Đêm nay, Tiết Lệnh Vi không hề buồn ngủ. Mãi đến khi bình minh ngày thứ hai ló rạng, Triệu Duật thấy nàng còn "ngủ", nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục ra ngoài, dường như không muốn đánh thức nàng.
Thật ra Tiết Lệnh Vi vẫn luôn giả bộ ngủ, chờ Triệu Duật rời đi rồi, nàng mới dám mở mắt ra, trở lại Đông Uyển, ăn điểm tâm xong, liền bắt gặp Thanh Nghiên trở lại từ nhà mẹ đẻ. Sắc mặt Thanh Nghiên không tốt lắm, đôi mắt còn có chút sưng đỏ, cũng có chút uể oải ỉu xìu. Tiết Lệnh Vi có chút lo lắng cho nàng: "Sao vậy? Có phải về nhà mẹ đẻ chịu ủy khuất gì không?"
Thanh Nghiên ngồi trên giường, cúi đầu, nhìn dáng vẻ xem ra nàng cực kỳ khổ sở.
"Thanh Nghiên, ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói với ta xem."
Thanh Nghiên rốt cuộc nhịn không được, ôm Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên khóc lớn. Tiết Lệnh Vi ôm Thanh Nghiên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi, "Được rồi, không phải ta vẫn ở đây sao? Nhưng mẫu thân ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước nàng đã nghe Thanh Nghiên nói qua chuyện trong nhà, Thanh Nghiên là nữ nhi do ngoại thất sinh, mẫu thân không được coi trọng, cho nên từ nhỏ nàng cũng không được cưng chìu. Cho tới nay chỉ có mẫu thân nàng thương nàng, nên có thể khiến Thanh Nghiên thương tâm như thế, chỉ sợ chỉ có mẫu thân nàng ấy đã xảy ra chuyện gì.
"Hồng Lăng.. mẫu thân ta.. Đã qua đời.."
Thanh Nghiên một bên thương tâm khóc lóc, một bên thút thít nói.
"Tại sao lại như vậy?"
Hai ngày trước chỉ nói mẫu thân Thanh Nghiên bệnh nặng, nhưng không nghĩ tới chỉ trong hai ngày ngắn ngủn, nói mất liền mất.
Thanh Nghiên đau lòng nức nở, không nói nên lời được bất cứ lời nào.
Nỗi đau mất mẹ nàng cũng từng trải qua. Hiện giờ Thanh Nghiên đột nhiên mất đi mẫu thân, Tiết Lệnh Vi không biết nên an ủi thế nào, đành lẳng lặng ôm nàng mặc nàng khóc.
Thanh Nghiên thương tâm cực kỳ, hơn nửa ngày cũng chưa dừng lại. Cuối cùng không ngờ Tiết Lệnh Vi cũng khóc cùng nàng.
Trên tay mẫu thân Tiết Lệnh Vi dính đầy máu tươi, thua trên con đường tranh giành hoàng quyền. Nhưng mẫu thân nàng, cũng là một mẫu thân thương con. Thế sự vô thường, thế gian này thật sự có quá nhiều bất đắc dĩ.
Thanh Nghiên khóc suốt gần nửa canh giờ mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Tiết Lệnh Vi không đành lòng nhìn nàng khổ sở như vậy, lại không biết nên dỗ Thanh Nghiên thế nào. Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủn mấy ngày, nhưng Thanh Nghiên là một cô nương rất đơn thuần, bị đưa vào phủ Đề đốc này cũng là thân bất do kỷ.
Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Thanh Nghiên: "Ngươi ở đây chờ ta chút, ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Thanh Nghiên không biết nàng muốn làm gì, liền tò mò hỏi: "Ngươi muốn đi làm gì thế?"
"Ngươi chờ ta là được."
Sau khi Tiết Lệnh Vi ra khỏi Đông Uyển liền tìm được Tiền Trọng, năn nỉ hắn ra ngoài chợ mua chút kẹo đường về.
Tiền Trọng tuy không rõ nguyên do, nhưng nghĩ đến lời Đốc Công phân phó, hơn nữa yêu cầu này của Hồng Lăng cô nương cũng hoàn toàn không quá phận nên đồng ý. Không đến mười lăm phút, Tiết Lệnh Vi ôm hai lượng kẹo đường trở lại.
"Thanh Nghiên, cho ngươi cái này."
Thanh Nghiên ngơ ngác nhìn thứ nhỏ nhắn ấy, nàng biết đây là cái gì.
Tiết Lệnh Vi nói tiếp: "Trước kia mỗi khi ta không vui, có người sẽ cho ta ăn cái này, ăn cái này tâm trạng sẽ tốt hơn đấy!"
Thanh Nghiên ngây người một lát, nhận lấy cây kẹo đường kia.
"Mẫu thân ngươi đi rồi, ngươi khổ sở, nhưng người còn sống dù sao cũng phải sống thật tốt đúng không?" Tiết Lệnh Vi nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng chỉ có thể dỗ Thanh Nghiên thế thôi, nàng không biết Thanh Nghiên có thích ăn cái này hay không, tóm lại, nàng đã từng rất thích ăn nó.
Có lẽ bởi vì đó là thứ người kia từng tặng nàng.
"Ngươi mau nếm thử đi, trước kia khi tâm trạng không tốt, ta ăn một ít kẹo đường liền vui hơn đấy." Tiết Lệnh Vi dừng một chút, nói tiếp: "Không biết ngươi có giống ta không, nhưng lúc khổ sở, ăn chút đồ ngọt, tâm trạng luôn sẽ tốt hơn, đúng chứ?"
Hai mắt Thanh Nghiên hồng hồng đẫm lệ, ngơ ngác nhìn Tiết Lệnh Vi, lát sau, đưa kẹo đường trong miệng.
"Thế nào?"
Thanh Nghiên cẩn thận nếm thử, hương vị ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi.
Tiết Lệnh Vi thấy nàng không nói lời nào, "Có phải không thích vị này không?"
Thanh Nghiên mím môi, nước mắt không nhịn được lại lăn xuống xuống. Tiết Lệnh Vi thấy nàng lại khóc, tưởng mình sai rồi, vội vàng ngồi vào bên cạnh nàng lau nước mắt cho nàng, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ kẹo đường khó ăn sao?"
Tiết Lệnh Vi tưởng vị của kẹo đường này không đúng, liền lấy một chút nếm thử, "Ăn ngon mà. Thế này nhé Thanh Nghiên, nếu ngươi không thích, vậy không ăn, ngươi thích ăn gì? Nói cho ta, ta đi làm cho ngươi --"
Lúc nàng đi hỏi Tiền Trọng mua giúp kẹo đường, vốn cho rằng Tiền Trọng đường đường vệ trưởng phủ Đề đốc, không có khả năng sẽ đồng ý yêu cầu của nàng, nàng vốn đã chuẩn bị xong bị hắn một phen lý do thoái thác, ai ngờ Tiền Trọng dễ dàng đồng ý. Tuy Tiền Trọng có chỗ không thông tình đạt lý, nhưng loại việc nhỏ này vẫn rất dễ thương lượng.
Thanh Nghiên nghe Tiết Lệnh Vi nói vậy, lại ôm lấy nàng một phen, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Cảm ơn ngươi Hồng Lăng, chưa bao giờ có ai đối xử tốt với ta như vậy, trừ mẫu thân ra, ngươi là người đầu tiên tốt với ta.."
* * *
Editor: Mi An