Nhưng theo như y nói, dù là Triệu Duật của trước đây hay Triệu Duật của hiện tại, đều là y, vậy y cần gì phải rối rắm quá khứ cùng hiện tại chứ? Đúng là tự làm mình không thoải mái --
Thấy sắc mặt Triệu Duật có chút không ổn, Tiết Lệnh Vi vội nói: "Đại nhân bảo nô gia nói thật mà, nô gia chỉ làm theo ý của đại nhân."
Rõ ràng là y cho phép, kết quả không vui còn muốn oán nàng?
"Nàng có biết, người bảo nàng nói thật, thật ra trong lòng đều sẽ không nguyện ý nghe lời thật không." Triệu Duật không lưu tình giật ra kẹo đường trong tay nàng, chiếc bình bạch ngọc rơi vỡ xuống đất, kẹo đường rơi vãi đầy sàn, tim Tiết Lệnh Vi nhất thời nhảy dựng lên.
"Nhiễm Nhiễm, nàng không thể lừa ta chút sao?"
Nói xong, tay y liền tiến vào đệm chăn, đặt lên bụng nàng. Tiết Lệnh Vi giật mình, nàng bị Triệu Duật ôm vào ngực, lui không thể lui, cả kinh ngồi thẳng, vội vàng nói: ".. Đại nhân! Nô gia ăn nói vụng về, lúc nãy nói sai, thật ra hiện tại đại nhân cũng tốt lắm, đều là đại nhân cả, không có gì khác nhau! Đại nhân đừng nóng giận, tạm tha nô gia một lần.."
Khuôn mặt đang nhìn nàng vốn có chút nặng nề của Triệu Duật đột nhiên bật cười, lại kéo nàng qua, như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả: "Ta có nói sẽ làm gì nàng sao? Sao hở chút lại thích cầu ta tha nàng vậy? Trong lòng nàng từ khi nào ta thành người lòng dạ hẹp hòi thế?"
Tiết Lệnh Vi nuốt một ngụm nước miếng, tuy y không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng còn khó hầu hạ hơn cả người lòng dạ hẹp hòi nữa..
Triệu Duật không tiếp tục đề tài vừa rồi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, thấp giọng khẽ hỏi: "Còn khó chịu không?"
Bị dọa một trận như vậy, chút bứt rứt nơi bụng Tiết Lệnh Vi đã sớm không coi là khó chịu nữa, "Có đại nhân sưởi ấm cho nô gia, đã tốt hơn rất nhiều rồi."
"Đầu óc cũng mau lẹ nhỉ, chỉ trong thời gian ngắn đã biết nên dỗ ngọt ta thế nào rồi."
"Không phải, nô gia nói thật mà. Đại nhân suy nghĩ cho nô gia, nô gia cảm kích đại nhân không thôi. Còn kẹo đường.. thật ra nô gia vẫn thích." Dù là thế nào đi nữa, nàng vẫn phải nói lời hay trước đã, dỗ cho lành tôn Phật này, để y khỏi âm trầm nữa.
Triệu Duật liếc mắt nhìn kẹo đường rơi vãi trên mặt đất, không so đo gì, chỉ nói: "Nếu nàng thích, ngày mai ta vào cung mang thêm về cho nàng vậy."
"Vậy nô gia cảm ơn đại nhân trước.." Tiết Lệnh Vi nói xong, cọ cọ vào lòng y.
Trải qua mấy đêm như vậy, nàng biết Triệu Duật thích nàng chủ động dựa vào y, cho nên giờ phút này gãi đúng chỗ ngứa mà chủ động dụi vào lòng y.
"Nếu nàng nói sớm, bình kẹo đường đó sẽ không phải lãng phí rồi."
"Vâng, đều là nô gia không phải, cô phụ ý tốt của đại nhân."
Triệu Duật không nói gì, vẻ mặt cũng nhìn không ra rốt cuộc vừa lòng hay không hài lòng với việc nàng lấy lòng y.
"Đại nhân?" Tiết Lệnh Vi nghĩ không biết có phải nàng làm gì sai rồi không, nghĩ nghĩ, liền mềm giọng nói: "Đại nhân, tối nay thân mình nô gia khó chịu, thật sự mệt mỏi lắm, có thể.."
Triệu Duật lên tiếng, không nói gì khác, chỉ ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Sau khi đèn tắt, hai người không nói một lời, Tiết Lệnh Vi trong lòng đầy tâm sự cứ vậy mà thiếp đi.
Triệu Duật bảo nàng làm mấy việc đó, nói những lời đó, cũng tương tự như khi bọn họ ở bên nhau trong phủ Công chúa, ngoại trừ thân phận chủ tớ thay đổi, cách y đối xử với nàng hay muốn nàng làm gì, tựa hồ đều như đang lặp lại quá khứ.
Trước kia nàng luôn treo bên miệng lời thích Triệu Duật, hiện giờ, y hàng đêm muốn nàng nói một lần.
Triệu Duật làm những việc này có lẽ là thích nàng, nhưng thích ở hiện tại không giống như lúc trước, "thích" ấy, lại không giống thích lắm.
Cứ như đang tìm kiếm khe hở gì đó.
Nhưng rốt cuộc Triệu Duật muốn tìm cái gì, nàng không thể nào biết được, cũng không có tâm tình đi tìm hiểu.
Chỉ cần Triệu Duật thích nàng, mặc kệ là loại thích nào, đều có lợi cho nàng.