Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 22




Tiết Lệnh Vi theo Triệu Duật đến tiền viện, nhìn thấy trong tiền viện đứng toàn là thủ vệ và những Phiên tử Đông Hán, giữa sân có hai hạ nhân của Triệu phủ đang quỳ, bị mấy Phiên tử đó dùng đao áp xuống.

Trên cơ thể của hai người kia đều rải rác những vết thương do đao tạo ra, cũng không trí mạng, xem ra đây chính là nguyên nhân của trận ồn ào trước đó Tiết Lệnh Vi nghe thấy. Nàng chú ý thấy hai người tuy mặc y phục hạ nhân Triệu phủ, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ xa lạ, thậm chí trong ánh mắt nhìn Triệu Duật của hai người còn có sát ý không cách nào che giấu.

Tiết Lệnh Vi vốn đang kìm nén lại được cơn đau trên chân, nhưng đi đường mãi như vậy nàng thật sự chịu không nổi, hơn nữa bởi vì cứ đi rồi đi, chân nàng càng ngày càng đau, đến khi đến được đây rồi, nàng chỉ có thể cố gắng giữ mình đứng thẳng như bình thường, mà nửa bước cũng đi không được.

Triệu Duật đứng trên bậc thang, cười lạnh hai người kia một tiếng: "Người của Mạc Phủ từ khi nào đã mất kiên nhẫn như vậy rồi?"

Tiết Lệnh Vi nghe thấy hai chữ 'Mạc Phủ', có chút kinh ngạc.

- - Hai kẻ này là người Nhật Bản?

"Nếu ta không cố ý thả các ngươi tiến vào, các ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi là có thể tùy ý ra vào nơi này sao?"

Tuy Triệu Duật nói những lời này với hai người kia, nhưng nghe vào tai nàng lại chột dạ.

Hai người kia biết mình rơi vào tay Triệu Duật rồi sẽ không còn đường sống nào nữa, dứt khoát quyết tâm muốn chết: "Muốn giết cứ giết, đừng nhiều lời!"

Triệu Duật nghe vậy, nhưng không bận tâm đến hai người kia ngay mà chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Lệnh Vi ở bên cạnh, hỏi nàng: "Nàng cũng biết rốt cuộc là ta muốn nàng xem cái gì chứ?"

Tiết Lệnh Vi vội thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý lại âm thầm phỉ nhổ.

- - Chẳng lẽ là muốn nàng xem cảnh giết người?

"Cứ cúi đầu mãi làm gì?" Triệu Duật duỗi tay nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt hơi hoảng loạn của nàng, nhàn nhạt cười: "Ta có ăn nàng đâu."

"Nô, nô gia.."

"Dường như nàng khá thấp thỏm nhỉ." Triệu Duật nhìn như cực kỳ vô tình hỏi một câu, lại nháy mắt làm Tiết Lệnh Vi run sợ trong lòng.

Trước kia Tiết Lệnh Vi không biết nói dối, dù bây giờ biết cách che giấu một chút so với hồi đó, nhưng dù sao vẫn là không đủ hỏa hậu, nàng biết có lẽ Triệu Duật đã nhìn ra được nàng đang hoảng loạn, thậm chí nàng còn cảm thấy y hỏi câu nói kia là cố ý.

Nhưng Triệu Duật không tiếp tục nói về việc nàng có chột dạ hay không nữa, như vẫn chưa phát giác manh mối ở nàng vậy, mà sau đó y giơ tay ý bảo với Phiên tử đang áp hai người Nhật Bản kia.

Trong giây lát, Phiên tử Đông Hán giơ tay chém xuống, lưỡi đao liếm qua cổ hai người. Hai người kia thậm chí còn chưa kịp lên tiếng, phần cổ liền máu tươi phun tung toé, chảy nghiêng nghiêng hai dòng chất lỏng đỏ tươi xuống đất.

Tiết Lệnh Vi nhìn mà da đầu tê rần, chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, phảng phất cái lưỡi dao kia đã dán vào cổ mình.

Tiếp theo, tay của Triệu Duật nhẹ nhàng nắm lấy gáy nàng, bàn tay ấm áp lại làm Tiết Lệnh Vi lạnh người từ đầu đến chân.

"Đây là kết cục của người không an phận." Ngón tay nắm gáy nàng của y chậm rãi vuốt ve một chút, giọng y nói chuyện bình tĩnh với nàng, thậm chí còn có chút mềm nhẹ, nhưng trong đó trộn lẫn một tia cảnh cáo, làm người ta không rét mà run, "Nếu để ta phát hiện nàng không an phận, nàng biết kết cục rồi đấy."

Tiết Lệnh Vi không dám nhúc nhích chút nào, cũng không dám thở mạnh, sợ tay y đi xuống chút nữa chớp mắt đột nhiên bẻ gãy cổ nàng.

"Nếu nàng làm ta không vui, cũng sẽ bị như thế."

Tiết Lệnh Vi vội vàng nở nụ cười, gượng gạo nói: "Sao đại nhân lại nói vậy? Nô gia nào dám không an phận chứ?"

Triệu Duật nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười, buông nàng ra.

Cảnh tượng Triệu Duật giết Trịnh Hán Công vào một năm trước một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, cả người nàng cứng đờ, ngón tay bên dưới tay áo siết lại thật chặt.

Lúc còn nhỏ nàng từng thấy mẫu thân xử tử không ít người, nhưng nàng vẫn luôn chán ghét mấy cảnh đó – thứ làm nàng trong ngoài đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Triệu Duật mang nàng tới xem cái này, chính là đang cảnh cáo nàng -- nhưng y cảnh cáo nàng như thế, có phải y đã biết việc nàng hôm nay chạy ra khỏi phủ không?

Nhưng sau đó Triệu Duật lại không nói gì thêm với nàng nữa. Dựa theo tính tình của Triệu Duật, nếu đã biết nàng chạy ra khỏi phủ, sao y lại không hề truy cứu chứ?

Hay là, thật ra Triệu Duật căn bản không phát hiện nàng đã chạy ra?

Tiết Lệnh Vi cũng không bận tâm nổi y có phải đã phát hiện việc đó không, nhưng Triệu Duật không truy cứu là tốt hơn nhiều rồi. Việc cấp bách chính là, nàng phải mau chóng xử lý vết bầm trên chân mình.

Đến khi Triệu Duật rời đi, hai thi thể người Nhật Bản đó mới được dọn đi, Tiết Lệnh Vi lúc này mới dám nhích ra khỏi chỗ mà về Đông Uyển, chỉ là mới vừa đi một bước, nàng thiếu chút nữa té ngã vì bàn chân không chống đỡ sức nặng của cơ thể được.

Nàng nhấc chân lên sờ sờ mắt cá chân, hình như hơi sưng rồi.

Đi bình thường không được, nàng đành phải cẩn thận tránh đi những người khác, nhảy lò cò về Đông Uyển.

Khi nhảy được về cửa Đông Uyển rồi, búi tóc của nàng đều đã tán loạn.

"Chậm đã."

Hai Uyển được xây đối diện nhau, chỉ cách nhau ba trượng. Hai ngày trước Tiết Lệnh Vi không thể quang minh chính đại ra cửa Đông Uyển, Ngọc Như lại không để ý đến Đông Uyển, nên Tiết Lệnh Vi tổng cộng chỉ từng gặp Ngọc Như một lần.

Tiết Lệnh Vi nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, vội vàng ân cần gọi nàng ta một tiếng: "Thì ra là Ngọc Như tỷ tỷ."

"Không đi đường cho đàng hoàng, ngươi làm gì vậy?"

Ngọc Như trang điểm cực kỳ quyến rũ, nhìn bộ dáng thì có lẽ là muốn đến chỗ Triệu Duật. Hơn nữa dường như nàng ta cũng không phát hiện cái chân bị thương của Tiết Lệnh Vi.

Tiết Lệnh Vi ra sức diễn: "Là ta nhàm chán nhảy chơi, không ngờ lại bị Ngọc Như tỷ tỷ thấy được."

Ngọc Như một lần nữa đánh giá nhìn Tiết Lệnh Vi, bởi vì lúc trước từng gặp một lần nên nàng ta biết người trước mặt này là ai.

Nhưng mà, Hồng Lăng này quả đúng khiến nàng ta phải đưa mắt nhìn mấy lần. Có lẽ là bởi vì bề ngoài của Hồng Lăng này xác thật không tầm thường, làm người xem một lần thì cảm thấy xinh đẹp rất ấn tượng, nhìn lần hai lại không dời mắt đi được. Ngọc Như đã gặp không ít giai nhân tuyệt trần, nhưng xinh đẹp như Hồng Lăng thì lại khá hiếm thấy.

Lần đầu tiên thấy đôi mắt của nàng, Ngọc Như đã thấy nàng quen mắt, nhưng nàng ta lại nghĩ không ra đã gặp nàng ở đâu.

Hồng Lăng này nhiều ngày vẫn luôn rất ngoan ngoãn, nàng nghe người ta nói đêm đó nàng khóc lóc từ trong phòng đại nhân đi ra, có vẻ là không tình nguyện, sau đó đại nhân cũng chưa bao giờ hỏi về nàng. Tuy chưa buông xuống lòng đề phòng đối với nữ tử này, nhưng lòng Ngọc Như đã dịu đi không ít.

Đại nhân chỉ có thể là đại nhân của mỗi mình nàng, nàng còn phải dựa vào chỗ quyền lợi này mà tiến lên chức vị cao hơn nữa, tuyệt đối không được phép có bất cứ kẻ nào cản chân nàng ta.

Ngọc Như liếc cái chân hơi giơ lên của Tiết Lệnh Vi một cái, lại nhìn búi tóc rồi bù của nàng, trong mắt đầy vẻ khinh thường châm chọc: "Nghe nói ngươi là vũ cơ nổi tiếng nhất Giang Nam, nhất vũ khuynh thành, không nghĩ tới bộ mặt thật lại buồn cười như thế, xem ra cái danh này của ngươi có chút không hợp."

Tiết Lệnh Vi làm vẻ mặt a dua nịnh hót theo lời nàng ta: "Hồng Lăng xuất thân hèn mọn, sao có thể so được với Ngọc Như tỷ tỷ vô cùng cao quý chứ? Tên tuổi vũ cơ đệ nhất Giang Nam này, chẳng qua chỉ là khoác lác mà ra thôi."

Ngọc Như rất hưởng thụ những lời này, nàng ta vô cùng thích cảm giác áp đảo phía trên người khác, đây cũng là suy nghĩ sau khi thành thị thiếp của Đông Hán đề đốc mới có.

Ngọc Như còn vội vàng đi gặp Triệu Duật, nên không có tiếp tục để ý tới Tiết Lệnh Vi.

Tiết Lệnh Vi cuối cùng cũng bình yên trở về phòng mình, ở chỗ ngủ của Thanh Nghiên tìm được một lọ rượu thuốc, xoa một trận rồi mới khá hơn nhiều.

Xem ra là nàng bị bong gân rồi, chỉ sợ cả buổi chiều này nàng sẽ không thể tùy ý đi lại nửa bước được nữa.

Lọ rượu thuốc này là mẫu thân Thanh Nghiên cho trước khi Thanh Nghiên nhập phủ, vì đã nghe nói một tên hoạn thần như Triệu Duật có một ít sở thích không thể nói, nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ rượu thuốc cổ truyền cho Thanh Nghiên, dùng cho tan máu bầm cực kì hiệu quả.

Trừ Thanh Nghiên, Tiết Lệnh Vi không tin bất cứ kẻ nào trong phủ, chân bị thương cũng không dám để nha hoàn Đông Uyển biết, sợ vừa không cẩn thận liền truyền tới tai Triệu Duật, khiến cho Triệu Duật hoài nghi.

May mắn chỗ Thanh Nghiên có rượu thuốc, nếu không nàng có lẽ thật sự phải viện cớ kinh động những người khác.

Trải qua một ngày như đi trên băng mỏng làm Tiết Lệnh Vi có chút lực bất tòng tâm, bên Triệu Duật không có hy vọng, Chu Uân và Vinh Nương càng không đáng tin.

Muốn rời đi, vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tiết Lệnh Vi ngồi trên giường xoa mắt cá chân âm thầm phiền muộn, nàng lại có chút hoài niệm những ngày ở Phúc Châu, tuy không sống giàu sang được như trước đó, nhưng rất an tâm.

Đâu phải mệt mỏi như bây giờ --

Nhưng mà, muốn chạy thoát lồng giam được vẫn phải giành được lòng tin của Triệu Duật.

Tiết Lệnh Vi rũ mắt sầu não một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu Vinh Nương nói với nàng hôm nay, động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại.

Quân thần bọn họ đã đánh cờ quang minh chính đại, vậy tại sao nàng không tương kế tựu kế?

Như vậy còn tốt hơn cứ lang thang không có mục tiêu chờ chết --

Chân bị thương, Tiết Lệnh Vi liền lấy lý do thân mình không khoẻ, cứ ở trong phòng mãi không xuống giường, đám nha hoàn khe khẽ nói nhỏ châm chọc sau lưng, đại khái cảm thấy nàng chính là một người thiếp vô dụng không được Đốc Công sủng ái. Tuy Thanh Nghiên chưa bao giờ thật sự đến phòng Đốc Công hầu hạ y, nhưng Đốc Công đối với Thanh Nghiên cô nương lại cũng coi như không tệ. Trái lại Hồng Lăng này, từ khi nhập phủ đến nay, một cái liếc mắt Đốc Công cũng không cho nàng.

Tiết Lệnh Vi không để trong lòng những lời châm chọc của nha hoàn. Đám nha hoàn cảm thấy nàng là một phế nhân, bình thường tính tình ôn hòa không có chút mạnh mẽ nào, vì thế đối xử với nàng không nóng không lạnh, những người khác cũng như thế. Tiết Lệnh Vi ngược lại cảm thấy như vậy là tốt nhất, ít nhất nàng muốn làm gì, những người này đều sẽ không chú ý nàng quá nhiều.

Đến bữa tối, Tiết Lệnh Vi chỉ đơn giản ăn mấy cái bánh bao thịt, chờ trời tối.

Trước khi sắp ăn tối, nàng nghe tin tối nay Ngọc Như sẽ đến phòng Triệu Duật hầu hạ từ chỗ hai nha hoàn kia, lập tức có chủ ý.

Ngọc Như có lòng phòng bị với mình, đúng như lời Thanh Nghiên nói vậy, nàng ta sẽ không nói cho mình biết làm cách nào để được Triệu Duật sủng ái. Nếu biết Ngọc Như sẽ không dễ dàng nói cho mình, nàng sẽ không đi rút dây động rừng.

Cho nên, chi bằng tự mình đi tìm hiểu cho rõ ràng.

Tĩnh dưỡng hơn nửa ngày, cộng thêm hiệu dụng của rượu thuốc Thanh Nghiên đưa, Tiết Lệnh Vi đã có thể xuống đất miễn cưỡng đi bộ. Màn đêm buông xuống, chờ động tĩnh bên Tây Uyển không còn nữa, Tiết Lệnh Vi trốn tại cửa chuối ở Đông Uyển, xong mới lén chui qua.

Trong Triệu phủ có hai con đường nàng quen thuộc nhất, một là con đường vào ban sáng nàng chạy ra ngoài phủ, một là đường đi thông tới chỗ ở của Triệu Duật.

Phía sau phòng ngủ của Triệu Duật là một con suối vừa hẹp vừa nông. Tiết Lệnh Vi mò mẫm trong bóng tối đến vị trí đã đến vào ban sáng.

Từ khi trở lại kinh thành, mỗi một bước đi của nàng đều như đi trên băng mỏng. Nàng thật không dám tin tưởng chính mình sẽ ba lần bảy lượt làm chuyện không muốn sống này, mà mục đích nàng phải ở trong cảnh mạo hiểm này, lại là để rời đi.

Bây giờ có hận bản thân lúc trước ngu xuẩn thế nào đi nữa cũng vô dụng, bọn họ đã ép nàng đến nước này, sao còn có thể tùy ý nàng nữa?

Tiết Lệnh Vi trốn dưới cửa sổ ước chừng một hồi lâu, mới nghe được bên trong ẩn ẩn truyền đến thanh âm mềm mại.

"Đại nhân, vừa rồi nô gia nói thế, đại nhân có thể giúp nô gia không?"

Là tiếng của Ngọc Như.

* * *

Editor: Mi An