Triệu Duật trở thành nô tài phụng dưỡng Tiết Lệnh Vi.
Trong phủ Công chúa không phải không có những thái giám khác, mà thái giám nô bộc trong phủ Công chúa không ai không dung mạo đoan chính.
Trưởng công chúa thích cái đẹp, vẫn luôn thích nam tử trẻ tuổi diện mạo tuấn mỹ. Dù có phải là thái giám hay không, phàm là người nàng xem trọng cơ bản đều phải mang về phủ Công chúa. Dung mạo Trưởng công chúa diễm lệ, tác phong ngang ngạnh không cố kỵ, lại có thêm thanh danh "Dâm phụ" ở bên ngoài, tuy không ít người lặng lẽ bàn tán sau lưng nhưng vẫn có rất nhiều quan liêu đệ tử theo đuổi không dứt. Tuy thanh danh hỗn loạn trong phố phường, nhưng Trưởng công chúa quyền thế ngập trời, tàn nhẫn độc ác, mặc dù trong triều đình có người bất mãn với việc này, lại không dám dễ dàng nói gì, đến Tiết Nghị khi còn tại thế cũng không có quyền hỏi sinh hoạt cá nhân của Trưởng công chúa.
Tiết Lệnh Vi từng lặng lẽ thấy được những chuyện khó mà mở miệng của mẫu thân cùng thái giám hoặc những người gọi là "thái giám" được mẫu thân sủng ái kia, nàng ghét cay ghét đắng những tên thái giám đó, cho rằng tất cả thái giám đều được đúc từ một khuôn mà ra.
Nhưng nàng lại thích nhìn Triệu Duật, đại khái là bởi vì y ôn hòa.
Triệu Duật bị Trưởng công chúa mang về từ trong cung Thần phi, nếu ngày ấy nàng không nhìn trúng Triệu Duật, mẫu thân muốn tới hỏi, chỉ sợ Triệu Duật cũng sẽ giống như những thái giám trong phủ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa thích bề ngoài của Triệu Duật, dù sao so với tất cả nam nhân trong phủ, dù là đầu óc hay là vẻ bề ngoài, Triệu Duật đều là người xuất chúng nhất.
Trưởng công chúa thích cái gì đều sẽ không từ thủ đoạn cướp lấy, chỉ độc sẽ không chống lại nữ nhi, bao gồm thứ nữ nhi nhìn trúng.
Ngoại trừ mẫu thân, Tiết Lệnh Vi từ nhỏ thân với bà vú nhất, sau khi bà vú bị mẫu thân xử tử, nàng không còn ai để nói chuyện cùng. Xử tử bà vú Tiết Lệnh Vi rồi, Trưởng công chúa có lẽ cũng từng hối hận, muốn một lần nữa tìm kiếm một người có thể làm nữ nhi vui vẻ, cũng may nàng vô tình nhìn trúng người này trong cung Thần phi, y có tác dụng rất lớn.
Cuối mùa thu lạnh lẽo, có lẽ là do chơi đùa trong gió quá lâu, vào lúc chạng vạng dùng bữa, Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên sốt cao, còn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Sau khi Tiết Nghị bị Trưởng công chúa xử tử, nàng càng xem nữ nhi dưới gối duy nhất của mình như mạng sống. Tiết Lệnh Vi cảm nhiễm phong hàn, Trưởng công chúa buồn phiền giận giữ, mắng nô tài không chăm sóc nàng chu toàn, trực tiếp gọi người của Viện Thái Y chạy đến phủ Công chúa, xem bệnh cho Tiết Lệnh Vi.
Mãi cho đến đêm khuya, cơn sốt cao của Tiết Lệnh Vi mới dần dần rút đi.
Vì hiện giờ là Triệu Duật hầu hạ Tiết Lệnh Vi, Tiết Lệnh Vi nhiễm bệnh, Trưởng công chúa liền đánh mắng Triệu Duật.
Tiết Lệnh Vi hạ nhiệt, người vẫn cứ hư thoát vô lực, ý thức không rõ, còn phải cần người thủ trước giường một tấc không rời, không ngừng đổi đắp khăn nóng.
Đêm khuya, trước giường Tiết Lệnh Vi chỉ còn lại Trưởng công chúa cùng Triệu Duật, lúc đầu Trưởng công chúa muốn thủ trước giường nữ nhi chờ nàng tỉnh lại, lại không nghĩ rằng Hoàng đế truyền chỉ, muốn nàng vào cung có việc thương lượng.
Tuy không yên lòng nữ nhi, nhưng người nàng nâng đỡ lên đế vị chính là đứa con vô năng nhất trong số rất nhiều Hoàng tử của Tiên hoàng, có vài việc trên triều đình còn phải cần nàng quyết định kiến nghị.
Trưởng công chúa tuy phạt Triệu Duật nhưng vẫn tương đối vừa lòng Triệu Duật đã hầu hạ Tiết Lệnh Vi nhiều ngày nay. Nàng nhìn Triệu Duật đang quỳ bên cạnh giường, lạnh giọng phân phó: "Ngươi phải chăm sóc Quận chúa thật tốt, không được phạm sai lầm nữa."
"Nô tài tuân mệnh."
Lúc này Trưởng công chúa mới xoay người đi.
Triệu Duật trở lại trước giường, nhìn tiểu cô nương mới còn tung tăng nhảy nhót vào ban ngày đột nhiên suy nhược thành thế này. Không biết đang nghĩ đến những gì trong quá khứ, y ngẩn người một lát, ánh mắt nhàn nhạt, duỗi tay thay đi chiếc khăn trên trán Tiết Lệnh Vi.
Y vừa định một lần nữa đắp chiếc khăn khô đã được tẩm nước lên trán nàng, Tiết Lệnh Vi lại chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, trên mặt đều viết hai chữ "khó chịu", nhìn thấy y, có lẽ là bởi vì thân mình khó chịu, nên trong giọng nói mang theo một chút khóc nức nở, yếu ớt gọi y một tiếng: "Triệu Duật ơi.."
Trong khoảnh khắc Tiết Lệnh Vi mở mắt, mắt thiếu niên khôi phục vẻ ôn hòa ngày xưa, phảng phất như con người lạnh lùng vừa rồi chưa hề tồn tại. Y quỳ gối trước giường nàng, hơi cúi mình, thấp giọng hỏi: "Quận chúa, người tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không khỏe không?"
Tiết Lệnh Vi vươn bàn tay nhỏ ra nắm lấy chăn gấm, Triệu Duật không hiểu ý của nàng nhưng vẫn cầm lấy tay nàng một lần nữa thả lại vào trong chăn gấm, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, bệnh của người còn chưa hết, cẩn thận nhiễm lạnh."
"Không!" Hai mày Tiết Lệnh Vi hơi nhăn lại, lại duỗi hai tay ra, giọng nói mềm mại, mắt đỏ lên, khóc lóc nói: "Ta khó chịu.."
Dứt lời, nàng bỗng nhiên ôm lấy cổ y, khóc lên, miệng nhắc mãi bà vú.
Triệu Duật không hiểu ngọn nguồn nên sửng sốt, còn chưa hiểu, nàng bỗng nhiên ôm lấy mình.
"Quận chúa?"
Y quỳ gối trước giường, cơ thể hơi cúi xuống, người cứng đờ ở đó, rõ ràng không biết nên dỗ nàng thế nào.
"Bà vú ơi, bà vú ơi.."
Triệu Duật thấy nàng khóc tức tưởi, cũng không biết ý thức nàng bây giờ có phải đang tỉnh táo không, do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ lưng nàng, không nói gì mà an ủi.
Tiết Lệnh Vi nhớ bà vú, lúc nàng sinh ra không được đủ tháng, thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, thường xuyên bị bệnh, mỗi khi thân mình khó chịu, bà vú đều sẽ ôm nàng dỗ nàng.
"Nhiễm Nhiễm rất nhớ bà vú, sao bà vú không hát cho Nhiễm Nhiễm?"
Triệu Duật có chút bất đắc dĩ, nói: "Quận chúa, nô tài là Triệu Duật, không phải bà vú của Quận chúa.."
Có lẽ là nghe thấy lời này, Tiết Lệnh Vi lúc này mới ngẩng đầu, ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, còn đang nức nở. Nhưng nàng nhận ra y, dừng một lát, rồi mới lại nói: "Vậy ngươi làm như bà vú ta, ôm ta một cái."
".. Quận chúa là thiên kim, nô tài.."
Tiết Lệnh Vi nghe xong, há miệng liền khóc.
Triệu Duật cảm thấy thật đau đầu, trước kia gia đạo chưa bị thất thế, y cũng đã từng sống những tháng ngày được người ta hầu hạ, tuy bây giờ đã có thể bình thản ung dung với tình cảnh của bản thân, nhưng.. y làm gì biết dỗ trẻ con?
Chẳng qua thấy Tiết Lệnh Vi lại khóc lên, y đành phải thỏa hiệp, bế nàng lên.
Tuy tiểu Quận chúa chín tuổi này thích mình, nhưng nếu thật sự chọc nàng khóc, Trưởng công chúa nơi đó chỉ sợ không dễ công đạo.
Tiết Lệnh Vi thấy y quỳ gối bên giường liền phân phó: "Ngươi ngồi lên giường."
Triệu Duật làm theo.
Tiết Lệnh Vi trực tiếp nhích người nằm vào trong lồng ngực y, ôm eo y, tựa như trước kia ôm bà vú vậy, dán mặt vào ngực y.
Có lẽ là bởi vì đau đầu do nhiễm phong hàn, cùng với việc nhớ tới một vài chuyện buồn, nàng lại khổ sở khóc thút thít.
Triệu Duật ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Một lát sau, lại nghe nàng nói một câu: "Ngươi hát cho ta nghe."
Triệu Duật: "Nô tài không biết hát đâu."
Người nàng còn hơi nóng, Triệu Duật đắp chiếc khăn nóng vừa nãy lên trán nàng, nàng an phận nhắm mắt không nhúc nhích.
"Ta muốn mẫu thân."
"Trưởng công chúa đi Hoàng cung, ước chừng ngày mai mới có thể trở về."
Nàng mềm mại lẩm bẩm trong lòng ngực y, trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được nàng bị bệnh khó chịu: ".. Triệu Duật, sao ngươi có thể không biết hát chứ? Mấy thái giám bên cạnh mẫu thân, bọn họ đều biết, mặc dù kém xa bà vú.."
Triệu Duật trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi nàng: "Quận chúa đã từng ăn kẹo đường chưa?"
Nàng nghĩ ngợi: "Kẹo đường là cái gì?"
"Đó là mấy thứ quà vặt ở phố phường mà mấy đứa trẻ hay thích ăn, chờ Quận chúa hết bệnh rồi, nô tài sẽ mang một ít cho Quận chúa, được không?"
Giây lát sau, chỉ nghe nàng nhàn nhạt đáp: "Được.."
* * *
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, Tiết Lệnh Vi gần như đã khỏi bệnh.
Khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của mẫu thân, lại ở đâu cũng không thấy bóng dáng Triệu Duật. Hỏi mẫu thân, mới biết y sáng sớm ra phủ.
Chỉ cần nữ nhi vui, Trưởng công chúa sẽ không hỏi kỹ càng Triệu Duật đã dùng cách gì.
Hai mẹ con nói không mấy lời, Triệu Duật đã trở lại.
Nàng tò mò nhìn bình ngọc trắng lớn bằng một bàn tay trong tay y, nhảy xuống khỏi lòng ngực của mẫu thân, ngồi xổm trước mặt Triệu Duật: "Triệu Duật, ngươi làm gì thế?"
Triệu Duật trình lên chiếc bình ngọc trắng kia cho nàng, hai mắt rõ ràng: "Đây là thứ nô tài đêm qua đã hứa với Quận chúa."
Tiết Lệnh Vi mơ hồ nhớ lại, bật nắp lên, mới biết đây là kẹo đường đêm qua y nói.
Tiết Lệnh Vi thích đồ ngọt, không giống như bách hoa mật, nàng thích vị ngọt của kẹo đường này hơn.
* * *
Triệu Duật là nô bộc phụng dưỡng bên người Tiết Lệnh Vi, giường ngủ của y chỉ cách giường của Tiết Lệnh Vi không quá năm mét.
Ban đêm, Triệu Duật còn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, đệm chăn liền có một đoàn mềm mại hơi lạnh chui vào.
Y kinh ngạc đứng dậy dưới ánh nến bập bùng, nhìn Tiết Lệnh Vi đang bình yên nằm bên cạnh y cũng kinh ngạc theo vì y bỗng nhiên đứng dậy, y nói: "Quận chúa, người làm gì vậy?"
"Ta hơi lạnh, chỗ ngươi ấm áp, ta muốn cùng nhau ngủ với ngươi."
"Quận chúa, cái này trăm triệu không thể, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu Trưởng công chúa điện hạ biết được.."
Tiết Lệnh Vi nhíu mày: "Ngươi là thái giám mà thôi, ở đâu ra nam nữ thụ thụ bất thân?" Thấy Triệu Duật vẫn cứng đờ đứng đó, nàng kéo chăn qua một phen: "Mau nằm xuống đi, lạnh quá."
Tiết Lệnh Vi bây giờ chỉ mới chín tuổi, Triệu Duật đối với nàng chẳng qua chỉ là một sự người thay thế cho bà vú, hơn nữa bình thường thấy tác phong và hành động của mẫu thân, nàng căn bản không cảm thấy có gì không ổn.
"..."
Triệu Duật kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời không nói gì.
Tiết Lệnh Vi nghĩ đến cái gì, dịch lại gần một ít: "Ngươi không cần lo lắng mẫu thân ta sẽ trách cứ ngươi. Ta trời sinh thể lạnh, trước kia đều là bà vú làm ấm chăn cho ta trước, giờ bà vú mất rồi, vào những tháng ngày thu đông như lúc này, đương nhiên chính là ngươi giúp ta làm ấm chăn."
Triệu Duật khựng lại một lát, có lẽ là đã suy nghĩ cẩn thận, nói: "Một khi đã như vậy, quận chúa sao có thể ngủ trên giường nô tài được, nếu quận chúa thể lạnh, muốn đệm chăn ấm, gọi nô tài đi chỗ quận chúa là được."
Sau đó Triệu Duật bảo Tiết Lệnh Vi trở về chỗ ngủ của mình, tuy quả thật là có xấu hổ nhưng y vẫn lên giường làm ấm chăn cho nàng.
Tiết Lệnh Vi thấy y đồng ý, cười hì hì vô cùng tự nhiên mà tới gần y.
Cả người Triệu Duật cứng lại, nhưng cũng tùy ý nàng nằm trong lòng mình, dịch chăn gấm cho nàng.
"Triệu Duật, ngươi cũng rất ấm áp." Dưới chăn gấm truyền ra giọng nói khe khẽ của nàng: "Mùi trên người ngươi cũng dễ chịu như bà vú ta vậy."
Triệu Duật: "..."
Suốt mười lăm năm qua, y chưa bao giờ nằm chung giường với ai, dù là trước kia với bào đệ y, hai người cũng tách ra ngủ từ sớm.
Trước lạ sau quen, y bây giờ vốn là nô tài của nàng, nhất định phải dỗ nàng.
Tiết Lệnh Vi được y ôm như vậy, vô cùng thích cảm giác dựa vào y.
Lát sau, Triệu Duật nói: "Quận chúa, nô tài dù sao cũng là hạ nhân, việc này vẫn là đừng để Trưởng công chúa điện hạ biết."
- - Y không dám bảo đảm sau khi Trưởng công chúa biết việc này rồi, sẽ cho y cái kết quả gì.
Bây giờ y phải hành sự cẩn thận.
Bên dưới chăn gấm, giọng nói trong trẻo của Tiết Lệnh Vi truyền đến: "Ờ ừm.."
Một đêm ngủ ngon, không lâu sau khi Tiết Lệnh Vi hoàn toàn đi vào giấc ngủ, Triệu Duật về giường mình.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Văn án có ghi chú rõ khúc nhạc dạo nam chính làm vú em, bọn họ tuổi này cũng không có ý đồ không tốt gì, nữ chính bây giờ chỉ là đơn thuần thích nam chính, loại cảm tình rất hồn nhiên ấy, nam chính cũng thế, người ta chỉ vì muốn sống sót..
* * *
Editor: Mi An
Beta-er: Mi An