Tiết Lệnh Vi không biết múa nhưng vẫn phải luyện tập theo chỉ thị của Triệu Duật.
Nàng biết Triệu Duật vẫn luôn phân phó Tiền Trọng trông coi mình. Trong phủ Đề Đốc này, nàng thậm chí còn không biết đã bao nhiêu hành động của mình rơi vào mắt y. Nàng bị Triệu Duật nhìn chằm chằm, Vinh Nương còn bảo nàng đi trộm ấn tỉ gì đó, sao nàng có thể trộm được?
Đêm qua Triệu Duật không có trong phủ, xem như đây là đêm Tiết Lệnh Vi ngủ an ổn nhất.
"Hồng Lăng tỷ tỷ, Tiền Trọng đang đứng ở cửa phủ đó, không có đây đâu." Thanh Nghiên lén đi xem tình hình cho Tiết Lệnh Vi đã trở về. Tiết Lệnh Vi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ném hai cái thủy kia qua một bên, đặt mông ngồi xuống dựa vào ghế, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.
"Hồng Lăng tỷ tỷ, hai ngày này sao trông tỷ cứ uể oải thế?" Thanh Nghiên cảm thấy có thể được đại nhân chủ động yêu cầu múa trong yến tiệc sinh nhật hẳn phải là một chuyện rất đáng để vui mừng đối với Hồng Lăng chứ. "Hồng Lăng tỷ tỷ dường như không muốn múa nhỉ?"
"Quả thật tỷ không muốn." Tiết Lệnh Vi căn bản không có thiên phú gì trong việc này cả, chiều nay Triệu Duật sẽ về rồi, nàng cũng chỉ có thể nhớ lại toàn bộ vũ bộ, nhảy trôi chảy hơn một chút mà thôi.
"Hồng Lăng tỷ tỷ, hay là.." Thanh Nghiên ngồi xuống bên cạnh nàng, lặng lẽ hỏi: "Tỷ không biết múa thật sao?"
Tiết Lệnh Vi khẽ nâng mắt, chìa hai tay ra: "Chẳng lẽ qua hai ngày rồi mà muội còn không tin sao?"
Ngay từ đầu Thanh Nghiên vẫn không tin, cho rằng Tiết Lệnh Vi khiêm tốn. Nhưng nhìn chằm chằm cả hai ngày, nàng mới bắt đầu hơi tin vào sự thật Tiết Lệnh Vi không biết múa.
"Nhưng.." Thanh Nghiên cảm thấy không thể nào nói nổi, "Không phải tỷ tỷ là đệ nhất vũ cơ của Giang Nam sao? Đại nhân cũng vì trúng dáng múa của tỷ tỷ, cho nên.."
"Thanh Nghiên." Tiết Lệnh Vi ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi: "Muội nghe nói tỷ vì biết múa mới được đại nhân nhìn trúng ở đâu vậy?"
- - Tiết Lệnh Vi cảm thấy mình cần phải tìm cho ra kẻ nào đã bịa đặt, vả miệng một trận! Nếu không phải Ngọc Như cũng tin lời này mà tìm đến mình nhờ chỉ điểm, nàng căn bản sẽ không phải đến bước đường này.
Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Người trong phủ đều nói vậy mà, bao gồm cả hai nha đầu hầu hạ chúng ta trong Đông Uyển, lúc đầu hình như truyền ra từ nha đầu hầu hạ bên Tây Uyển thì phải."
"Tây Uyển? Vậy là Ngọc Như?"
"Chắc là vậy."
"Thế Ngọc Như này lại từ đâu nghe được tin nhảm này?"
Thanh Nghiên lắc đầu: "Cái này thì muội không rõ lắm -- có cần cử nha đầu đến Tây Uyển hỏi thăm không?"
Tiết Lệnh Vi xua xua tay: "Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Huống chi Ngọc Như hôm qua chịu mười lăm côn, trong lòng nhất định hận Đông Uyển chúng ta, không cần phải đi kiếm chuyện với nàng ta nữa."
- - Tung tin vịt thì tung tin vịt đi, đến lúc đó nếu mất mặt trước mặt người khác, thì đó cũng chỉ là chuyện của Triệu Duật mà.
Thanh Nghiên vẫn nghi hoặc trong lòng: "Nhưng mà Thanh Nghiên không nghĩ ra, nếu tỷ tỷ không biết múa thì tại sao lại có chút danh tiếng ở Giang Nam chứ.." Dứt lời, nàng lại vội vàng giải thích, "Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, muội tuyệt đối không có ý hạ thấp tỷ tỷ đâu."
"Việc này nếu nói ra thì rất dài, giải thích một lúc cũng không xong đâu. Nhưng chờ về sau thời cơ chín mùi, tỷ nhất định sẽ nói cho muội."
Thanh Nghiên nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, lúm đồng tiền lõm sâu trên gò má, "Thanh Nghiên tin tưởng dù tỷ tỷ làm gì cũng đều có đạo lý của mình -- nhưng nói gì thì nói, nếu đại nhân bảo buổi chiều muốn xem tỷ múa, tỷ tỷ vẫn là chuẩn bị cho thỏa đáng đi, nhân lúc đại nhân thích tỷ tỷ. Ngọc Như kia đã bị thương nặng, hoàn toàn không gượng người dậy nổi rồi. Nếu không phải hôm qua đại nhân đúng lúc nghe thấy tranh chấp trước đó giữa tỷ và Ngọc Như, dựa theo sự sủng ái mà đại nhân dành cho Ngọc Như ngày xưa, ngài ấy chắc chắn sẽ thiên vị Ngọc Như." Thanh Nghiên hạ thấp giọng xuống, "Phụ thân Ngọc Như là Liễu Tứ, Đề Hình Án Sát Sứ, bởi vì có qua lại thường xuyên trong triều với đại nhân nên đại nhân mới sủng ái nàng ta như thế."
* * *
Editor: Mi An