Hai năm trước y đã không muốn ngủ chung với nàng nữa. Khi đó nàng thấy ngực mình đau, còn tưởng là bị bệnh gì, sau rồi mới biết được đó là nữ tử đến kỳ dậy thì. Triệu Duật biết cái này ý nghĩa cho điều gì, chỉ là Tiết Lệnh Vi không hề xem y như nam nhân mà đối đãi, trong mắt nàng, y chỉ là một tên thái giám, thậm chí chỉ là một sự tồn tại như bà vú trước kia của nàng.
Tiết Lệnh Vi thấy y như thế nào cũng không chịu, bắt đầu tức giận: "Ngươi không muốn thì thôi! Ngày mai ta đi tìm một tiểu thái giám càng tốt hơn tới làm ấm giường cho ta! Có rất nhiều người muốn làm việc này cho ta, không thiếu ngươi!" Vừa dứt lời, nàng lập tức chui tọt vào chăn, đưa lưng về phía Triệu Duật.
Triệu Duật khẽ dừng lại, cúi người nói: "Quận chúa nghỉ ngơi, nô tài cáo lui trước."
Vừa rồi Tiết Lệnh Vi giận quá nên mới nói vậy, nàng làm gì nỡ đuổi Triệu Duật đi. Thế mà không ngờ Triệu Duật lui xuống thật, nàng bèn tính toán trong lòng ngày mai nhất định phải tìm tiểu thái giám khác tới làm y tức giận.
Mới ngủ đến nửa đêm, Tiết Lệnh Vi đã phải tỉnh giấc vì bị đau bụng. Thể chất nàng thiên hàn, lần đầu có cái này sẽ phải chịu khổ rồi.
Triệu Duật nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy tiến đến xem xét rồi tuyên tỳ nữ và ma ma nấu cho nàng một chén thuốc, nàng uống xong mới từ từ thấy đỡ đau.
Sau một phen tất bật như vậy thì trời đã gần khuya.
Thân thể Tiết Lệnh Vi không thoải mái, chăn lại không ấm áp như thường ngày, trong lòng nàng càng ngày càng buồn.
"Quận chúa, người đã khá hơn chưa?"
Tiết Lệnh Vi nằm nghiêng người đưa mặt vào trong, không để ý tới người bên mép giường.
"Quận chúa?"
Tiết Lệnh Vi khẽ hừ một tiếng, như giận dỗi mà trả lời: "Không! Ta không thấy đỡ hơn chút nào cả!"
Thật ra tấm chăn tối nay không có cảm giác ấm áp dễ chịu như khi có Triệu Duật, nàng cảm thấy không hề thoải mái. Nàng không hiểu, sao đột nhiên Triệu Duật lại nói sao cũng không chịu nằm cùng nàng chứ?
Triệu Duật quả thật là bất đắc dĩ. Y đã không muốn nằm chung từ mấy năm trước rồi, Tiết Lệnh Vi sắp cập kê, nếu y còn tiếp tục nằm bên nàng như vậy, có sự tiếp xúc thân mật, cho dù y giấu kỹ thế nào đi nữa cũng không dám bảo đảm một ngày nào đó nàng sẽ không phát hiện bí mật của mình.
Đại cục trước mắt, y thật sự không thể có chút sai lầm nào.
Chỉ là...
Bầu không khí lặng im như tờ một hồi lâu, ngay khi Tiết Lệnh Vi cho rằng y sẽ không nói thêm gì, chuẩn bị nhắm mắt lại một lần nữa đi vào giấc ngủ thì cảm giác được bàn tay của Triệu Duật tiến vào trong chăn xem xét, sau đó nghe thấy tiếng y thấp giọng thở dài một hơi. Một lát sau, trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, Triệu Duật mới lại mở miệng dò hỏi: "...Nếu nô tài nghe theo Quận chúa, có phải... Quận chúa sẽ không tức giận nữa không ạ?"
Tiết Lệnh Vi nghe vậy, khựng lại trong chốc lát rồi ngồi dậy ngay, sắc mặt mới đây còn khó chịu do cả người ê ẩm tức khắc không còn sót lại chút gì. Mái tóc dài đen bóng rối tung xõa xuống bờ vai và trước ngực, trong bóng tối ánh lên khuôn mặt của nàng thật rõ, trong mắt có sự mừng rỡ đang nhảy nhót.
Khi đôi mắt tràn đầy ý cười của nàng nhìn mình, sắc mặt Triệu Duật cứng lại, nhưng vẻ bình tĩnh được khôi phục rất nhanh.
Tiết Lệnh Vi xê dịch vào bên trong, xốc lên một góc chăn gấm: "Nhanh lên, ban đêm lạnh quá."
Triệu Duật chỉ đành nằm vào, vốn muốn chừa ra chút khoảng cách với nàng, kết quả mới vừa nằm xuống thì Tiết Lệnh Vi vòng tay qua ôm y dưới chăn ngay, vẫn dựa sát y như thường lệ.
Triệu Duật bất động không nói gì, một lát sau, y thấy Tiết Lệnh Vi không có động tĩnh gì mới lặng lẽ kéo ra bàn tay đang đặt lên eo mình ra, nhích ra mép giường.
Vừa mới động đậy một chút, hai tay kia lại ôm cứng y, thân mình dính chặt lên người y, không chỉ thế, nàng còn duỗi một chân qua giữ hai chân y lại, cố ý nói bằng giọng điệu thật hung tợn: "Triệu Duật, ngươi còn dám chạy?"
Thân thể mềm mại dính chặt lên người, Triệu Duật làm gì còn dám nhúc nhích?
Lúc nàng nói câu cảnh cáo nghe thật hung tợn kia, giọng nàng trầm xuống, dán bên gáy y mà lên tiếng, mà giọng của Tiết Lệnh Vi vốn thiên về chất ngọt ngào nhẹ nhàng, thế nên bình thường nàng nói lời hung ác vốn chẳng có vẻ đáng sợ gì, ngược lại còn có phần khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Trưởng công chúa là một nữ tử có tướng mạo xuất chúng nhất trong triều, không ít nam tử khuynh đảo khom lưng vì nàng. Tiết Lệnh Vi được di truyền vẻ ngoài tuyệt mỹ của Trưởng công chúa và Tiết Nghị, khi còn nhỏ đã cực kỳ nổi bật, mấy năm nay lại trổ mã cực kỳ tươi tắn, đã sớm mỹ mạo danh chấn kinh thành và triều đình.
Tuy khuôn mặt của Tiết Lệnh Vi và Trưởng công chúa tương tự nhau, nhưng Trưởng công chúa tính cách ngang ngược, ngũ quan yêu mị, ánh mắt cao ngạo sắc bén, cực kì có tính xâm lược làm người khác không dám nhìn thẳng vào nàng. Mà Tiết Lệnh Vi thì khác, tuy gương mặt cũng yêu mị câu nhân, nhưng tính cách và ánh mắt lại không hề giống Trưởng công chúa.
- - Khuôn mặt vốn mang mấy phần ý nhị sắc bén ấy, vô hình trung đã thẩm thấu sự ôn nhu của hồ nước xuân.
Nếu nàng không được sinh ra trong gia đình quyền quý, không được Trưởng công chúa bảo vệ --
Con ngươi nhìn trên trần phòng của Triệu Duật càng ngày càng tối sầm.
Thấy Triệu Duật không nhúc nhích nữa, lúc này Tiết Lệnh Vi mới vừa lòng: "Triệu Duật, ngươi ngủ đi, đừng lộn xộn nữa, ta còn hơi khó chịu."
Triệu Duật không nghĩ ngợi nữa, mở miệng hỏi: "Nhưng bây giờ Quận chúa ôm nô tài, thật ra vẫn không khác gì so với vừa rồi không ôm nô tài..."
"Không! Không phải!" Hai tay đang ôm y của Tiết Lệnh Vi lại siết chặt thêm một ít, như thể sợ y sẽ đi mất: "Người ngươi ấm áp, còn ấm hơn lò sưởi nữa, ôm một lát thì nhất định ta sẽ không còn khó chịu nữa.. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng vọng tưởng tìm cớ đi xuống! Trước bình minh ngươi cũng không thể đi xuống! Ngươi phải sưởi ấm cho ta!"
Cảm nhận được nàng siết chặt mình lại, còn mở miệng uy hiếp, Triệu Duật thấp giọng cười, nói: "Nô tài không đi là được. Quận chúa nhẹ tay lại chút nào, người đã là một đại cô nương rồi, sao lại ôm nô tài như con nít thế chứ? Tối nay Quận chúa không thoải mái nên nô tài nghe theo Quận chúa, nhưng sau này không thể tùy tiện như vậy nữa. Về sau Quận chúa sẽ có phu quân của mình, không có khả năng ôm nô tài ngủ cả đời."
Tiết Lệnh Vi nghe vậy thì ngẩng mặt lên nói: "Về sau dù ta có gả chồng, ta chắc chắnh sẽ mang ngươi theo luôn, trong kinh thành này ai mà không biết ngươi là người của ta, có ta ở đây, ai cũng không dám nói ngươi nửa câu."
Triệu Duật: "..."
"Sao không nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
Tiết Lệnh Vi biết rất rõ sau này mình sẽ phải lấy chồng, nàng không hề có suy nghĩ gì về phu quân tương lai gì đó, nàng chỉ cảm thấy, có mẫu thân và Triệu Duật, cuộc đời này đủ rồi.
"Quận chúa." Triệu Duật dừng một chút, hỏi nàng một câu: "Người thật sự rất thích nô tài sao?"
"Thích chứ!" Tiết Lệnh Vi không cần nghĩ ngợi: "Ta rất thích ngươi!"
Triệu Duật biết cái gọi là "thích" của nàng, chỉ là "thích" đơn thuần mà thôi.
Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, y sẽ không nói cái này với nàng quá nhiều, nàng cũng không có khả năng hiểu được, dù sao mình đã ở bên cạnh nàng rất nhiều năm.
Sau đó, Triệu Duật không còn nói qua mấy đề tài như vậy với nàng, mãi cho đến một ngày trước khi biến cố xảy ra.
Lại một năm trôi qua, Tiết Lệnh Vi tròn mười lăm tuổi. Lễ cập kê qua không lâu, Trưởng công chúa và Hoàng đế lập tức chọn Vương Thế Nhân, công tử nhà Vương đại nhân Tế tửu Quốc Tử Giám, làm Quận mã của Quận chúa An Dương, ngày thành hôn được định ở ngày Lập Hạ vào hai tháng sau.
Vương Thế Nhân năm nay vừa lúc mười tám, dáng người đĩnh bạt, dung mạo sáng trong, kinh luân đầy bụng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều lộ ra khí chất nho nhã. Trước kia Tiết Lệnh Vi đã gặp người này một lần, tuy lúc nào hắn cũng nói về thiện, cao đàm luận rộng về chi, hồ, giả, dã [1], nhưng lúc gặp nàng thì lại nói chuyện cũng nói không xong, hơn nữa người này nhàm chán cực kỳ. Nàng không có hứng thú gì với hắn, cũng không hiểu tình yêu nam nữ gì đó. Đối với nàng, có lẽ thành thân chỉ là một cái danh mà thôi, cho dù đã thành thân, sinh hoạt của nàng vẫn sẽ không khác gì lúc trước.
[1] Chi, hồ, giả, dã: Là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ, làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí, nên thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.
Tiết Lệnh Vi gặp qua rất nhiều người, nhưng ai cũng không tốt bằng Triệu Duật. Nàng không ngốc, những nam tử theo đuổi nàng không dứt kia, phần lớn đều vì nàng có thân phận là con gái của nhiếp chính Trưởng công chúa mà thôi.
Ai cũng không có bản lĩnh, biết cách làm mình vui vẻ như Triệu Duật.
Gặp mặt Vương Thế Nhân tổng cộng không quá hai lần, lần đầu ngẫu nhiên gặp được trong hoàng cung vào nửa năm trước, lần hai chính là vào lần tuyển Quận mã này. Sau khi hôn sự được định ra, Vương Thế Nhân tự mình đến phủ tìm Tiết Lệnh Vi mấy lần, có điều Tiết Lệnh Vi đều kêu Triệu Duật đuổi đi.
Vương Thế Nhân ghi nhớ lời phụ thân dạy dỗ trong phủrằng, Trưởng công chúa là người có quyền thế lớn nhất đương triều, có được mối quan hệ tốt với phủ Trưởng công chúa tương đương với việc có một chỗ dựa vững chắc, sao phải sầu tiền đồ nữa? Chỉ cần lấy lòng Quận chúa An Dương này là xong, Vương Thế Nhân hắn muốn cái gì, còn rầu không có sao?
Tuy cả Vương gia đều ngầm cho rằng nam tử toàn triều vì lấy lòng một nữ nhân mà bám theo váy một nữ nhân khác là việc không có cốt khí nhất, thậm chí đã từng khinh thường nó, nhưng từ khi gặp Quận chúa An Dương, Vương Thế Nhân bất giác thay đổi suy nghĩ rằng, Quận chúa này không xinh đẹp -- mà là vô cùng xinh đẹp..
Chính cái gọi là người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc dù tự xưng là đấng nam nhi đường đường bảy thước, nhưng vì tiền đồ, hắn vẫn co được dãn được.
Vương Thế Nhân luôn cho rằng bề ngoài và khí chất của mình đều không có vấn đề, hắn đã từng ngầm điều tra, biết được Quận chúa An Dương được Trưởng công chúa bảo vệ quá kín kẽ, cho đến nay chưa bao giờ tiếp xúc một nam nhân thật sự nào. Mà hắn phong độ nhẹ nhàng, chỉ cần dụng tâm thêm một chút nữa, trái tim của Quận chúa còn không lấy được dễ như trở bàn tay?
Chỉ là Vương Thế Nhân thật sự quá mức tự tin, hắn không nghĩ rằng Quận chúa An Dương cho dù có hôn sự với hắn, cũng không chịu tùy tiện gặp hắn.
Không gặp được Quận chúa An Dương, hắn thi triển thủ đoạn đầy mình kiểu gì?
Điều càng làm cho Vương Thế Nhân không thể tưởng được là, Quận chúa An Dương không chỉ không muốn gặp hắn, mà còn gọi một tên thái giám ra tống cổ hắn!
Càng làm hắn tức hơn chính là, tên thái giám này rõ ràng chỉ là một nô tài, thế mà lại dương dương tự đắc trước mặt hắn!
Vương Thế Nhân biết tên thái giám này chính là nô tài được Quận chúa An Dương sủng ái nhất. Nếu là trước đây thì thôi, nhưng Vương Thế Nhân ỷ mình là Quận mã tương lai, sao có thể còn để Triệu Duật vào mắt?
"Lần trước đã nói với Vương công tử, Quận chúa không muốn gặp Vương công tử, Vương công tử còn muốn năm lần bảy lượt đến phủ Công chúa quấy rầy, chẳng lẽ là muốn làm Quận chúa tức giận?"
"Bản công tử là phu quân tương lai của Quận chúa An Dương, giờ ngươi dùng thái độ kiêu ngạo đấy để ngăn cản bản công tử, có còn tôn ti gì nữa không?"
Sắc mặt Vương Thế Nhân không vui, vốn dĩ trước đây hắn đã thầm không vừa mắt loại chuyện Trưởng công chúa nuôi dưỡng nam sủng này, mẫu thân ra vẻ nữ nhi noi theo, tiểu thái giám ẻo lả này tám phần cũng là sủng nô của Quận chúa An Dương. Nghĩ đến đây, hắn càng chướng mắt.
* * *
Editor: Mi An
Beta-er: Mi An