Cảm giác đau đớn trong lòng Tiết Lệnh Vi lúc này mới giảm đi một ít.
Triệu Duật ngồi quỳ dưới đất, Tiết Lệnh Vi thì gối lên đùi y, một lần nữa ôm lấy y.
Triệu Duật nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ về lưng nàng an ủi, trên mặt có vài phần cảm xúc phức tạp.
Một lát sau, y nâng mắt lên nhìn về phía chân trời, màu ráng chiều sáng ngời màu hổ phách trong con ngươi y. Y hỏi: "Quận chúa tin tưởng nô tài thế à?"
"Ngươi sẽ không gạt ta." Mặt nàng chôn vùi vào hõm vai y, xoa xoa đôi mắt bởi vì khóc mà hơi chua xót, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, rời đi hõm vai y nhìn y: "Ngươi hỏi như vậy, sẽ không gạt ta thật chứ?"
Triệu Duật không trả lời ngay, một lát sau, lại đột nhiên hỏi nàng: "Quận chúa.. thích nô tài cỡ nào?"
"Rất thích." Tiết Lệnh Vi vẫn trả lời không chút chần chờ: "Nên Triệu Duật, ta mới luyến tiếc ngươi đi hầu hạ người khác, làm nô tài người khác."
"Nếu là một ngày nào đó.." Triệu Duật tạm dừng một chút: "Quận chúa bởi vì phải thành hôn, cần phải vứt bỏ nô tài, quận chúa sẽ lựa chọn như thế nào?"
Tiết Lệnh Vi không nghĩ ngợi ý trong lời y nói, cảm thấy vấn đề Triệu Duật hỏi này có chút kỳ quái: "Không đâu, mặc dù ta thành hôn, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi."
"Quận chúa vẫn luôn không rõ ý của nô tài."
"Cái gì?"
"Quận chúa luyến tiếc nô tài, là vì nô tài là nô tài của quận chúa, hay là bởi vì cái gì khác?"
Tiết Lệnh Vi càng thêm ngơ ngác: "Triệu Duật, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì chứ?"
"Quận chúa vẫn luôn nói thích nô tài, vậy quận chúa có biết, cái gì là thích giữa nam và nữ không?"
Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng mờ mịt của Tiết Lệnh Vi, không chờ nàng nói chuyện, y lại hỏi tiếp: "Quận chúa muốn biết sao?"
Tiết Lệnh Vi ngẩn người, tuy rằng không rõ, nhưng lòng hiếu kỳ làm nàng muốn biết. Khi còn nhỏ, những gì nàng biết đều bắt nguồn từ bà vú, sau khi bà vú chết rồi, thì Triệu Duật lại là người nói cho nàng biết nhiều nhất.
Ngày xưa nàng có thắc mắc gì, Triệu Duật luôn có thể làm nàng hiểu rõ rất nhanh, nhưng vấn đề vào ngày hôm nay, nàng càng nghe càng thấy mờ mịt.
Thích giữa nam và nữ nàng không biết là cái dạng gì, nàng cũng chưa bao giờ suy nghĩ qua.
"Nếu ngươi biết, vậy ngươi mau nói cho ta biết đi."
Triệu Duật lại nói: "Loại chuyện này, khó nói rõ được."
"Vậy như thế nào mới có thể rõ?"
Triệu Duật nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt nàng, không hề chớp mắt, trầm mặc một lát, nói với nàng: "Quận chúa lại đây."
Tiết Lệnh Vi để sát vào một ít, yên lặng chờ y nói chuyện.
Triệu Duật rũ mắt xuống, một nụ hôn hạ xuống đôi môi mềm mại của nàng.
Môi được một vật mềm ấm chạm vào làm Tiết Lệnh Vi tức khắc ngẩn ra, trừng lớn mắt.
Cho tới nay, Triệu Duật chưa bao giờ chủ động vượt qua giới hạn như vậy. Tuy Tiết Lệnh Vi không hiểu cảm giác kì lạ trong lòng kia là cái gì, nhưng nàng lại một chút cũng không thấy phản cảm.
Nụ hôn của Triệu Duật tựa như chuồn chuồn lướt nước, rời đi rất nhanh, bên dưới ánh chiều bao trùm, y lại đỏ mặt.
Tiết Lệnh Vi sửng sốt nửa ngày, mới nghe y ho nhẹ một tiếng: "Quận chúa đã hiểu chưa? Sau này trăm triệu lần không thể làm với những nam tử khác như nô tài vậy, da thịt chi thân, chỉ có thể là những người thích nhau mới có thể làm."
"Triệu Duật, ngươi đúng là lớn mật nhỉ." Khóe môi Tiết Lệnh Vi chậm rãi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhưng mà, lời ngươi nói hình như cũng rất có lý."
Tiết Lệnh Vi nửa hiểu nửa không, bởi vì quá mức quen thuộc với Triệu Duật, dù là hôn cũng không cảm thấy e lệ, nhưng Triệu Duật không phải thiếu niên ngây thơ vô tri, tuy rằng sớm chiều ở chung mấy năm với Tiết Lệnh Vi, nhưng chuyện vừa rồi, vẫn làm y đỏ mặt nửa ngày.
Tiết Lệnh Vi lại ngồi trên người y, nguyên bản y cảm thấy việc này làm rất đơn giản, nhưng không nghĩ tới..
Trong lúc suy nghĩ bay xa, Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên ôm mặt y, hôn lên môi y.
Triệu Duật kinh ngạc.
Tiết Lệnh Vi: "Hình như cũng không có cảm giác gì.."
Huống chi, Triệu Duật là thái giám, không phải nam nhân.
"Triệu Duật, sao mặt ngươi đỏ thế?" Tiết Lệnh Vi nhìn thấy mặt y đỏ bừng, sắc mặt ngại ngùng: "Ngươi không thích ta hôn ngươi sao?"
Triệu Duật đâu chỉ đỏ mặt, đến cả người cũng bỗng nhiên có chút khô nóng lên. Tiết Lệnh Vi ngồi trong lòng y, lại dính sát y như vậy, lúc nói chuyện hơi thở lại thổi lên cổ y --
Vốn dĩ y cho rằng, mình sẽ không có một chút suy nghĩ cùng cảm xúc nào thế này đối với nàng.
Xúc cảm trên tay Tiết Lệnh Vi cho nàng biết mặt y có chút nóng, còn tưởng y bị phong hàn rồi, vừa định nói đi mời lang trung, phía sau liền truyền đến tiếng tức giận của Trưởng công chúa:
"Làm càn!"
Tiết Lệnh Vi theo phản xạ quay đầu lại, thấy mẫu thân cùng một nhóm nô bộc đã đi tới hướng này.
Triệu Duật trước một bước buông Tiết Lệnh Vi ra, đặt nàng xuống đất.
Đến khi Trưởng công chúa đi đến trước mặt hai người bọn họ, bọn họ vừa vặn đứng lên. Không chờ Triệu Duật hành lễ thỉnh an, Trưởng công chúa đã giơ tay lên, một cái tát hung hăng đánh lên mặt Triệu Duật.
Chân Triệu Duật lảo đảo, bên gò má bị móng tay cắt ra một vết máu.
Lòng Tiết Lệnh Vi lộp bộp một cái, vội vàng đỡ lại Triệu Duật: "Mẫu thân, người làm gì vậy?"
Trưởng công chúa phẫn nộ vô cùng, nàng mới nhìn thấy gì đây? Nữ nhi tôn quý của nàng không ngờ thân cận không biết giới hạn với tên nô tài này như thế!
"Nô tài hạ tiện, ngươi có biết mình là cái thân phận gì không? Dám khinh bạc quận chúa! Nói, ngươi vừa rồi làm gì quận chúa?"
Tiết Lệnh Vi che Triệu Duật ra sau: "Mẫu thân, đang êm đẹp người làm gì vậy? Không liên quan đến y!"
Trưởng công chúa vô cùng đau đớn nhìn nữ nhi bảo bối mà nàng nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ vào nàng: "An Dương, con cũng thế! Con đường đường là nữ nhi của Trưởng công chúa, sao có thể tùy ý để một nô tài làm loại chuyện này với con?"
"Triệu Duật không làm gì con, đều là con nguyện ý! Mẫu thân người đừng đánh y, Triệu Duật là nô tài của con, dù người muốn đánh y cũng phải hỏi con trước, mà không phải đi lên liền đánh người như vậy!"
"Con!" Trưởng công chúa ngày thường vội vàng giúp Hoàng đế Thành Tông quản lý triều chính, không chú ý nữ nhi thế nào, nàng vẫn luôn biết nữ nhi thích nô tài này, chỉ là không nghĩ tới, không ngờ nó lại bảo vệ hắn đến mức đó, một chút thân phận cũng không màng!
"Con vì một nô tài mà chống đối mẫu thân con sao?" Trưởng công chúa càng ngày càng bực mình: "Khoảng thời gian trước con vì tên nô tài này mà vung tay đánh nhau với công tử nhà Vương Tế Tửu thì thôi đi, hôm nay lại vì hắn mà ra tay với Thần phi ta cũng có thể mặc kệ, nhưng hiện tại lại để ta nhìn thấy chuyện thế này, An Dương, con quá mức coi trọng nô tài này, ta phải suy xét thật kĩ, có nên tiếp tục giữ lại hắn không!"
Tiết Lệnh Vi nhìn thấy sát ý trong mắt Trưởng công chúa thì có chút sợ, nàng gắt gao bảo vệ Triệu Duật ra sau lưng, nói: "Mẫu thân, nếu không có ý của con, Triệu Duật cũng không dám vượt qua, người muốn phạt thì phạt con là được, đừng giận chó đánh mèo Triệu Duật!"
Trưởng công chúa đang tức giận, lại nghe Tiết Lệnh Vi bảo vệ Triệu Duật như thế, liền giống như lửa cháy đổ thêm dầu: "An Dương, con làm như vậy, nếu truyền ra, không thể nghi ngờ là muốn mẫu thân con bị trên dưới triều đình nhạo báng!"
Triệu Duật đi ra từ phía sau Tiết Lệnh Vi, quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Trưởng công chúa điện hạ bớt giận, là lỗi của nô tài, mong điện hạ đừng trách cứ quận chúa."
Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: "Xem như là nô tài biết bảo vệ chủ tử." Nàng từ trên cao nhìn xuống xem Triệu Duật thật kĩ: "Nhưng mà, bổn cung không tha cho ngươi được, giữ ngươi lại, chỉ biết bại hoại danh dự của quận chúa!"
"Mẫu thân, người định làm gì Triệu Duật?"
"An Dương, không có nô tài này, con sẽ tìm được một nô tài khác càng tốt hơn. Huống hồ con ít ngày nữa sẽ phải thành hôn, nô tài bên người, quả thật cũng nên đổi rồi."
Tiết Lệnh Vi biết tính tình của Trưởng công chúa, mẫu thân của nàng đã nổi lên sát ý với Triệu Duật.
"Vậy nữ nhi không thành hôn nữa! Nếu mẫu thân muốn giết y, con sẽ không bao giờ để ý mẫu thân nữa!"
"Con nói lời hỗn xược gì vậy! Mẫu thân đều muốn tốt cho con, sao con một chút cũng không rõ chứ?" Trưởng công chúa lại một lần nữa dời mắt về phía Triệu Duật: "Nô tài này lai lịch khả nghi, ẩn giấu trong phủ Công chúa ta mấy năm, chỉ sợ tuyệt đối không phải là người lương thiện gì!"
Đây cũng là manh mối mà Trưởng công chúa mấy ngày này lơ đãng tra ra được, hơn nữa gần đây trong triều xuất hiện thế cục bất lợi với nàng, tuy không thể thật xác định Triệu Duật này rốt cuộc có vấn đề hay không, nhưng đã đến lúc gấp rút, không chấp nhận được bất kì sơ sẩy nào.
"Triệu Duật là ai con là người rõ ràng nhất, không phải là loại người mẫu thân nghĩ đâu!" Tiết Lệnh Vi bắt lấy tay Trưởng công chúa, mềm đi giọng nói mà cầu xin: "Mẫu thân, việc hôm nay là con sai rồi, là con không hiểu được giới hạn, người đừng giận chó đánh mèo Triệu Duật, đừng giết y, nữ nhi cầu người!"
Trưởng công chúa cũng không để ý Tiết Lệnh Vi cầu xin, phân phó thị vệ phía sau: "Áp nô tài to gan lớn mật này xuống, chém cho bổn cung!"
Thấy thị vệ muốn tiến tới bắt Triệu Duật, đầu óc Tiết Lệnh Vi trống rỗng, sao nàng biết được mẫu thân sẽ đột nhiên xuất hiện, vừa lúc phát hiện bọn họ, lại tức giận muốn giết Triệu Duật như thế?
Tiết Lệnh Vi đẩy ra thị vệ đang muốn tiến lên áp Triệu Duật, che trước mặt Triệu Duật quỳ xuống: "Mẫu thân, mẫu thân con cầu người, người đừng giết y, đừng giết y! Nếu người thật sự giết y, nữ nhi cũng không muốn sống nữa!"
Tiết Lệnh Vi biết mặc dù Trưởng công chúa tức giận thế nào, cũng không chống đỡ được nàng lấy cái chết để ép người.
Trưởng công chúa ngẩn người, cười một tiếng: "An Dương, con tốt nhất đừng làm trò đùa này với mẫu thân."
Tiết Lệnh Vi nghiêm mặt nói: "Nếu mẫu thân không tin, vậy cứ giết Triệu Duật trước mặt nữ nhi đi, nhưng nữ nhi bảo đảm, trước khi đao của bọn họ dừng trên cổ Triệu Duật, mẫu thân sẽ nhìn thấy thi thể của nữ nhi trước. Nếu mẫu thân không tin, vậy đánh cược với nữ nhi một phen đi!"
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ làm lớn chuyện với Trưởng công chúa như vậy. Nhưng Trưởng công chúa muốn giết Triệu Duật, nàng không muốn Triệu Duật chết, chỉ có thể đánh cuộc một phen với mẫu thân nàng.
Mẫu thân nàng hô mây gọi gió trong triều, thủ đoạn khôn khéo. Nàng tự nhận không phải là đối thủ của mẫu thân, nhưng nàng lại biết rõ, mình chính là chỗ yếu hại của mẫu thân.
Trưởng công chúa thật ra cũng không quá tin Tiết Lệnh Vi thật sự có thể vì một nô tài mà đi tìm chết, nhưng mà, tên nô tài này, quả thật không cần thiết để nữ nhi lấy tánh mạng làm tiền đặt cược.
Trưởng công chúa ép mình bình tĩnh lại, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Vị trí của nô tài này trong lòng nữ nhi, vượt xa bà vú năm đó.
Một lát sau, ngữ khí của Trưởng công chúa mới thoáng khôi phục bình tĩnh: "An Dương, con cũng có bản lĩnh đấy -- được, ta đồng ý với con, không cần tánh mạng của hắn, chỉ là hắn không thể tiếp tục ở lại phủ Công chúa hầu hạ con, thậm chí, không thể ở lại kinh thành nữa."
Tiết Lệnh Vi đỏ mắt: "Mẫu thân, có thể.."
Trưởng công chúa biết nàng muốn nói gì, không dung phản bác nói: "An Dương, con chỉ có hai lựa chọn, một là để hắn rời đi, hai là để hắn chết."
Tiết Lệnh Vi quỳ dưới đất, cúi đầu, mím chặt môi, nước mắt lách tách lăn xuống đất.
Nàng nâng mu bàn tay lên lau nước mắt, nhìn Triệu Duật đang cúi người quỳ dưới đất không nói một lời, nghẹn ngào hỏi Trưởng công chúa: "Nếu con chọn cái đầu tiên, có phải mẫu thân thật sự sẽ bỏ qua tánh mạng Triệu Duật không?"
"An Dương, đến lời mẫu thân con cũng không tin sao?"
Tiết Lệnh Vi luyến tiếc để Triệu Duật rời đi, nhưng càng không muốn khiến y chết. Còn sống, sau này ít nhất còn có thể nghĩ cách làm y trở về.
Chết rồi, cũng thật sự trở thành cái gì cũng không còn.
Thật lâu sau, Tiết Lệnh Vi mới gian nan lên tiếng: ".. Vâng."
Khi Triệu Duật bị xô đẩy đuổi ra phủ Công chúa, Tiết Lệnh Vi đi theo cách đó không xa.
Mấy năm nay, nàng đã quen bên người có Triệu Duật. Vốn định cứ đi theo, nhưng lại bị thị vệ và tỳ nữ ngăn lại, nàng đành phải nhìn theo Triệu Duật đi ra đại môn phủ Công chúa.
Lúc Triệu Duật đi đến bên cạnh đại môn, dừng một chút, nhưng không quay đầu lại.
Đại môn phủ Công chúa dần dần khép lại, hoàn toàn che đi bóng dáng Triệu Duật.
* * *
Editor: Mi An