Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 81




- Cho tôi hỏi phòng 301 ở đâu?

- Cô cứ đi thẳng xong rẽ trái là đến.

- Cảm ơn.

Cạnh!_Tiếng cửa phòng 301 bật mở:

- Này!Dậy đi!Dậy đi!_Giọng một người con gái vang lên đầy khó chịu

- Ư..ừm…là em à…ực…em đến rồ…ực..rồi.._Gia Kiệt say xỉn nhìn cô khó khắn nói

- Về_Cô gắt lên

- Ực..anh không..ực…về…Rượu…ực..cho..tôi…ực..rượu…ực…

- Có thôi không hả?

- Rượu..ực…

Thấy không thể nào nói chuyện tiếp với Gia Kiệt,người con gái bước lại bên cậu,nhẹ dịu cậu ra ngoài.

- Ực..rượu…

- Tôi bảo anh thôi đi còn gì?Đồ phiền phức.

Ọe…ọe…

- Ôi chúa ơi!Ghê quá đi!_Vừa nói,cô vừa vỗ lưng cậu

Sau khi nôn xong,cậu quay người lại:

- Hì..Tiểu Phong…là em à..ực…

- Trời ơi,chắc mình bệnh mất.Giờ phải đưa cái tên say xỉn này đi đâu bây giờ._Cô lẩm bẩm rồi quay qua cậu:

- Này,làm ơn tỉnh táo…ư…

“Hắn!Hắn đang…Ôi mẹ ơi!First kiss của con!Hắn làm cái gì trên môi con vậy chứ?”_Đầu óc Tiểu Phong không ngừng rên rĩ rồi bỗng nhiên,một tia sáng đi ngang qua chiếc đầu quái quỷ và ngây thơ của cô,cô sẽ trả thủ:

Bộp!_Cô dùng chân đá vào cái của quý của cậu rồi bỏ đi,mặc cho cậu cúi người xuống,rên rỉ vì đau đớn.

……

- Ư..ư…

- Tỉnh rồi à?

- Sao lại là anh?Sao anh lại ở đây?_Gia Kiệt hỏi,tay thì day mạnh thái dương,cảm giác quay cuồng do uống thật nhiều rượu thật khó chịu.

- Đây là nhà tôi.Tôi không ở đây thì ở đâu.

- Vậy sao tôi lại ở đây?_Gia Kiệt ngạc nhiên

- Tiểu Phong,nó bảo đưa cậu về đây._Người con trai điềm tĩnh

- Tiểu Phong?

- Ừ_Người con trai trả lời rồi bật cười hỏi:

- Mà tối hôm qua, cô em gái nhỏ của tôi làm gì cậu đấy.Sao thấy cậu có vẻ đau đớn…

- Em gái ư?Không phải anh là…

- Không.Tôi là anh trai ruột của nó.Tôi nghe nó kể rồi.Nó đúng là cái đồ nghịch ngợm.

- Thì ra vậy_Cậu cười nhạt,cậu bị lừa rồi.Chợt,cậu nhớ đến tối hôm qua:

- Chắc giờ cô ấy giận lắm nhỉ?_Cậu lẩm bẩm

- Giận?Cậu nói em gái tôi ấy à?

- À…dạ…

- Mà tối quá có chuyện gì vậy?

- À…thật ra thì…_Cậu ấp úng,phải nói làm sao đây nhỉ?

- Chắc nó đã bắt nạt hay làm cái gì đó tệ với cậu chứ gì?

- Hả?À không,không có chuyện đó đâu.

- Vậy thì tốt.Mà thôi,cậu rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.

- Vâng ạ!_Cậu lễ phép

…………

- Thưa giám đốc!Có người muốn gặp ngài!_Thưa kí của Tiểu Phong kính cẩn

- Ai vậy?

- Người con trai hôm qua ạ!

- Là ai nhỉ?

- Là cái người cao cao,điển trai hơn một tuần nay vẫn đến tìm giám đốc ấy ạ!

“Lại là hắn”_Tiểu Phong tức giận,lạnh lùng nói:

- Bảo với hắn rằng rôi có chuyện gấp nên vừa ra ngoài rồi.

- Vâng, thưa giám đốc!_Người thư kí dè chừng.”Rõ ràng là giám đốc vẫn còn ở đây kia mà!”

10′ sau:

- Thưa giám đốc!

- Gì vậy?

- Anh ta bảo sẽ ngồi đợi…

- Vậy cứ cho anh ta ngồi đợi!_Tiểu Phong thẳng thừng nói_”Chẳng có gì phải bận tâm cả.Tiểu Phong,mày phải chú tâm vào công việc,mặc kệ hắn,mạc kệ hắn,mặc kệ,mặc kệ…nhưng sao lại không được thế này?Không thể tập trung nổi…”.Rầm!

- Ôi mình điên lên mất!_Tiểu Phong gào lên.Tiếng đập bàn cộng với tiếng gào bất ngờ của cô khiến cô thứ kí nảy giờ vẫn còn đứng đó giật hết cả mình,run rẩy,lắp bắp:

- Vâng…vâng…tôi hiểu rồi…

“Hở?Mình có nói gì đâu mà cô ta sợ hải vậy chứ?”_Tiểu Phong nhíu mày khó hiểu

- Tôi…tôi…xin phép!

- Khoan đã._Tiểu Phong lạnh lùng nói

- Dạ…tôi…xin lỗi…tôi biết sai rồi…lần sau tôi sẽ không vậy nữa.Xin ngài đừng đuổi việc tôi.Lần sau tôi sẽ làm theo lệnh của ngài ngay lập tức mà,tôi hứa.Tôi hứa mà._Người thư kí sợ hãi

“Thì ra là cô ta sợ mình đuổi việc vì nãy giờ vẫn đứng đó khi mà mình đã ra lệnh.Vậy mà…trời ạ…làm mình tưởng cái gì quan trọng lắm chứ?Công nhận cái tin đồn mình khó tính cũng hữu dụng đấy chứ!Không tệ.”_Tiểu Phong cười tũm tĩm

- Vậy được rồi.Ra ngoài đi._Tiểu Phong khoan khái nở nụ cười nói

Vài ngày sau:

Cốc!Cốc!

- Vào đi!

Cạch!

- Thưa giám đốc!

- Gì vậy?

- Người con trai đó lại đến…

- Chẳng phải tôi đã dặn là khi nào hắn đến thì bảo rằng tôi có việc phải ra ngoài rồi sao?Cô quên à?

- Vâng…tôi biết nhưng…nhưng…

- Nhưng cái gì?

- Lần này…lần này có…có…_Người thư kí ấp úng

- Có cái gì?

- Đi cùng với người đó là một người con trai khác,người đó nhận là anh trai của…của giám đốc…nên…

- Người đó tên là gì?

- Dạ là Đinh Hải Phong.

“Anh trai mình đến đây làm gì vậy nhỉ?Đã bảo là đừng có đến rồi mà.Nhưng sao lại đi cùng hắn?”

- Cho vào đi.

- Cả hai người ạ!

- Ừm._Tiểu Phong gật đầu

Cốc!Cốc!Cốc!

- Vào đi!

Cạnh!

- Thưa giám đốc!Hai người đó đã đến!

- Được rồi!Cô có thể ra ngoài.Đừng mang café vào._Vẫn cúi đầu xem xét mấy cái hợp đồng,Tiểu Phong cất giọng ra lệnh

- Vâng.Tôi xin phép.

Sau khi người thư kí ra ngoài,anh trai của Tiểu Phong cất tiếng:

- Em gái anh đúng là siêng năng thật đấy!Siêng đến nỗi anh đến mà không ngẩng nổi cái đầu để nhìn anh một cái luôn!_Hải Phong tỏ vẻ giận dỗi

- Anh ngồi đi!

- Sao anh lại đi cùng tên đó?_Phớt lờ Gia Kiệt,Tiểu Phong nhẹ hỏi anh mình

- Không định mời anh cafe hay một tách trà sao?_Hải Phong tiến lại

- Hừ!Đừng có phớt lờ câu hỏi của em._Tiểu Phong giận dỗi

- Thì em cũng đang phớt lờ người ta kìa!_Hải Phong đẩy ánh nhìn sang Gia Kiệt

- Gì chứ?Hắn thì liên quan gì đến em!_Tiểu Phong hất hàm tức giận

- Thì dù sao cậu ấy cũng là khách mà.Sao em không mời cậu ấy ngồi.

- Khách á?Hắn mà là khách của em à?Có mà là người do anh đưa đến thì có.

- Là người của anh đưa đến thì em không mời cậu ấy ngồi à?

- Không.

- Vậy nếu như người anh đưa đến là chị Bảo Vân thì em cũng làm vậy à?

- Khác chứ.

- Em đang phân biệt chủng tộc đấy à?

- Cái gì mà phân biệt chủng tộc chứ?

- Không phải à?

- Không.Em là người rất công bằng đó.

Câu nói của Tiểu Phong khiến Hải Phong bật cười:

- Em gái của anh công bằng mà lại đối xử như vậy với khách của anh à?

- Em…

- Lại đó mà ngồi!_Tiểu Phong liếc xéo Gia Kiệt gắt lên_Thật là…tức chết mất.Cái đồ chết bầm._Cô lẩm bẩm

- Vậy còn café?

- Đợi một chút._Cô gắt lên với cả anh trai mình rồi tiến đến bàn làm việc,nhấc điện thoại lên gọi cho thư kí:

- Café._Cô gắt vào máy rồi dập điện thoại

10′ sau:

Cốc!Cốc!

- Vào đi.

Cạch!

- Café đây ạ!

- Để đó đi.

- Vâng!…Vậy tôi xin phép ra ngoài.