Thanh Nghiên hừ lạnh: "Hai ngày này tiện nghi Ngọc Như."
Bởi vì Ngọc Như trước kia thường xuyên gây khó dễ Thanh Nghiên, làm nàng khó xử, sống dưới cái miệng cả vú lấp miệng em của Ngọc Như thì làm cái gì cũng phải thật cẩn thận, cho nên Thanh Nghiên ghét Ngọc Như cực kì.
Vốn cho rằng đêm nay sẽ cứ thế mà an ổn trôi qua, Tiết Lệnh Vi cùng Thanh Nghiên nằm bên nhau, có Thanh Nghiên làm ấm đệm chăn, Tiết Lệnh Vi nằm dễ chịu hơn lúc mới vào nhiều. Sau khi tắt đèn trò chuyện với Thanh Nghiên, đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên nghe thấy nha hoàn ở ngoài cửa gọi hai người.
Thanh Nghiên đứng dậy cầm đèn tiến đến mở cửa. Sau khi cửa được mở ra, Tiết Lệnh Vi nghe thấy tiếng Thanh Nghiên cực kỳ kinh ngạc thốt lên:
"Đại nhân?"
Tiết Lệnh Vi nhất thời ngơ ngác, Triệu Duật tới?
"Nàng ấy đâu?" Triệu Duật thoáng nhìn vào trong, "Đã ngủ rồi sao?"
Thanh Nghiên nghiêng người nói: "Hồi bẩm đại nhân, nô gia cùng tỷ tỷ vừa mới ngủ."
Triệu Duật nhìn Thanh Nghiên một cái, nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
Y biết phòng ngủ của Thanh Nghiên ở cách vách, không phải ở đây.
"Tỷ tỷ thân mình không thoải mái, cho nên tối nay nô gia ở lại muốn chiếu cố tỷ tỷ."
Triệu Duật gật đầu, nói với nàng: "Ngươi trở về đi."
"Vâng." Thanh Nghiên thấy Triệu Duật tới ngay lúc này, hơn nữa còn ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng hơn phân nửa là không gọi Ngọc Như đó đến hầu hạ, trong lòng âm thầm vui sướng rất nhiều, lại thấy Triệu Duật bảo nàng trở về, có lẽ là muốn gọi Hồng Lăng hầu hạ, nhưng nàng thấy Hồng Lăng hôm nay xác thật không thoải mái thật, có chút lo lắng cho nàng, sợ Triệu Duật sẽ không để tâm đến thân thể của Hồng Lăng mà làm chút chuyện gì đó, bèn to gan thêm một câu: ".. Nhưng mà đại nhân, tỷ tỷ hôm nay nàng.."
Thanh Nghiên còn chưa nói xong đã bị Triệu Duật bất động thanh sắc đánh gãy: "Ta biết, ngươi trở về đi."
Thanh Nghiên không dám nói thêm nữa, vào lại phòng mặc xiêm y của mình liền đi ra ngoài.
Khi Triệu Duật và Thanh Nghiên đang nói chuyện, Tiết Lệnh Vi đã ngồi dậy, sau khi Thanh Nghiên rời đi, nàng nghe thấy tiếng cửa bị khép lại một lần nữa. Tiếp đó, Triệu Duật tiến về phía nàng, ngồi xuống mép giường.
Tiết Lệnh Vi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại nhân, sao ngài lại đến đây?"
- - Đáng lẽ lúc này Triệu Duật đang được Ngọc Như hầu hạ chứ?
Triệu Duật bỗng nhiên bắt đầu cởi giày.
Tiết Lệnh Vi ngồi thẳng người vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, hôm nay ta có nguyệt sự, người không thoải mái thật, hay là người gọi Ngọc Như hầu hạ nhé?"
Nàng không muốn vào lúc khó chịu thế này còn phải thêm một Triệu Duật khiến nàng lo lắng đề phòng.
Triệu Duật đã cởi cả giày lẫn áo ngoài, không để ý tới lời của nàng mà chỉ nói: "Ngủ trong đi."
Tiết Lệnh Vi dừng một chút, vẫn ngoan ngoãn dịch vào bên trong. Triệu Duật xốc chăn lên nằm xuống, thấy sắc mặt nàng xác thật tái nhợt khá giống như trước kia, nhưng lại nơm nớp lo sợ nhìn y.
Y bật cười: "Đã ngủ chung mấy đêm rồi, còn chưa yên tâm sao? Nàng nghĩ lại xem, nếu ta thật sự muốn làm gì nàng, nàng thoát được sao?"
Tiết Lệnh Vi nắm chặt đệm chăn, "Nhưng.. Nhưng mà.."
Nhưng tại sao đã giờ này rồi mà y còn muốn ngủ với mình? Rõ ràng có thể gọi Ngọc Như hầu hạ mà?
"Nhưng gì?" Triệu Duật tới gần nàng, "Buổi tối nếu không ôm nàng ngủ lại có chút không quen."
Tiết Lệnh Vi theo phản xạ dịch ra sau, nhưng lưng nàng đã dán sát tường.
Nàng chẳng hiểu gì cả.
"Không phải nàng hay sợ lạnh sao? Nằm đó làm gì, ta sẽ không ăn nàng đâu." Triệu Duật kéo nàng vào lòng mình, sau đó dựa vào đầu giường, sửa lại chăn, "Trước kia trời lạnh nàng cứ nháo đòi ta ngủ cùng nàng, bây giờ ta chủ động tới bồi nàng lại không muốn à?"
Nàng đúng là không mấy bằng lòng --
Nhưng nàng không thể nói ra câu này, liền nói: "Thật ra nô gia đã quen ngủ một mình từ lâu rồi, nô gia ngủ một mình cũng sẽ có thể khỏe lên nhanh hơn, mới sớm được phục vụ đại nhân hơn, không phải sao?"
"Nàng trời sinh thể lạnh, nếu ngủ một mình, buổi tối còn không đau chết nàng?"
"Một năm nay nô gia đều ngủ một mình, không phải vẫn ổn sao.." Lúc trước còn ở Phúc Châu, mỗi lần có nguyệt sự, ngày đầu tiên nàng luôn nhét hai ba bát canh trong chăn, cứ như vậy cho đến bây giờ.
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của Triệu Duật bỗng nhiên nắm cằm nàng, y và nàng bốn mắt nhìn nhau: "Ta tốt bụng tới bồi nàng, nàng không thể theo ta nói chuyện sao?"
Qua một đoạn thời gian như vậy, thân thể Tiết Lệnh Vi đã được Triệu Duật sưởi ấm một lần nữa. Bảo Tiết Lệnh Vi nói thật thì, đúng là ấm áp thoải mái hơn khi nàng ở một mình thật --
Triệu Duật biết khi nàng tới cái đó thì khó chịu thế nào, thấy khí sắc nàng không được tốt, cũng không muốn khó xử nàng làm gì, liền buông nàng ra, chuyển đề tài: "Có muốn biết đêm nay ta mang gì đến cho nàng không?"
* * *
Editor: Mi An