"Bây giờ thấy ngươi, bổn cung thật đúng là hối hận, lúc trước Trưởng công chúa mang ngươi đi lại không đua với nàng ta một phen mạnh mẽ giữ ngươi lại. Nếu lúc trước ngươi vẫn còn bên người bổn cung, bổn cung đã sớm trợ ngươi thăng chức rất nhanh, làm gì giống như bây giờ, chỉ mới là một tiểu nô tài vô danh?"
Triệu Duật bất động thanh sắc: "Được sự nâng đỡ của Thần phi nương nương. Dù phụng dưỡng ai, đó cũng đều là vinh hạnh của nô tài, nô tài tuyệt đối không oán hận nửa câu."
Thần phi cong cong môi: "Nghe nói quận chúa sắp thành hôn, nếu một ngày nào đó ngươi không muốn đi theo quận chúa nữa, cũng có thể suy xét làm việc cho bổn cung --" Thần phi đến gần Triệu Duật, ngón tay sơn móng nhẹ nhàng câu lấy cằm y, móng tay tinh tế vuốt qua gương mặt ấy, than nhẹ: "Thức ăn trong Trưởng công chúa đúng là khác, làn da của một nam nhân mà cũng có thể tinh tế sạch sẽ như vậy."
Triệu Duật nghe ra ý ngoài lời của Thần phi. Phụ thân Thần phi Ngô Quán Trung là đại học sĩ thủ phụ nội các, cũng là người có quyền thế nhất trong triều ngoài Trưởng công chúa, nên lúc này Thần phi mới có địa vị mấy năm không ngã trong hậu cung. Ngô Quán Trung đa mưu túc trí, cắm rễ thâm sâu trong triều, cùng với Trưởng công chúa kiềm chế quyền lực lẫn nhau, trong tối ngoài sáng đấu nhau không ít, hao tổn tâm cơ diệt trừ đối phương.
Thần phi hơi cúi người: "Thật là đáng tiếc, tiểu thái giám ngươi lại là thái giám. Lúc trước ngươi đã từng nói bằng lòng đi theo bổn cung rồi, nếu bây giờ ngươi còn muốn trở về, bổn cung sẽ hỏi quận chúa An Dương, mang ngươi về, thế nào?"
Thần phi căn bản không biết Triệu Duật đang tính toán cái gì. Nàng dự định mang Triệu Duật về từ phủ Trưởng công chúa, thứ nhất là vì thích bề ngoài của nô tài này, đặt trong cung của mình cũng cảnh đẹp ý vui, thứ hai chính là muốn lên mặt với Trưởng công chúa, dù sao gần đây có một nhược điểm của Trưởng công chúa bị phụ thân nàng nắm trong tay, Trưởng công chúa không đến mức ngay lúc này vì một tiểu thái giám mà làm lớn chuyện với nàng. Nữ nhân kia tuy ngang ngược, nhưng cũng là một người chú ý mặt mũi..
Triệu Duật vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị ai hung hăng kéo một phen, y lảo đảo đứng vững lại, Tiết Lệnh Vi đã đưa lưng về phía mình, đứng trước mặt mình.
Thần phi dường như cũng bị nàng đẩy một chút, may mắn được tỳ nữ đỡ mới không dẫm lên làn váy của mình mà té ngã.
"Quận chúa An Dương, ngươi!.." Trên mặt Thần phi xẹt qua một tia giận dữ. Tiểu nha đầu này đúng là giống mẫu thân nó, hành động cũng thô lỗ như thế!
"Nô tài trong cung Thần phi nương nương không đủ sao? Không ngờ cũng bắt đầu đánh chủ ý lên chỗ bổn quận chúa rồi?"
Thần phi khôi phục lại bộ dáng cao quý: "Quận chúa nói gì vậy? Nô tài này của ngươi, vốn dĩ chẳng phải của ngươi. Bổn cung chỉ là lấy về đồ vật thuộc về bổn cung thôi."
Nàng đường đường là Thần phi còn không đến mức sợ một tiểu nha đầu như vậy, nó là nữ nhi của Trưởng công chúa thì đã sao?
Tiết Lệnh Vi: "Thần phi nương nương đang êm đẹp nói cái trò cười gì thế? Ngài nói nô tài vốn của quận chúa này là của ngài, vậy trên người y có viết tên Thần phi nương nương sao?"
Thần phi nhất thời nghẹn họng, vừa rồi bị Tiết Lệnh Vi đẩy một chút nàng đã rất không vui. Vốn nàng đã không thích Trưởng công chúa rồi, quận chúa An Dương này, nàng càng không muốn đặt vào trong mắt. "Quận chúa An Dương, bổn cung nể tình ngươi còn nhỏ, không tranh chấp với ngươi, nhưng bổn cung vẫn muốn nói cho ngươi, tiểu nô tài này, bổn cung muốn."
Thần phi khiêu khích nhìn khuôn mặt có sáu phần tương tự Trưởng công chúa này, phảng phất như cũng vui sướng khi chống lại được Trưởng công chúa vậy.
"Thần phi nương nương nói muốn liền muốn, đúng là một chút khách sáo cũng không có."
"Quận chúa, ngươi không đồng ý cũng không sao, bổn cung sẽ tự mình hỏi Trưởng công chúa mang tiểu nô tài này của ngươi về, Trưởng công chúa sẽ không vì một nô tài mà đắc tội một nội các đại học sĩ, phụ thân của bổn cung!"
Tiết Lệnh Vi không hiểu lắm ý trong lời Thần phi, nhưng mà, nàng càng ngày càng không vừa mắt Thần phi là điều thật sự.
Ngần ấy năm, Thần phi ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ, vẫn luôn rất kiêu ngạo trong hậu cung, nàng và mẫu thân không vừa mắt nhau, cũng cắn chặt vị cữu cữu mềm yếu vô năng kia của nàng.
Bên cạnh vừa lúc có hai thái giám đi ngang qua đang gánh một gánh thủy đi về phía Ngự Hoa Viên, Tiết Lệnh Vi thấy vậy, ba hai bước đi qua, cầm gáo múc nước bên trong lên, múc một gáo, quay đầu lại liền tạt lên mặt Thần phi.
Ngày xưa lúc Thần phi tranh chấp với Trưởng công chúa, nhiều nhất chỉ là công kích bằng ngôn ngữ mà thôi, làm gì có chuyện giống như Tiết Lệnh Vi, một lời không hợp liền tát nước lên người của người ta?
Thần phi và bọn tỳ nữ của nàng tức khắc la hoảng lên.
"Ngươi! Quận chúa An Dương! Ngươi quá làm càn!"
Tiết Lệnh Vi vứt gáo múc nước xuống: "Ta đây là làm Thần phi nương nương biết cái gì gọi là thu liễm và một vừa hai phải, đến người của bổn quận chúa cũng dám tính toán, chẳng lẽ ngài không biết người của quận chúa An Dương ta là trêu chọc không được cũng chạm vào không được sao? Chỉ bằng ngài cũng muốn học mẫu thân ta, trở về soi gương cho kỹ vẻ ngoài của mình đi! Thần phi nương nương phải nhớ kỹ, sau này nhìn thấy bổn quận chúa đều phải đi vòng qua, sau lần hắt nước này, lần tới hắt trên mặt nương nương, có thể không phải là nước nữa đâu!"
Thần phi tức giận vô cùng, cứng họng đến nỗi nói không nên lời dù chỉ một câu, chỉ có thể trừng mắt căm giận nhìn hai chủ tớ Tiết Lệnh Vi dắt mũi rời đi.
Tiết Lệnh Vi không muốn tiếp tục ở lại hoàng cung, đến chỗ Trưởng công chúa nói mình muốn về phủ Công chúa trước. Trưởng công chúa nghĩ chuyện ở đây một hồi lâu nữa cũng chưa xong kịp, liền gọi người hộ tống nàng đi về trước.
Mãi đến khi hồi phủ, Tiết Lệnh Vi cũng không nói một lời với Triệu Duật.
Triệu Duật biết nàng đang tức giận, nên cũng không nói gì, vẫn luôn lẳng lặng đợi bên cạnh nàng.
Cuối cùng, là Tiết Lệnh Vi nhịn không được trước: "Triệu Duật, có phải ta không nói chuyện với ngươi, ngươi sẽ không nói chuyện với ta không?"
"Nô tài không dám."
Tiết Lệnh Vi đặt mông ngồi trên lan can hành lang: "Ngươi không nhìn ra ta không vui sao?"
Triệu Duật: "Nô tài chỉ là sợ vừa nói xong, quận chúa sẽ càng không vui nữa."
Một cơn tức giận không tên bỗng nhiên rực lên trong lòng Tiết Lệnh Vi, y lúc này vân đạm phong khinh như thế, không dỗ nàng như lúc trước đã nói.
Chẳng lẽ là thật sự muốn đến chỗ Thần phi sau khi mình thành hôn à?
Tiết Lệnh Vi nhảy xuống lan can, thở phì phì đi mất.
Triệu Duật đuổi theo. Ai ngờ, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, cau mày thật chặt nói: "Đừng đi theo ta!"
Chờ nàng xoay người tiếp tục đi, Triệu Duật lại tiếp tục đuổi theo.
Triệu Duật đại khái đoán được nàng vì sao mà tức giận. Nàng từ trước đến nay thích giận dỗi linh tinh với y, có lẽ là nàng biết dù nàng làm gì y cũng đều có thể chịu đựng nàng.
Y có thể chịu đựng được thật.
- - Chỉ là y chung quy vẫn không đành lòng tổn thương nàng, nhưng loại chuyện chia lìa này, sớm hay muộn đều phải quen thôi.
Bọn họ không có khả năng sẽ luôn ở bên nhau giống như bây giờ.
Tiết Lệnh Vi quá ỷ lại y, mấy năm này y cũng quen có nàng, thậm chí đã sớm bắt đầu có cảm giác không nỡ dứt bỏ với nàng.
Y biết y tuyệt đối không thể thật sự làm như vậy.
Tiết Lệnh Vi biết Triệu Duật vẫn luôn một tấc không rời mà đi theo ở phía sau mình, thật ra nàng đang đợi y dỗ nàng, chỉ cần y nói sau này sẽ không đầu nhập vào Thần phi, nàng sẽ không tức giận nữa.
Nhưng cố tình Triệu Duật một câu cũng không nói.
Trong lòng Tiết Lệnh Vi càng không được tự nhiên hơn nữa, nàng thoáng nghiêng đầu nhìn y một cái, thấy y cách mình ba bước xa, vì thế bỗng nhiên chạy lên, lách mình vào trong ngọn núi giả trong hậu viện phủ Công chúa.
Nàng thừa dịp lúc đã bỏ Triệu Duật lại phía sau, bò lên trên núi giả trốn vào trong động.
Bây giờ Tiết Lệnh Vi không muốn thấy Triệu Duật, nhưng không thấy y, hình như càng không vui hơn.
Tiến lùi không xong, nàng dứt khoát ngồi xuống đây.
Một hồi lâu, bốn phía đều tĩnh không có động tĩnh gì.
Mắt thấy sắp đến giờ Dậu, Tiết Lệnh Vi ngồi không yên, hơn nữa nàng lại có chút đói bụng.
Cái tên Triệu Duật này, phủ Công chúa chỉ lớn chừng đó thôi, y không có khả năng không tìm thấy mình. Y đây là cố ý không tới tìm mình!
Tiết Lệnh Vi càng nghĩ càng giận, một nô tài mà thôi, đáng để nàng để bụng như vậy sao? Nếu sau này y thật sự không chịu đi theo mình nữa, cùng lắm thì nàng không cần y trước, sau đó, vĩnh viễn không để ý đến y nữa, sống hay chết đều không để ý tới --
"Đúng là lòng lang dạ sói!" Tiết Lệnh Vi phỉ nhổ một tiếng, chậm rãi bò xuống từ trên ngọn núi giả cao hai mét. Khi còn vài bước nữa là xuống dưới, nàng bám vào vách tường, lơ đãng nghiêng mặt liền nhìn thấy Triệu Duật đang đứng bên cạnh vách đá, không nhúc nhích mà nhìn nàng.
Khi tầm mắt giao nhau, Triệu Duật dò hỏi một câu: "Quận chúa hết giận rồi sao?"
Tiết Lệnh Vi lúc này mới hiểu, không phải Triệu Duật không tới tìm nàng, mà là y vẫn luôn ở phía dưới này chờ nàng xuống. Tiết Lệnh Vi một bước nhảy xuống, liếc mắt nhìn y một cái, tiếp tục rời đi. Triệu Duật theo sát phía sau, cách nửa bước đi theo nàng.
Chưa đi được hai bước, Tiết Lệnh Vi đã ngừng lại, khẽ cau mày: "Sao ngươi cứ luôn đi theo ta vậy?"
Triệu Duật dừng một chút: "Bây giờ quận chúa phiền chán nô tài đi theo quận chúa rồi sao?"
Tiết Lệnh Vi nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt dần dần ảm đạm, môi trề xuống. Làn gió mát phất qua tóc mái trên trán nàng, lộ ra hàng mi dài cong cong.
Sau đó, y thấy nàng lặng lẽ đỏ mắt.
Nàng rũ mắt xuống, có chút cố tình muốn giấu đi sự khổ sở trong lòng mình, nhưng đã bị Triệu Duật nhìn rõ ràng.
Đầu quả tim Triệu Duật lặng yên bị một thứ gì đó làm cho xúc động, có cái gì từng chút một nở rộ, trên mặt lại không lộ ra một chút dấu vết nào.
Y giỏi che giấu, Tiết Lệnh Vi không biết rằng, thật ra y sợ nhất nhìn thấy nàng thế này.
Một lát sau, Triệu Duật thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Nếu quận chúa thật sự không muốn nhìn thấy nô tài, vậy nô tài về trước tránh một chút, chờ quận chúa hết giận, nô tài lại xuất hiện trước mặt quận chúa, thế nào?"
Thấy nàng không nói lời nào, Triệu Duật chuẩn bị rời đi, dù sao y sẽ chờ gần đó, sẽ không đi quá xa.
Tiết Lệnh Vi thấy y xoay người liền đi, rốt cuộc không kiềm được khổ sở trong lòng, phảng phất như y sẽ thật sự rời khỏi mình, lập tức khóc thành tiếng.
Triệu Duật vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến từ phía sau, quay đầu lại thì thấy nàng ngồi xổm xuống đất, mặt chôn trong khuỷu tay thấp giọng khóc.
Triệu Duật đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, hai tay ôm hờ lấy thân người run rẩy vì khóc của nàng, y không rõ vì sao nàng lại buồn như thế, vốn nghĩ đây là thời điểm nên có chút khoảng cách rồi, kết quả lại..
- - Thôi bỏ đi.
Triệu Duật nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Nô tài không đi nữa, nô tài vẫn luôn ở cạnh quận chúa được không?"
Tiết Lệnh Vi vừa nghe thấy lời này, vốn định dừng khóc, ai ngờ nước mắt không khống chế được, càng ngày càng rơi dữ dội. Triệu Duật khẽ thở dài, giống như trước kia, nhẹ nhàng ôm nàng thật chặt.
- - Một khắc trước còn hung dữ tranh chấp với Thần phi, bây giờ lại có thể ở chỗ này yếu ớt mà khóc như thế.
Tiết Lệnh Vi thuận thế ôm cổ Triệu Duật, mặt gối lên vai y, một bên khóc nức nở một bên đứt quãng nói:
"Triệu Duật.. Ngươi đừng về lại chỗ Thần phi, được không.."
"Không phải hôm nay quận chúa đã làm ra quyết định rồi sao? Quận chúa không cho đi ra ngoài, ai có thể cướp đi được?"
Tiết Lệnh Vi lúc này mới chậm rãi buông Triệu Duật ra, ngẩng đầu nhìn y: "Trong lòng ngươi, cũng không thể có suy nghĩ muốn tới chỗ Thần phi, không chỉ là Thần phi, ngoại trừ đi theo ta, sau này ngươi cũng không thể lại ở cùng người khác."
Triệu Duật nâng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, yên lặng cười cười: "Nô tài sẽ không đi đâu hết."
* * *
Editor: Mi An