Triệu Duật nghe xong, gật đầu ra vẻ rất hợp lý nói: "Nhục nhã Án Sát đại nhân, xác thật không thể cho qua."
Ngọc Như nghe Triệu Duật nói vậy, đáy lòng âm thầm đắc ý.
- - Con hồ ly Hồng Lăng này chỉ sợ còn không biết đại nhân đang cần dùng đến phụ thân của nàng chứ gì? Còn dám kêu gào vào mặt nàng, đúng là không biết trời cao đất dày!
Triệu Duật hỏi Ngọc Như một câu: "Vậy nàng cảm thấy nên phạt nàng ấy thế nào?"
Ngọc Như thấy Triệu Duật hỏi mình, trong lòng mừng thầm đại nhân quả nhiên vẫn thích mình nhất, nếu không sao lại giúp mình nói chuyện được? Nàng rất muốn trừng trị nha đầu kia cho khuây khỏa, nhưng ở trước mặt đại nhân dù sao vẫn nên rụt rè chút, làm đại nhân biết nàng ủy khuất thế nào --
Nghĩ thế, Ngọc Như nói: "Nếu đại nhân đã tới đây, nô gia cảm thấy vẫn là đại nhân làm chủ cho thỏa đáng, tin tưởng đại nhân nhất định sẽ công bằng xử lý việc này, lấy lại công bằng cho Ngọc Như."
Triệu Duật liếc Tiết Lệnh Vi một cái, nói với Ngọc Như: "Không sao, nàng cứ nói thẳng đi."
Ngọc Như nghe những lời này của Triệu Duật, trong lòng mừng thầm, giả vờ rụt rè nói theo Triệu Duật: "Hồng Lăng muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời thẹn quá thành giận nói không lựa lời, nhưng nếu phạm lỗi mà không bị phạt, làm gì có ai còn nhớ rõ cái gì là trước sau và quy củ chứ? Cho nên nô gia cảm thấy, phạt trượng mười lăm côn xem như khiển trách là được."
Tiết Lệnh Vi vừa nghe mười lăm côn, nhìn Ngọc Như vừa hoảng sợ vừa tức giận. Ngọc Như này sao có thể không biết xấu hổ đến vậy? Bôi nhọ nàng rồi còn muốn thừa dịp này làm mình bị đánh, mười lăm côn đánh vào người, chỉ sợ mấy ngày tới nàng đừng nghĩ đến chuyện xuống được giường!
Hơn nữa Triệu Duật cùng Ngọc Như ngươi một câu ta một câu cứ như là sắp quyết định xong tội danh của nàng vậy. Nàng thậm chí không nghĩ tới Triệu Duật dễ dàng tin lời Ngọc Như như vậy, ngay cả hỏi cũng không cần hỏi thêm. Chẳng lẽ đối với Triệu Duật, lòng tin tưởng của y dành cho mình thật sự không hề hơn nổi Ngọc Như sao?
Nhưng nghĩ lại thì, Triệu Duật và Ngọc Như vốn cùng một loại người, nhưng hai người này có quan hệ mật thiết, sao nàng có thể ngậm bồ hòn được?
Tiết Lệnh Vi đang định biện giải cho mình, lời nói đến bên miệng còn chưa thoát ra thì đột nhiên nghe Triệu Duật nói: "Nhục nhã Án Sát đại nhân xác thật có tội, nhưng Ngọc Như, nàng lừa gạt chủ tử, thì nên lãnh tội danh gì đây nhỉ?"
Ngọc Như đang mừng thầm, nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên cứng lại.
"Đại, đại nhân?"
"Ngọc Như, nếu đúng như lời của ngươi thì sẽ chẳng có gì." Triệu Duật cười cười với Ngọc Như, phảng phất y căn bản không phải đang vạch trần lời nói dối của Ngọc Như vậy, "Cơ mà, khi ngươi ép nàng ấy múa, ta đã tới rồi."
Sắc mặt Ngọc Như nháy mắt trắng bệch.
Ánh mắt Triệu Duật dời đi khỏi Ngọc Như, nhàn nhạt nói: "Tự xuống lãnh mười lăm côn đó đi."
Chuyển biến đột ngột này làm Tiết Lệnh Vi có chút không kịp trở tay. Vốn cho rằng mình sẽ bị Ngọc Như đổ lỗi, nhưng mình còn chưa kịp cãi lại, người bị phạt không ngờ lại biến thành Ngọc Như!
Ngọc Như "Phịch" một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Triệu Duật: "Đại nhân! Ngọc Như sai rồi, Ngọc Như vừa rồi không nên nói thế, đại nhân tha cho Ngọc Như đi!"
Triệu Duật trên cao nhìn xuống liếc nàng ta một cái: "Ngọc Như, ngươi biết ta không thích người khác làm trò gì dưới mắt ta mà."
"Là...... Là Ngọc Như sai, Ngọc Như không nên quên lời đại nhân nói, cũng không nên......" Ngọc Như hối hận vạn phần, nàng lúc ấy cũng quá phẫn nộ mới một lòng muốn Hồng Lăng biết thế nào là lợi hại, nàng làm gì nghĩ đến lời Triệu Duật đã nói trước kia chứ?
Trong mắt Triệu Duật không chấp nhận được bất kì hạt cát nào, đặc biệt là lừa gạt.
Nàng có thể ở cạnh y lâu như vậy là vì nàng thông minh cẩn thận hơn những nữ nhân đã chết. Nhưng điều này lại không có nghĩa Triệu Duật dễ đối phó cho xong! Hơn nữa ai lừa gạt Triệu Duật, kết cục chỉ có một chữ, chết.
Nghĩ đến đây, Ngọc Như không khỏi sợ hãi, lại vội xin tha: "Đại nhân nể tình Ngọc Như còn có chút tác dụng với đại nhân, tạm tha Ngọc Như một lần đi! Lần sau Ngọc Như tuyệt đối sẽ không tái phạm!"