Tiết Lệnh Vi không biết hôm nay Trịnh Quý phi làm ra hành động này là có ý gì, nói là gọi nàng đến trò chuyện nhưng thực tế thì chẳng nói được mấy câu, huống hồ trước đó nàng và Trịnh Quý phi cũng không quen biết gì cho cam. Vào bữa tiệc sinh nhật của Triệu Duật, Trịnh Quý phi có phản ứng gì, nàng thấy rõ ràng. Hôm nay Trịnh Quý phi vô cớ gọi nàng đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Trịnh Quý phi mời nàng ngồi vào vị trí, Tiết Lệnh Vi có lòng phòng bị, uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng Trịnh Quý phi cũng không để ý, chỉ nói: "Chẳng lẽ thức ăn trong cung của bổn cung không xứng với khẩu vị của Hồng Lăng cô nương sao?"
Tiết Lệnh Vi chỉ đành ngồi xuống. Cung nhân thịnh cơm, gắp đồ ăn cho nàng, nàng ăn mà như nhai sáp, trong đầu ầm ầm phỏng đoán ý đồ của Trịnh Quý phi. Nhưng Tiết Lệnh Vi không hiểu biết gì nhiều về Trịnh Quý phi, nàng ta cũng không phải là người lương thiện, đến việc phỏng đoán Tiết Lệnh Vi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tiết Lệnh Vi thừa nhận mình thật sự không nghĩ ra nổi mấy mưu kế ngươi lừa ta gạt vô cùng phức tạp ấy.
Khi dùng bữa, phong thái của Trịnh Quý phi cực kỳ ưu nhã, dùng bữa xong, son trên môi nàng ta vẫn không lệch một li, bên khóe miệng cũng không dính dầu mỡ. Tiết Lệnh Vi thì ngược lại, nàng từng là một Quận chúa cao quý, hiểu từng lễ nghi, nhưng vừa rồi nàng thật sự không yên lòng, thế là không cẩn thận, không thể ăn một bữa cơm mà không mất chút son nào như Trịnh Quý phi.
Trong lúc dùng cơm, hai người vẫn không nói gì, Trịnh Quý phi không nói trước nên Tiết Lệnh Vi đương nhiên sẽ không mở miệng trước. Sau khi dọn chén dĩa xuống, Tiết Lệnh Vi mới nghe Trịnh Quý phi thản nhiên nói một câu: "Sao Triệu Duật còn chưa tới tìm cô?"
"Sao?" Tiết Lệnh Vi không rõ vì sao đột nhiên nàng ta nói những lời này.
Trịnh Quý phi cười như không cười, làm Tiết Lệnh Vi nhìn càng khó hiểu, tiếp theo lại nghe Trịnh Quý phi nói tiếp: "Xem ra, cô cũng không được hắn coi trọng như ta nghĩ."
Tiết Lệnh Vi trả lời: "Đốc công công việc bề bộn, có rất nhiều việc tất nhiên quan trọng hơn một thị thiếp như thiếp thân."
"Thật là biết ăn nói."
Cung nhân cầm chén đĩa xuống, dâng một bình trà lên, nước trà đổ ra có màu đỏ sậm, bốc lên hơi nóng nhàn nhạt, một tách trà được đặt trước mặt Tiết Lệnh Vi.
"Đây là?" Tiết Lệnh Vi ôm tách trà, rất khó hiểu.
"Là trà Lạc Thần."
Tiết Lệnh Vi chưa từng nghe nói đến loại trà này, vốn dĩ nàng cũng hoàn toàn không thích uống trà, thế nên không biết nhiều lắm.
"Hoa Lạc Thần mọc cực kì ít, cũng hiếm khi có người dùng nó để uống, nhưng bổn cung rất thích hương vị của nó, cô nếm thử xem?" Thấy Tiết Lệnh Vi lòng đầy tâm sự, Trịnh Quý phi khẽ nhướng đuôi lông mày, "Thế nào? Lại sợ bổn cung hạ độc ở đây?"
"Thiếp thân không dám."
Trịnh Quý phi nhếch khóe môi, nâng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm. Tiết Lệnh Vi đành phải nâng chén uống, trà Lạc Thần vào miệng khá chua, không phải vị nàng thích, nhưng đang trước mặt Trịnh Quý phi, nàng không thể không uống cùng cho xong.
Rốt cuộc khẩu vị của Trịnh Quý phi bị gì vậy, sao lại thích uống loại trà khó chịu này thế nhỉ, thêm chút đường phèn cũng được mà -- Đây rõ ràng là bảo nàng tới để khó xử nàng.
Đều do Triệu Duật! Y không minh bạch với người khác thì thôi đi, còn cố ý kéo nàng vào!
"Bổn cung muốn hỏi cô một câu, cô phải thành thật trả lời."
Tiết Lệnh Vi đặt tách trà xuống, nhịn đi vị chua lòm ấy, nói: "Nương nương cứ hỏi đi ạ, thiếp thân nhất định sẽ biết gì nói nấy."
"Cô thích Triệu Duật?"
Tiết Lệnh Vi vội đáp: "Thiếp thân tự biết thân phận hèn mọn, không dám có chút ý gì với Đốc công."
-- Người sáng suốt đều nhìn ra được Trịnh Quý phi có thái độ không bình thường với Triệu Duật, nàng nào dám giành người với Quý phi?
Trịnh Quý phi nghe vậy thì chỉ khẽ cười, nói một câu rất khó hiểu: "Dù sao, cũng đã chậm."
Chậm? Chậm gì cơ?
Đang lúc Tiết Lệnh Vi nghi hoặc thì thái giám nọ tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Triệu Đốc công cầu kiến."
Tiết Lệnh Vi hơi kinh ngạc. 'Sao Triệu Duật lại tới đây?'
Tác giả có lời muốn nói:
Vì sao cảm giác Nhiễm Nhiễm và Thanh Nghiên là một đôi...
Triệu Duật chưa từng thương tổn Thanh Nghiên, bởi vì Thanh Nghiên...
Tóm lại người Thanh Nghiên hận giàu lắm.
***
Editor: Mi An
Beta-er: Mi An