Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 57




Y buông nàng ra, nói: "Ta vẫn thích nhìn trực tiếp hơn." Y lùi ra sau một bước, "Mặc kệ nàng còn trò gì thì phải dừng tại đây, để ta nhìn xem rốt cuộc nàng múa thế nào đã."

Triệu Duật chắc chắn nàng phải múa.

"Đại nhân không phải không biết nô gia trời sinh không thể múa mà." Tiết Lệnh Vi vẫn muốn thử làm Triệu Duật bỏ cuộc, "Kiểu múa của nô gia vào ngày đó, đại nhân cũng muốn xem sao?"

Triệu Duật nói: "Cứ múa đi, ta xem."

Tiết Lệnh Vi âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Triệu Duật này rốt cuộc là hỏng mất dây thần kinh nào vậy, cứ khăng khăng đòi nàng múa. Rốt cuộc là xem múa hay là chế giễu đây?

Múa thì múa đi -- Dù sao cho dù khó coi, kẻ phải chống mắt lên xem cũng là Triệu Duật mà.

"Là đại nhân bảo nô gia múa đấy."

"Ân." Triệu Duật gật đầu với nàng, "Múa đi."

Tiết Lệnh Vi: "Nếu khó coi, đại nhân đừng trách tội nô gia nhé, hai ngày nay nô gia đều nghiêm túc luyện tập đấy."

Triệu Duật cam chịu, xoay người ngồi xuống, xem ra muốn xem nàng múa thật.

Tiết Lệnh Vi nhớ lại vũ bộ một chút, vung ống tay áo bắt đầu múa.

Suy cho cùng Tiết Lệnh Vi vẫn không muốn vứt mặt mũi mình trước mặt Triệu Duật. Điệu thủy tụ nàng nhảy không đẹp, vũ bộ lại tương đối phức tạp, nên nàng đã đơn giản hóa nó. Dù vậy, điệu múa ấy vẫn khập khiễng không có chút kỹ xảo nào.

Mấy động tác qua đi, Tiết Lệnh Vi lặng lẽ liếc mắt về phía Triệu Duật mấy lần, phát hiện sắc mặt Triệu Duật càng ngày càng cứng đờ.

- - Nàng múa xấu thế à?

Tiết Lệnh Vi ngây người, không cẩn thận dẫm phải góc váy mình, bước về phía trước hai bước thiếu chút nữa ngã nhào vào bên chân Triệu Duật. Thế rồi, nàng quên béng luôn bước tiếp theo.

Động tác ấy quá hài hước, Triệu Duật không nhịn được bật cười ra tiếng.

Bị y cười như thế, Tiết Lệnh Vi tức khắc có chút chân tay luống cuống.

"Thôi, nàng lại đây."

Tiết Lệnh Vi đi qua, thấy Triệu Duật thế mà còn đang cười nàng, xấu hổ đến tai cũng đỏ chót. Triệu Duật căn bản không phải xem nàng múa, mà là đến xem nàng làm trò!

Tiết Lệnh Vi mặt mũi mất hết. Thấy Triệu Duật cứ cười mãi, trong lòng càng buồn bực, tức giận nói: "Nô gia không múa nữa!"

Triệu Duật thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của nàng, không những không bực, trái lại còn phụt cười lần nữa, vẫy tay với nàng: "Lại đây, ta không bảo nàng múa nữa đâu."

Hàm răng Tiết Lệnh Vi thầm căng thẳng, không được tự nhiên tiến hai bước đến trước mặt y.

Triệu Duật duỗi tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, trên mặt chưa tan đi ý cười, "Không biết múa chút nào thật sao?"

"Đại nhân hiểu nô gia tận gốc rễ, rốt cuộc nô gia có biết múa không, chẳng lẽ đại nhân còn không biết sao?"

Thấy nàng biệt nữu, không vui gì lắm, Triệu Duật biết mình đã khó xử nàng. Tuy trước kia biết nàng không thích múa, cũng không có thiên phú, nhưng y không nghĩ tới nàng lại múa vụng về như thế.

"Vậy hôm nay ta không làm khó nàng nữa." Hôm nay Triệu Duật từ bỏ, nhưng không có nghĩa sẽ hoàn toàn từ bỏ chuyện này, "Ngày khác ta sẽ phân phó Ngọc Như dạy nàng."

Tiết Lệnh Vi thấy y chấp nhất chuyện này như thế, vừa bực vừa khó hiểu: "Vì sao đại nhân cứ muốn nô gia múa vậy?"

- - Nàng vốn dĩ không thích, rốt cuộc Triệu Duật muốn làm gì?

"Muốn tốt cho nàng cả thôi." Triệu Duật chỉ đáp lại một câu.

"Nô gia học không được!" Tiết Lệnh Vi dứt khoát vứt lại một câu cho y.

"Thế à?" Triệu Duật cong cong khóe môi, "Câu dẫn người khác cũng có thể học được, việc đơn giản như múa, sao không được?"

"Nô gia không câu dẫn!" Tiết Lệnh Vi vội nói.

"Không câu dẫn? Vậy xiêm y này là cái gì? Vừa rồi nàng còn vây quanh ta.." Bàn tay của Triệu Duật đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, "Thì đang làm gì?"

Tiết Lệnh Vi tức khắc á khẩu không trả lời được. Tuy vốn nàng đến đây là để thử điểm mấu chốt của Triệu Duật, nhưng những hành động ấy của nàng, nói thật ra chính là đang câu dẫn.

"Nếu không phải câu dẫn, vậy nàng nói thử xem vừa rồi nàng làm gì đấy?" Triệu Duật bỗng nhiên nhéo eo nàng một cái, nghe nàng hô nhỏ một tiếng theo phản xạ, vặn vẹo thân mình tránh né, y lại giam cầm nàng không cho nàng thoát ra.

* * *

Editor: Mi An