, thật sự không giống bộ dáng hảo tâm tốt bụng.

Thuần Vu Đại nói: “Nếu điện hạ không muốn đi, ta sẽ tới phủ Đại trưởng công chúa tạ lỗi thỉnh tội.”

“Không cần. Ta có dự cảm, tội này ngươi không gánh nổi.” Lý Phượng Minh cười lắc đầu: “Hình như không phải bà muốn gặp ta.”

Nàng đoán, trà này của Đại trưởng công chúa, hơn phân nửa là mời thay Tề đế.

***

Sáng ngày hai mươi tháng tư, phòng khách phía tây phủ Đại trưởng công chúa.

Đại trưởng công chúa bước lên ngồi quỳ trước chiếc trường kỷ thấp, sau lưng là bức bình phong sơn mài khổng lồ khảm hoa văn tráng men, lộng lẫy đến hùng hổ dọa người.

Lý Phượng Minh cách khoảng không nhìn bà, trên người mặc một bộ hồng y đỏ rực như lửa, con phượng hoàng hai đầu Xuất Vân thêu bằng kim tuyến uy nghiêm rực rỡ giống như vừa niết bàn trùng sinh. 

Đại Trưởng công chúa phất tay lướt qua cả chiếc bàn dài, tươi cười đoan nhã: “Mấy năm gần đây, Ung Kinh thịnh hành tiệc trà chung, ta rảnh rỗi không có việc gì nên tự mình nghịch chơi. Đồ đạc đơn giản, để ngươi chê cười rồi.”

Trên chiếc bàn dài bày đầy đủ những bộ trà cụ tinh xảo bắt mắt, hai chữ “đơn giản” khiêm tốn đến mức quá rõ ràng.

“Đúng vậy, rất đơn giản.” Trong lúc nói chuyện, Lý Phượng Minh đã đảo khách thành chủ.

Nghiền trà thành bột, rót nước, dùng thìa khuấy đều.

Nước trà gặp nhau, sữa trà nổi lên trên mặt chén lông thỏ, trắng như sao thưa trăng sáng, xanh mướt như lối viết thảo thư*.

* Thảo thư (tiếng Trung: 草書; bính âm: cǎoshū) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Nàng hạ bút thành văn, giống như một bức tranh được vẽ trên mặt nước, bên trong sự phong nhã lộ ra vẻ thoải mái.

Chia trà xong, Lý Phượng Minh mới cười nhạt ngước mắt lên: “Thứ cho ta nói thẳng, ta tuy còn nhỏ tuổi ít kinh nghiệm, nhưng những thứ mà hiện nay Đại trưởng công chúa phấn khởi hào hứng làm thử, đều là những thứ lúc nhỏ ta đã từng chơi qua.”

Tổ chức bữa tiệc trà đột ngột hôm nay, Đại trưởng công chúa là vì chuyện gì, nàng rất rõ ràng.

Đại trưởng công chúa chỉ biết Lý Phượng Minh là con gái riêng của một vương gia nhàn tản ở Ngụy quốc, chẳng qua là muốn dùng chút mánh khóe để chèn ép khí thế của nàng trước, làm cho nàng tự ti xấu hổ, làm cho nàng tự thấy mình không xứng với Tiêu Minh Triệt hiện giờ. Hoặc là nói Tiêu Minh Triệt tương lai.

Sau đó lại nắm thóp nàng nói chuyện.

Đáng tiếc, Lý Phượng Minh chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với ai.

Trong các quốc gia đương thời, thì nước Tề là quốc gia thành lập muộn nhất.

Hiện giờ Tề quốc chẳng qua chỉ đang tập tễnh đi trên con đường Ngụy quốc đã đi qua từ lâu.

Nếu bàn về mặt khí thế và dùng quyền lực để áp đảo người khác, thì Đại trưởng công chúa Tề quốc không thể là đối thủ của cựu thái tử Ngụy quốc được.

Đại trưởng công chúa là người duy nhất trong hai đời công chúa Tề Quốc hiện nay dám công khai yêu cầu công chúa vào triều bàn chuyện chính sự, dũng khí và tham vọng được đánh giá là nổi bật trong số các công chúa họ Tiêu.

Nhưng trong mắt Lý Phượng Minh, bà còn chưa đáng nhắc tới.

Lý Phượng Minh đã có thể đoán được Đại trưởng công chúa dự định nói như thế nào, liền hiểu lý do tại sao bà muốn nói.

“Không cần phải làm những mánh lới rắc rối này, có chuyện thì cứ nói thẳng. Chỉ cần điều kiện thỏa đáng, hai bên cùng có lợi, ta nhất định sẽ phối hợp.”

Bị khí thế của nàng làm rối loạn chương trình định nói lúc đầu, sắc mặt Đại trưởng công chúa có chút tái xanh.

“Rất nhiều người trong kinh đều nói Hoài vương phi là một quả hồng mềm, hôm nay xem ra, lại không giống lắm.”

“Nếu không phải là quả hồng mềm, vậy cũng không sao. Dù sao ta cũng là người vừa thực dụng lại tiếc mạng.” Lý Phượng Minh cười cười, một tay bưng chén trà lên: “Không cần phí tâm vòng vo nữa, bệ hạ quý quốc bảo ngài chuyển lời gì cho ta?”

Nàng đã nói thẳng, trưởng công chúa cũng ổn định tinh thần, triển khai công k1ch tình cảm. 

“Hình như ngươi còn chưa biết, trước khi lão Ngũ rời kinh có ở trước mặt bệ hạ thay ngươi cáo ốm từ chối tiếp khách. Còn cứng rắn quẳng xuống một câu, nói cho dù có là Hoàng hậu triệu kiến ngươi, Hoài vương phủ cũng không nhận ý chỉ, mọi chuyện đều chờ sau khi hắn về kinh mới nói tiếp.”

Rõ ràng, vì Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt đã làm tốt chuẩn bị lấy cứng đối cứng với Tề Đế.

Hắn dám nói vậy cũng chỉ vì hiện nay Tề Đế bệnh lâu không khỏi, trước mắt lại tạm thời không có hoàng tử nào khác có thể trông cậy vào, Tề quốc còn phải đối mặt với áp lực nặng nề thù trong giặc ngoài. 

Bằng không, sau khi Tiêu Minh Triệt nói xong những lời này ở trước mặt Tề Đế, chết ngay tại chỗ là điều chẳng phải nghi ngờ.

Lý Phượng Minh chậm rãi nhắm mắt lại, che giấu dòng nhiệt nóng nơi trong mắt, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Minh Triệt, tên điên nhà chàng bị tình yêu mê hoặc đến mất trí rồi phải không, đây là có bao nhiêu điên chứ?! Quá ngớ ngẩn?!

Đại trưởng công chúa nghiêm túc nói: “Ngươi xem, lão Ngũ đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, có phải ngươi cũng nên suy nghĩ cho hắn chút không? Bệ hạ không muốn giữ ngươi ở bên cạnh hắn, thật ra là đang khổ tâm tính kế lâu dài vì hắn.”

Lý Phượng Minh cố gắng đè nén sự rung động sắp mất khống chế trong lòng, ánh mắt khôi phục sự bình tĩnh.

“Ta hiểu. Đừng nói quý quốc bệ hạ không hài lòng, cho dù chỉ cân nhắc ý kiến của bách tính thôi, thì ta đúng là không nên tiếp tục ở lại bên cạnh hắn thật.”

Hoài vương phi là người dị quốc thì không thành vấn đề. Nhưng nếu Thái tử phi là người dị quốc, thì tất cả người Tề quốc đều sẽ rất chán ghét.

Về điểm này, bất kể dân chúng của quốc gia nào cũng giống nhau.

Thái tử phi chính là quốc mẫu kế nhiệm tương lai. Nữ tử trong nước mình còn chưa chết hết, ai lại đi thích có một quốc mẫu có xuất thân dị quốc?

Có một cái gọi là số đông không thích thì không nên làm, nếu Tiêu Minh Triệt muốn an toàn leo lên đ ỉnh cao, thì bên người không thể giữ lại một chính thất nước khác.

Nhưng Lý Phượng Minh lại là công chúa cầm quốc thư đến hòa thân, tuyệt đối không có khả năng từ vợ cả lùi về vợ lẽ.

Cho nên, Tề Đế muốn loại bỏ Lý Phượng Minh khỏi người Tiêu Minh Triệt, tuy tàn nhẫn, nhưng thật sự là vì tốt cho hắn.

Đại trưởng công chúa thổn thức không thôi: “Đạo lý ngươi đều hiểu, xem ra là một người thông minh. Nói thật, trước mắt lão Ngũ chỉ còn thiếu một bước, ngươi chính là chướng ngại vật cản trở cuối cùng.”

“Sao lại nói vậy được? Cho dù ta có là chướng ngại vật của Tiêu Minh Triệt, thì cũng không phải là người cuối cùng.”

Lý Phượng Minh lười biếng cười một tiếng, lời nói không chút khách khí.

“Vị trong Đông cung kia chỉ là đang dưỡng bệnh, còn chưa chết đâu.”

“Ngươi… Làm càn!” Đại trưởng công chúa nghe vậy sắc mặt chuyển trắng bệch, tức giận đập bàn.

“Như vậy đã tính là làm càn rồi sao? Vậy là ngài quá thiếu kiến thức rồi. Nếu quay trở lại bốn hoặc năm năm trước đây, ta còn có thể làm càn hơn cơ.”

Lý Phượng Minh một tay nâng má, mặt mày cong cong, dáng vẻ tươi cười vừa xán lạn lại ngông cuồng.

“Chỉ cần ngài nắm trong tay lợi thế đủ trọng lượng, thì không có điều kiện nào ta không dám nhắc tới.”

Hòa thân đến Tề hai năm nay, ngoại trừ lúc trước gây sự với Tiền Chiêu Nghi ở hành cung Tích Thúy Sơn ra, thì nàng chưa từng gây thêm chuyện thị phi gì, càng chưa xuất đầu lộ diện, nhiều nhất chính là ở sau lưng Tiêu Minh Triệt đưa ra vài câu chủ ý.

Nhìn chung biểu hiện rất giống một người thiện lương tốt bụng. 

Nhưng từ khi vỡ lòng được dạy dỗ, đại đa số những gì nàng học được, cũng không phải là những gì trẻ con nên học.

Trên bàn đàm phán nên làm thế nào để hư thực lẫn lộn, vừa đấm vừa xoa, gan dạ lấn lướt, nàng thuần thục hơn nhiều so với vị Đại trưởng công chúa đối diện này.

Có một số thủ đoạn nàng không thích, khinh thường, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu, không dám.

“Thật không dám giấu diếm, các ngài đều nhìn nhầm rồi. Có lẽ ngay cả Tiêu Minh Triệt cũng không phát hiện, ta từ trong xương cốt cũng không phải thứ tốt lành gì.” Lý Phượng Minh tự giễu cười nhạo, rồi lại bình tĩnh thản nhiên.

“Lúc cần thiết, ta cũng có thể rất cặn bã.”

Lúc này Thái tử Tiêu Minh Tuyên đang dưỡng bệnh ở Đông cung mới là chướng ngại vật cuối cùng trước khi Tiêu Minh Triệt đi tới vị trí tối cao.

Cũng là chướng ngại vật lớn nhất.

Tiêu Minh Triệt đã điên cuồng đến mức vì nàng mà đánh cược tất cả, nàng cũng dám quét sạch con đường phía trước vì hắn.

“Hôm nay ta đã tới, thì nhất định phải đạt được giá trị mà ta mong muốn. Mặc kệ các ngài muốn ta đi hay là muốn ta chết, chuyện này đều có thể bàn bạc. Nhưng ta là một người không thích thiệt thòi, nếu có người nghĩ muốn cướp chiếc bánh lớn từ chỗ ta, rồi mặc ta tay không bắt sói, vậy nằm mơ đi.”

Đầu ngón tay Lý Phượng Minh khẽ chạm vào mặt bàn, nói cười tự nhiên.

“Nếu như chướng ngại vật như ta không còn nữa, mà vị trong Đông cung kia lại khỏe lại, thì Tiêu Minh Triệt liền mất cả chì lẫn chài, ngay cả đường sống cũng không còn, chứ đừng nói là đường lui. Đến lúc đó ngài bảo hắn đi chỗ nào khóc đây?”

“Ý của ngươi là, muốn Thái tử…”

Đại trưởng công chúa thật sự rất khó lý giải sự ngông cuồng của Lý Phượng Minh từ đâu mà đến, lại nói ra dám yêu cầu muốn Thái tử chết trước mặt bà.

“Hiện tại ta có thể giết ngươi!”

“Ngài không dám. Đừng nói ngài, ngay cả Hoàng đế bệ hạ của quý quốc cũng không dám, nếu không sẽ không cuộc nói chuyện hôm nay của ngài với ta.” 

Lý Phượng Minh cười nhìn bà, không chút sợ hãi.

“Người ta phái về Lạc Đô báo tin, hôm qua đã lên thuyền. Ta là đại diện cho Đại Ngụy Lý thị đến Tề hòa thân, nếu vô cớ chết dưới tay Tiêu thị, thì Thái tử Lý Diêu của Đại Ngụy hiện tại cũng sẽ không bỏ qua một trận quốc chiến có thể giúp nàng lập uy.”

Ngập ngừng một lát, Lý Phượng Minh lại thản nhiên cầm chén trà lên, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng.

“Người Ngụy vui vẻ thân thiện với các nước, nhưng lại rất coi trọng mặt mũi. Khi ta còn sống, đối với Ngụy quốc không quan trọng, nhưng nếu ta chết oan uổng, chỉ vì bảo vệ thể diện đất nước, trấn an xoa dịu lòng dân, thì bên kia nhất định sẽ vì cái chết của ta mà dốc sức đánh một trận với Tề quốc. Hoàng đế quý quốc hiểu rất rõ, Tề quốc hiện tại không thể chịu nổi hai cuộc chiến tranh quốc gia cùng một lúc, nếu không làm sao có cuộc hôn nhân giữa Tiêu Minh Triệt và ta được?”

Đây là tử huyệt hiện tại của Tề quốc. Nàng dám ngạo mạn đề cập điều kiện, chính là lấy tự tin ở chỗ này.

Nàng hơi nâng cằm, cười tủm tỉm chỉ chỉ hai đầu phượng Xuất Vân trên áo bào của mình.

“Phượng hoàng rụng lông, nó vẫn là phượng hoàng. Đại trưởng công chúa, tốt nhất ngài nên tin điều này.”

Đại trưởng công chúa trừng mắt nhìn nàng.

Mặc dù nghi ngờ nàng đang phô trương thanh thế*, nhưng cũng không dám không tin hoàn toàn.

* Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

“Nếu tất cả mọi người đều là vì Tiêu Minh Triệt, vậy mọi chuyện dễ thương lượng rồi. Nếu các ngài không xuống tay được với Thái tử, vậy ta có thể lùi lại một bước.”

Lý Phượng Minh dừng lại một chút, cuối cùng nói ra điều kiện thực sự.

“Nếu bệ hạ quý quốc thật lòng tính kế lâu dài vì Tiêu Minh Triệt, vậy hãy sai phi dịch cưỡi khoái mã tăng tốc nhanh chóng, đem binh phù của quân tiên phong Vệ Thành giao cho Tiêu Minh Triệt.”

Đối với Thái tử, thừa dịp hắn bệnh để lấy mạng đương nhiên là điều tuyệt đối không thể sai lầm.

Nhưng Lý Phượng Minh đâu có điên như vậy, nàng chẳng qua chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Trước tiên nhắc tới “Các ngươi giết Thái tử trước, ta sẽ chết như các ngươi mong muốn”, sau đó lui bước lại đổi thành “Đổi lấy binh phù năm vạn quân Vệ thành vì Tiêu Mình Triệt, ta sẽ chết như các ngươi mong muốn”, đối phương đương nhiên sẽ sẵn sàng chấp nhận cái sau hơn.

Nếu Tề Đế thật sự hạ quyết tâm đổi Tiêu Minh Triệt làm Thái tử, vậy việc giao lại binh phù quân tiên phong Vệ thành cũng không phải là quá khó.

Quân tiên phong chỉ có vẻn vẹn năm vạn người, đối với bản thân Tề Đế cũng không phải là uy hiếp quá lớn, nhưng cũng đủ để Tiêu Minh Triệt đề phòng binh lính phủ Đông cung của Thái tử.

“Đợi binh phù đến tay Tiêu Minh Triệt rồi, ta sẽ ‘đột nhiên phát bệnh cấp tính mà chết’ trên đường về quê nhà, người của các ngài nhìn ta tắt thở xong là có thể rời đi, sau đó hết thảy không còn liên quan đến Tiêu thị các người nữa. Người của ta tự sẽ hỏa táng thi thể ta, mang tro cốt của ta về quê, cũng cam đoan Lạc Đô bên kia gió êm sóng lặng.”

Lý Phượng Minh đứng dậy, chậm rãi phủi nếp gấp trên áo.

“Xin chuyển nguyên văn lời này đến quý quốc bệ hạ: Giao dịch này đối với ông ấy và ta đều là đánh cược. Ông ấy cược vận mệnh đất nước, ta cược mạng. Kế hoạch của ta đã lên bàn, hỏi xem ông ấy có muốn theo hay không.”

Chỉ cần có năm vạn quân Vệ thành trong tay, cho dù Thái tử có may mắn vượt qua tử kiếp rồi tiếp tục đông sơn tái khởi*, cũng không dám động đến Tiêu Minh Triệt dù chỉ một chút.

* Về sau thành ngữ “Đông sơn tái khởi” ngụ ý khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại hoặc trở lại làm quan sau khi ẩn cư.

Đổi lấy lá bùa hộ mệnh này giúp Tiêu Minh Triệt, là chuyện cuối cùng Lý Phượng Minh có thể làm cho hắn.

Quãng đường còn lại, hắn phải tự mình đi thôi.