Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 92: Chúng ta sẽ có cách




Nàng thở phào, trong lòng luôn nghi hoặc Yên Phi nương nương, một nữ nhân có thể có tính cách sáng nắng chiều mưa như thế thật khiến mọi người đau đầu,  lúc nàng vừa đặt chân vào chốn hậu cung, Yên Phi cũng ghét nàng như thế, thường xuyên gây sự, bây giờ lại trở nên hiền hoà, lại trở nên gay gắt với Nam Bỉ Huyên công chúa. 

" Yên Phi tỷ, tại sao tỷ lại không hài lòng với Nam Bỉ Huyên muội?"

Nàng luôn thắc mắc, Nam Bỉ Huyên dù gì cũng có thân phận cao quý hơn chúng ta, tại sao lại có thể chịu đàn áp như thế này. Yên Phi thở dài, cao quý lên tiếng.

"Thấy không thuận mắt thôi! Bổn cung ngay lần đầu gặp muội ta đã không thích, với lại ta đang mang thai nên cảm thấy khó chịu một ít"

Yên Phi đứng lại cạnh bờ hồ, lấy thức ăn mà Liễu A Phi lấy từ chỗ đựng thức ăn đưa Yên Phi đem rải xuống. Đàn cá tham ăn nhanh chóng chạy đến. Nàng thở dài, quả nhiên là tục lệ ma cũ bắt nạt ma mới. Ở chốn hậu cung này thật nguy hiểm, hoàng thượng chỉ mới lập ba phi tử đã cảm thấy nặng nề, sau này hắn lập thêm nhiều thứ thiếp khác nhất định sẽ không hề tốt chút nào!

"Nhưng dù gì muội ấy cũng có thân phận công chúa, tỷ nên..."

"Ta cần muội dạy sao? Đã là người tiến cung sau chúng ta, cũng chỉ là do hoàng thượng nạp thiếp thôi! Muội ấy nên vâng lời chúng ta thì hơn, muội cũng đừng nên để muội ấy trèo lên đầu! A Phi hồi cung"

Yên Phi đưa ra lời khuyên nhũ rồi đi mất, nàng lại thở phào mệt mỏi, tại sao Yên Phi lại đối xử tốt với mình như thế, chẳng phải lúc đầu rất ghét rất ghét sao? Tay nàng tiện vớ lấy túi thức ăn, tiện tay cho rất nhiều thức ăn xuống hồ.

"A Mẫn muội nói xem rốt cuộc thế giới này có phải rất nguy hiểm đúng không? Xung quanh hắn ta thật đáng sợ"

Nàng trách mắng hắn ta với A Mẫn, nhưng lại không hề nghe được lời phản hồi, liền cau có.

"A Mẫn!"

"Nàng đang giận cá chém thớt? Nàng muốn giết hết cả hồ cá mà trẫm yêu quý sao?"

Nàng ngớ người, giật thót mình về phía sau. Lập tức dừng tay, nàng nhìn xuống hồ, quả là nàng đã cho rất nhiều thức ăn...

"Thiếp...không cố ý!"

"Được rồi, là ai làm Hoả của ta giận đến vậy?"

Hắn ôn nhu lên tiếng, bàn tay đưa lên véo má nàng một cái, nàng liếc xéo hắn, cau có, đánh vào ngực hắn một cái.

"Còn không phải do chàng à, hậu cung của chàng suốt ngày gây nhau, thật sự rất đáng sợ"

Nàng than thở với hắn, giả vờ sợ hãi chọc hắn, hắn đột nhiên ôm chặt lấy nàng, tựa cằm lên đầu nàng.

"Trẫm sẽ vì nàng không nạp phi tử nữa"

Đôi mắt nàng long lanh nhìn hắn, trái tim nàng rung động bởi lời nói dịu dàng chân thật của hắn, thấy nàng còn nghi hoặc hắn liền bổ sung thêm một câu đầy dứt khoát.

"Hãy tin ta! Nhưng với một điều kiện!"

"Là gì?"

"Ta chỉ có mình nàng. Vì vậy nàng phải bù đắp cho ta!"

"..."

...

Nam Bỉ Huyên tức tối, uống hết ly trà này đến ly trà khác tịnh tâm, nhưng vẫn không thể nguôi giận. 

"Công chúa... Huyên Phi nương nương người bớt giận"

Nô tỳ đã quen miệng lỡ lời liền bị Nam Bỉ Huyên liếc xéo một cái, giận cá chém thớt đấm thật mạnh xuống bàn. 

"Ta đường đường là công chúa của Nam Quốc, lại bị ả ta làm vậy, ả ta có coi trọng ta không?"

"Huyên Phi nương nương, Yên Phi và Lục Phi tiến cung trước người, dù gì bây giờ cũng được ân sủng hơn người..."

Nô tỳ thân cận Nam Bỉ Huyên sợ hãi lên tiếng, tâm trạng vô cùng phức tạp khi hầu hạ cô công chúa nhỏ này, tính tình trẻ con, dễ nổi giận thật sự chẳng là được tích sự gì!

"Tiến cung trước ta thì hay lắm sao?"

"Huyên Phi, bây giờ người đã là Phi tử của hoàng thượng, thay vì nổi giận, người nên dịu dàng tiếp cận hoàng thượng để nhận được ân sủng"

Nô tỳ bày kế hoạch cho Nam Bỉ Huyên, mở nắp canh nhân sâm tẩm dưỡng cho Nam Bỉ Huyên, Nam Bỉ Huyên uống một chút canh để nguôi giận, nô tỳ quả nhiên nói đúng, việc tiếp cận hoàng thượng để nhận ân sủng là điều tuyệt vời nhất.

"Nhưng làm sao...ta có thể, lúc trước cố gắng tiếp cận chàng, chàng điều hất hủi ta, chẳng xem ta ra gì"

"Huyên Phi nương nương, trước đây người là người bình thường đối với hoàng thượng, nhưng bây giờ hoàng thượng và người đã là phu thê, việc nể mặt chẳng lẽ không có, huống hồ thái hậu đứng về phía người..."

Nô tỳ bày mưu tính kế giúp Nam Bỉ Huyên, Nam Bỉ Huyên cảm thấy vô cùng hai lòng, lợi dụng hoàng thái hậu yêu mến sủng ái, nhất định phải làm được.

"Nhưng còn ả Yên Phi thì sao?"

Nam Bỉ Huyên lo lắng lên tiếng, điều mà Nam Bỉ Huyên quan tâm chính là điều đó, bây giờ ả có hai lợi thế, một là được hoàng thái hậu ân sủng ngất trời, hai lại mang trong người cốt nhục của hoàng thượng. Thật là chiếm lĩnh đầy ưu thế, có được tiếng nói. 

"Đừng lo, rồi người hãy sinh bảo bối cho hoàng thượng bệ hạ"

"Nhưng hoàng thượng chưa từng..."

"Chúng ta sẽ có cách!"