Hoài Băng vì mệt cũng vì đuối sức, ngủ liền một đêm đến sáng hôm sau mới thức dậy. Nhiên Nhiên thấy cô đi đánh răng, rửa mặt về liền cầm bánh và sữa chua đưa cho cô. Tinh thần HB bỗng vui vẻ hơn:
-Cậu đi mua sữa chua từ bao giờ thế! Mùa đông mà được ăn sữa chua cứng là niềm sung sướng nhất của tớ đấy hihi
Rồi cô vui vẻ ăn hết cả hộp bánh và sữa chua. Nhiên Nhiên nhìn cô ăn cả hộp sữa chua cứng mà rùng cả mình:
-Sở thích của cậu cũng quái thật đấy. Tớ nhìn mà ghê cả răng... Grừ! Chúng ta chuẩn bị đi học thôi.
HB lấy quần áo định thay thì phát hiện trên giường mình xuất hiện một con gấu bông. Cô phấn khích bế nó lên ngắm nghía:
-Con gấu bông này xinh quá đi mất, lại đúng màu tớ thích trời ơi, nhìn chỉ muốn ổm cả ngày hihi. Cảm ơn Nhiên yêu của tớ nhé!
-Ừ...ừ! Lại đây – Nhiên Nhiên nghe lời dặn của Thiên Ca, cũng ậm ừ cho qua lời hiểu nhầm của HB.
HB lại gần Nhiên Nhiên đeo lên tay HB một chiếc vòng:
-Tớ tự đan đấy. Trên này có chữ NB. Tớ cũng có một cái này, chúng ta đeo vòng đôi nhé!
HB bỗng dưng ôm Nhiên Nhiên một cái thủ thỉ:
-Tớ yêu cậu! Cả kiếp trước, kiếp này và kiếp sau sau nữa.
-Được rồi được rồi! Đi học thôi hihi
Buổi chiều, cô không tới văn phòng đoàn nữa mà đi dạy luôn. Có lẽ những ngày sắp tới, văn phòng đoàn cũng không cần cô nữa. Vừa tới nhà bấm chuông cửa, Nhất Trí đã chạy ra mở cửa rồi tỏ vẻ bất ngờ với HB:
-Surprise ‼!
-Haha! Trí Trí hôm nay em lại nghĩ ra trò gì thế này? – HB nhìn bộ dạng hóa trang như người của bộ lạc nào đấy làm cô bật cười.
-Haiz! Chị vào đi. Hôm nay em được giao trọng trách làm trò vui cho chị. Chị nói đi, chị muốn em làm gì cũng đc!
-Ai lại có quyền năng giao được trọng trách cho em thế! Chị phải đi cảm ơn hậu tạ mới được.
-Bí mật! Để em đi lấy sữa chua cho chị ăn.
-Lại sữa chua à? Sao hôm nay mọi người đều biết dỗ chị bằng sữa chua thế nhỉ hihi
HB lên phòng của Nhất Trí ngồi đợi cậu thay quần áo, rửa mặt. Cạnh phòng Nhất Trí có một căn phòng mà từ hồi đi dạy tới giờ cô chưa từng thấy mở cửa, trước cô có hỏi thì NT bảo đó là phòng anh trai cậu. Ông anh trai này tính tình khác quái dị nên luôn khóa cửa phòng. Ngồi đợi một lúc thì Nhất Trí đi lên cầm theo 2 hộp sữa chua:
-Đây chị ăn đi! Trước lúc học em sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện cười nhé!
Câu chuyện mà cậu ta kể HB nghe từ lâu lắm rồi. Chỉ là... ngắm nghía khuôn mặt của cậu bé này, bỗng dưng HB thấy ấm áp đến kì lạ. Đi dạy Nhất Trí dần dần trở thành một thói quen, trở thành niềm hạnh phúc bé nhỏ hàng ngày của cô chứ không còn là công việc nữa. Cậu bé này lúc thì tinh nghịch, lúc lại chín chắn, lúc thì làm cho cô cảm thấy thật ấm lòng như bây giờ vậy! Đang giảng bài cho Nhất Trí thì HB nhận được tin nhắn đến từ Nhiên Nhiên: “ Lát về qua quán lẩu đối diện trường nhé! Chúng ta ăn bù sinh nhật hôm qua.”
------------------
Vừa bước vào quán, HB đã thấy Nhiên Nhiên đứng lên vẫy cô ra hiệu ở bàn này. Đi tới gần, HB mới phát hiện ở bàn ngoài Nhiên Nhiên còn có Thiên Ca, Min Linh, Băng Đông, lại có cả Bắc bạn cùng bàn với Thiên Ca.
-Tớ gọi đông người tới cho vui. – Nhiên Nhiên giải thích trước sự ngạc nhiên của HB
Đông Băng đứng dậy đưa một hộp quà cho HB, nhẹ nhàng nói:
-Anh xin lỗi chuyện hôm qua. Quà sinh nhật bù cho em. Đừng buồn nữa nhé!
HB ngồi xuống chỗ trống cạnh Đông Băng, mở hộp quà, lấy ra là một chiếc đầm trễ vai màu đen lấp lánh kim sa. Cô cất lại vào trong hộp rồi nói:
-Cảm ơn anh!
“2 tiếng trước
Đông Băng nghĩ cả một đêm. Từ trước tới giờ, anh luôn nghiêm khắc với bản thân, luôn bắt mình làm việc gì cũng phải hoàn hảo. Chắc cũng vì vậy mà khi gặp HB – một cô bé hậu đậu chẳng làm được gì, anh như thấy một phần thiếu trong con người mình, vì vậy mới thấy hiếu kì, có cảm giác muốn yêu thương, bảo vệ cô. Nếu con người cô đã hậu đậu vậy, cớ gì anh lại đòi hỏi cô phải trở nên hoàn hảo như anh. Có lẽ anh sai rồi! Đông Băng quyết định tới kí túc xá nữ tìm HB. Nhưng lại chỉ có Nhiên Nhiên ở phòng, ngồi nói chuyện với Băng Đông một lúc, Nhiên Nhiên cũng cảm thấy anh biết nhận ra lỗi của mình rồi. Huống chi HB lại thích BĐ như vậy, cứ tiếp tục thế này HB chỉ buồn thêm. Nhiên Nhiên quyết định:
-Thôi được rồi! Tối em gọi Băng Băng cùng đi ăn cho hai người làm hòa. Tiện gọi mọi người đi ăn bù sinh nhật của Băng Băng vậy.
-Cảm ơn em!”
Đồ ăn đã đầy đủ trên bàn, Nhiên Nhiên và Min Linh cùng cho đồ ăn và rau, hành lá vào nồi lẩu vừa sôi. Được một lúc thì rau đã chín, Nhiên Nhiên gắp cho HB cả thịt, rau lẫn hành. Thiên Ca thấy vậy không suy nghĩ gì liền gắp hành ra khỏi bát HB. Mọi người cùng quay sang nhìn Thiên Ca, Nhiên Nhiên lại quay ra hỏi HB:
-Cậu bảo ông ấy không thích ăn hành à?
-Không có! Tớ không bảo. Nhưng tớ không thích ăn hành thật hihi
Thiên Ca liền chữa cháy:
-À à! Thì tôi nghĩ con gái không thích ăn hành nên lấy ăn hộ thôi.
-Nhưng tôi thích ăn hành??? Tôi không phải con gái à? – Nhiên Nhiên thắc mắc
-Không! Trùng hợp... trùng hợp thôi. Bà thích thì đây tôi gắp lại cho bà.
-Thôi! Tôi còn đầy đây. Ông kì lắm!
Min Linh gắp một ít thịt vào bát Thiên Ca:
-Thôi mọi người ăn đi, hành lá gì mãi, chín hết thức ăn rồi.
Cả buổi HB cứ thấy Min Linh chốc chốc lại gắp đồ cho Thiên Ca, cô cười thầm: “Không ngờ gu của chị Min Linh lại là cái ông cẩ ngày không nghiêm túc này hihi”. Nhiên Nhiên với Bắc trên lớp chả nói với nhau câu nào, vậy mà hôm nay cứ chí chóe như hai con chim non tập hót vậy. Cả bầu không khí cứ ấm áp dần lên giữa tiết trời mùa đông.
------------------------
Ăn xong, BĐ đưa HB về tới cổng kí túc xá:
-Mai em tới văn phòng đoàn nhé! Còn nhiều việc cần em lắm!
-Vâng! Lần sau em sẽ chú ý, không để xảy ra chuyện như hôm qua nữa!
-Là do anh không quan tâm em nhiều để em mệt rồi! Thôi em vào kí túc đi.
-Vâng! Anh về đi.
HB không về phòng mà rẽ qua chỗ KENT. Mấy hôm nay bận rộn quá, mấy ngày rồi cô chưa ra thăm KENT. Thấy cô, KENT phấn khởi hẳn lên, cô thả nó cứ chạy quanh quanh làm cô chóng cả mặt. Nhìn xung quanh, cô phát hiện ra trong không khí đang có những cánh hoa bồ công anh bay bay, thì ra vườn bồ công anh đã nở đầy hoa rồi. Cô chậm rãi nằm xuống bãi cỏ, ngắm cả bầu không khí mùa đông lẫn vào những cánh hoa bồ công anh bay nhè nhẹ trong gió. Nhắm mắt lại, dường như được trở về mùa đông của những năm tháng trẻ thơ ấy‼! Cảm giác thật ấm, thật làm cho người ta nhớ da diết mãi chẳng quên.