Bờ môi của Triệu Duật rời khỏi mi tâm nàng, nhìn nàng một cái, lại hướng đến gần môi nàng.
Tiết Lệnh Vi theo phản xạ duỗi tay đẩy y ra, mặt thoáng quay sang, tránh né môi y.
Hai mày Triệu Duật hơi chau lại, đại khái là không nghĩ nàng sẽ kháng cự, "Không thích ta hôn nàng?"
Thấy nàng nhìn chỗ khác mà không nói lời nào, Triệu Duật cười: "Trước kia không phải nàng luôn thích đi theo ta sao? Chỉ mới một năm không gặp, đã bắt đầu kháng cự ta chạm vào nàng thế sao?"
"Không giống." Một lát sau, nàng đáp lại hắn hai chữ.
"Chỗ nào không giống?" Triệu Duật nghiêng mặt nàng qua, làm nàng nhìn mình, sắc mặt rõ ràng trầm hơn vài phần, "Cũng đều là ta, có cái gì không giống? Là thích ta giả dối trước kia --" Ngón trỏ của y nhẹ nhàng xẹt qua bờ môi mềm mại xinh đẹp của nàng, "Hay là ở nơi này của nàng, đã bị ai khác chạm qua?"
"Không có." -- Nàng quả thật thích Triệu Duật trước đây, mặc dù đó là giả.
Mà người trước mắt mặc dù có dung mạo tương đồng, thậm chí là mùi hương trên người, nhưng đối với nàng mà nói, đó cũng chỉ là một người xa lạ.
Triệu Duật thấy vẻ cô đơn ấy dưới mắt nàng, một lát sau, hỏi: "Nàng thích Lý Diễm sao?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Tiết Lệnh Vi có chút ngoài ý muốn. Nhưng nghĩ đến Lý Diễm là người của y, lại được y phái đến giám thị nàng, Triệu Duật có thể biết được tất cả những chuyện của nàng ở Phúc Châu cũng hợp tình hợp lý.
"Không thích." Nàng nghĩ nghĩ, Triệu Duật nhất định sẽ không muốn nàng nói thích người khác.
"Không thích sao lại nguyện ý đi cùng gã? Nếu Hoàng Thượng không mang nàng về kinh thành, làm thị thiếp của ta, nàng bây giờ chỉ sợ đã ở bên Lý Diễm đúng chứ?"
"Không có, ta chỉ là bởi vì sống một mình không tốt, ta và mẫu thân Vương Thế Nhân cãi nhau không thoải mái, Vương Trần thị liền bỏ đi một mình, ta không muốn gặp lại nữa, cho nên.."
Triệu Duật nói tiếp lời nàng: "Cho nên muốn tính toán cho tương lai của mình?"
Tiết Lệnh Vi không phủ nhận.
Thật ra Triệu Duật cũng chỉ là hỏi một chút, y không để ý việc này. "Mặc kệ nàng có thật sự thích Lý Diễm hay không, nhưng sau này, nàng không được thích nữa."
Tiết Lệnh Vi lên tiếng đáp ứng. Nhưng nói đến Lý Diễm, nàng còn không biết gã ở chỗ Chu Uân thế nào rồi.
Vốn dĩ nàng nghĩ sau khi khôi phục thân phận quận chúa rồi sẽ tìm Lý Diễm, nhưng hôm nay sợ là không thể thực hiện được.
Đến chính mình cũng khó mà nhúc nhích, sao còn có công phu đi tìm Lý Diễm chứ?
Lý Diễm đối nàng vẫn luôn không tồi, nàng chỉ hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì hảo hảo.
Triệu Duật cũng không tiếp tục khó xử nàng, chỉ nói: "Chỉ cần về sau nàng ngoan ngoãn an phận như bây giờ, ta đều sẽ thương yêu nàng, nàng hiểu chứ?"
- - Y biết nàng mang theo mục đích mà đến, cũng biết nỗi bất lực của nàng. Cho nên y cũng muốn cho nàng biết, ngoại trừ y, nàng hiện giờ không dựa vào được bất cứ kẻ nào.
"Ta hiểu." Tiết Lệnh Vi thật cẩn thận nhìn về phía y, "Vậy Triệu Duật, ta hiện tại có thể về không?"
Nàng không muốn tiếp tục ở đây nữa, đến thở một hơi thôi cũng không thoải mái.
Triệu Duật nhẹ nhàng nắm mặt nàng, sửa đúng cho nàng: "Phải nghĩ kỹ trước nên gọi ta là gì đã?"
Trong lòng Tiết Lệnh Vi âm thầm phỉ nhổ, nhưng mặt ngoài vẫn cực kỳ thuận theo mà sửa miệng: ".. Đại nhân."
Triệu Duật cực kỳ vừa lòng khi thấy nàng dịu ngoan như vậy, sau đó liền thả nàng trở về Đông Uyển.
Không bao lâu sau khi Tiết Lệnh Vi trở lại Đông Uyển, Triệu Duật phái một lang trung đến trị vết thương trên chân nàng.
Vốn dĩ dùng rượu thuốc của Thanh Nghiên rồi, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày sẽ không sao nữa, nhưng cố tình hai ngày này Tiết Lệnh Vi lại không tĩnh dưỡng, cho nên vẫn luôn không thấy tốt lên.
Lang trung khai thuốc rồi giao dược đến dán xong, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
* * *
Editor: Mi An