Ngọc Như thật sự không hiểu nổi, tiện nhân kia vô duyên vô cớ có danh hào đệ nhất vũ cơ Giang Nam nhưng trên thực tế lại là một kẻ vô dụng không biết múa, tại sao đại nhân ưu ái nàng như thế? Hơn nữa Hồng Lăng phục vụ đại nhân hàng đêm, thế mà sáng hôm sau luôn không mất một sợi tóc mà trở về. Lúc nàng phái người lặng lẽ đến Đông Uyển nhìn lén tiện nhân kia tắm rửa, trên người nàng ta căn bản không có lấy một vết thương nào.
Chẳng lẽ đại nhân không thích làm chuyện đó?
Ngọc Như đột nhiên mất sủng, trong lòng cực kì hụt hẫng, lại không tìm ra được nguyên nhân thật sự là gì. Chẳng lẽ đại nhân không để ý mặt mũi của phụ thân nàng sao?
Luyện vũ đã nhiều ngày, Tiết Lệnh Vi kêu khổ không thôi. Mỗi buổi tối đến phòng Triệu Duật, sau đó đều luôn kéo cơ thể vừa nhức vừa mỏi về, vừa nằm xuống lập tức không nhúc nhích nổi. Hẳn là Ngọc Như đã ghi hận mình trong lòng rồi, lúc giáo mình, nàng ta còn nghiên khắc hơn Vinh Nương kia nữa, có lẽ là do Triệu Duật nên Ngọc Như không dám làm gì mình, chỉ có thể báo thù mình thông qua chuyện này thôi.
Có điều cũng coi như có chút hiệu quả, tứ chi của Tiết Lệnh Vi phối hợp nhuần nhuyễn hơn trước rất nhiều.
Nhiều ngày ngủ chung với Triệu Duật, nàng trở nên chủ động không ít, muốn Triệu Duật lơi lỏng nàng ra thì hàng đêm thì thào vào tai y mấy lời cợt nhả trước đây y yêu cầu, nàng không ngượng vì khi ấy đã bị Triệu Duật ép nói đến thuận miệng, không chỉ vậy, nàng còn chủ động ôm Triệu Duật.
Không phải y thích sao? Vậy nàng dứt khoát gãi đúng chỗ ngứa đi.
Ngày đầu tiên, Triệu Duật rất vui sướng vì nàng chủ động, nhưng rồi lại không muốn nàng tiếp cận mình, sau đó, ấy vậy mà y không ôm nàng nữa, đôi lúc nàng dựa gần y, y còn đẩy nàng ra.
Tiết Lệnh Vi cảm thấy tính tình Triệu Duật tiện hết sức, không thích người khác chủ động chào đón. Cũng đúng lúc, nàng cầu mà không được.
Hầu như mỗi đêm Triệu Duật đều ở tại phủ, ở bên nàng, đôi khi không nói gì nhiều, nhưng trước khi ngủ vẫn thích ôm nàng một lát rồi chìm vào giấc ngủ. Tiết Lệnh Vi cảm thấy có lẽ việc mình quá chủ động sẽ làm Triệu Duật mất hứng thú, thế nên nhiều ngày sau đó nàng dứt khoát tạm thời không làm nữa.
Đêm nay, nàng nằm xuống từ sớm. Trời thu mát mẻ đã qua, nháy mắt sắp đến lập đông. Từ khi thời tiết lạnh đến nay, nàng bắt đầu quen với nhiệt độ cơ thể ấm áp của Triệu Duật, có lẽ sự chờ mong lớn nhất mà nàng dành cho Triệu Duật chính là ngủ chung với y, nàng sẽ không bị lạnh.
Tiết Lệnh Vi nhắm hai mắt nằm gần nửa canh giờ mới nghe được động tĩnh ngoài cửa phòng. Nàng lập tức mở mắt ra, không lâu sau, Triệu Duật đi vào trước giường. Tiết Lệnh Vi giật giật cái chân lành lạnh, giọng nói vô thức mang theo chút vui sướng nói: "Cuối cùng đại nhân cũng tới rồi."
Triệu Duật thấy nàng vừa nhìn thấy mình, vẻ mặt liền lộ ra vẻ chờ mong thì không khỏi ngẩn ra. Y cởi áo cừu khoác ngoài ra, ngồi bên mép giường hỏi, "Muốn ta tới sớm thế sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Tiết Lệnh Vi ngồi dậy, dịch vào trong một ít, "Bên ngoài lạnh lẽo, đại nhân vẫn là mau vào đệm chăn đi ạ."
Triệu Duật liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, rút quần áo đi, thổi tắt đèn, xốc đệm chăn nằm vào. Một hồi lâu sau, đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động. Trong chăn dần dần có độ ấm từ Triệu Duật, Tiết Lệnh Vi lặng lẽ nhích một chút về phía y. Lát sau, Tiết Lệnh Vi mở mắt ra trong màn đêm, lặng lẽ ngó Triệu Duật. Nàng cảm thấy y vẫn chưa ngủ.
Động tác tới gần dễ thấy như thế, ý đồ quá rõ ràng, nếu Triệu Duật không thích mà đẩy mình ra, chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
Nghĩ một hồi, chợt có một kế nổi lên trong lòng Tiết Lệnh Vi. Nàng cố ý làm bộ xoay người, đưa lưng về phía Triệu Duật rồi dựa người qua một đoạn, cẳng chân cong lên, bàn chân nhét vào một bên chân của Triệu Duật.
Tiết Lệnh Vi nắm chặt chăn, cứng ngắc yên lặng đợi trong chốc lát, Triệu Duật không có bất kì phản ứng nào. Nàng quyết định chờ thêm một lát nữa, nhưng chờ lâu thế mà Triệu Duật vẫn chẳng động đậy gì. Tiết Lệnh Vi yên tâm, lặng lẽ dịch dịch góc chăn, chuẩn bị ngủ, kết quả phía sau tức thì truyền đến giọng nói của Triệu Duật: "Sao không tiếp tục?"
* * *
Editor: Mi An