Sở Dĩ Ân nghiêm nghị suy nghĩ, ngày hắn đi rõ thật đã chính tai nghe nô tỳ thân cận của Yên Phi truyền lại lời như thế. Sở Dĩ Ân đau lòng, nhưng lại nghĩ nàng ta dù gì cũng là nữ nhân, hờn dỗi một chút không có gì cần lo lắng, đợi Sở Dĩ Ân về nhất định sẽ đem quà vật tặng nàng ta làm hoà. Nghĩ đến đây, Sở Dĩ Ân bóp nát tấm lông bạch hồ vứt xuống đất. Sở Dĩ Ân đã vào rừng săn bắn, chỉ mang về hai tấm đắc giá này, nhưng có lẽ không cần nữa.
Mặc cho thuộc hạ khuyên nhủ, Sở Dĩ Ân cũng muốn trở về kinh thành, một là muốn làm rõ chuyện, hai vì lời hứa với hoàng thái hậu.
...
Hoàng cung,
Sở Dĩ Ân trở về, việc đầu tiên là đến thỉnh an hoàng thái hậu.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu"
"Miễn lễ. Ân nhi, con đi đường xa đã thấm mệt, không cần vội vã đến tìm ta như thế, con cứ nghỉ ngơi"
Sở Dĩ Ân bước đến gần hoàng thái hậu, tận tay rót tách trà cung kính với người, không về kịp mừng thọ của mẫu thân, Sở Dĩ Ân đã cảm thấy áy náy vô cùng.
"Nhi thần sao có thể, vào ngày đại lễ mừng thọ, nhi thần đã về trễ, bây giờ sao còn cả gan phật lòng mẫu hậu. Nhi thần còn hối lỗi không kịp đây!"
Sở Dĩ Ân đưa lời trách móc bản thân, hoàng thái hậu mỉm cười hạnh phúc, đưa một ít điểm tâm bồi bổ cho Sở Dĩ Ân.
"Thằng nghịch tử này, bao giờ mới chịu lập vương phi cho ta có cháu ẵm bồng. Còn mau nhìn xem An nhi đã sắp có con, lại còn đang trong ngày lập phi tử"
Hoàng thái hậu trách mắng Sở Dĩ Ân, những lời nói này lại như một nhát kiếm đâm sâu vào trái tim Sở Dĩ Ân. Hắn ta cố gắng kiềm chế, nâng tách trà uống một ngụm, tịnh tâm.
"Ân nhi còn có nhiều chuyện chưa giải quyết..."
Sở Dĩ Ân tìm một lý do nào đó, hoàng thái hậu thở dài, lúc nào đề cập đến chuyện lập phi, Sở Dĩ Ân đều chối bỏ, ai cũng biết Sở Dĩ Ân đào hoa, hắn ta không bỏ qua nữ nhân nào, nhưng lại không hề muốn lập phi.
...
Yên Phi nghe tin Sở Dĩ Ân trở về liền rung động, nhưng bây giờ tuyệt đối Yên Phi không thể có phạm sai lầm. Hiện tại được sự sủng ái từ mọi người, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ.
"Lâm Hiểu Yên, tên vương gia kia muốn gặp ngươi"
Liễu A Phi cười khẩy, mân mê tách trà trên tay, quan sát thái độ của Yên Phi.
"Không gặp!"
"Ngươi thật là nữ nhân mưu mô, với được người này lại bỏ người kia"
"Ta..."
Yên Phi không thốt lên lời, sự thật không như Liễu A Phi nghĩ, Lâm Hiểu Yên đã yêu Sở Dĩ Ân, nàng ta nhận ra tình cảm giữa mình với Sở Dĩ An chỉ là sự ghen tị và quyền lợi, ở bên cạnh Sở Dĩ Ân nàng ta mới có cảm giác hạnh phúc, an toàn... Nhưng hiện tại, Yên Phi không thể, Yên Phi chỉ có một quyền lựa chọn là hoàng thượng, nếu như mọi người biết Yên Phi là một nữ nhân như vậy... Tất cả sẽ mất hết.
"Dù sao thì ngươi cũng nên gặp hắn ta một lần, chính hắn đã ban cho ngươi đứa con này"
"Được... Ngươi hãy sắp xếp cho bổn cung"
Yên Phi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng, lòng đau như cắt khi nghĩ đến sự tức giận của Sở Dĩ Ân.
...
Hoàng thượng nhanh chóng trở về tẩm cung của nàng. Hắn biết bây giờ có nói thì nàng cũng sẽ không chấp nhận. Hắn đứng bên ngoài chừng chừ một vài giây. Cùng lúc A Mẫn bước ra ngoài, liền cúi đầu hành lễ.
"Hoàng thượng"
"Suỵt! Nàng ta bây giờ ra sao rồi?"
Hắn vụng về lên tiếng, chuyện của Nam Bỉ Huyên còn chưa giải quyết xong, bây giờ hắn lại gặp phải rắc rối từ Yên Phi. Triệu A Mẫn thở dài lên tiếng.
"Lục Phi nương nương lúc nãy rất buồn, dù nương nương không hề nói một lời, nhưng đã theo Lục Phi nương nương khá lâu, nô tỳ hiểu rõ được tâm trạng ấy"
"Trẫm vào trong nói chuyện với nàng ấy"
"Nhưng...Lục phi nương nương đang tắm...thật sự không ổn lắm!"
Triệu A Mẫn thành thật nói, hắn gật đầu hiểu ý, ra hiệu cho A Mẫn rời khỏi, a Mẫn chừng chừ, rồi lại theo lệnh rời khỏi, hắn
từ từ bước vào tẩm cung.
"Mẫn Mẫn, sao muội lại đi lấy tinh dầu nhanh thế?"
"..."
"Nước hơi lạnh, mau đến châm nước giúp ta đi"
Cơ thể mảnh mai đẹp tuyệt trần của nàng đang hoà mình vào làn nước, chỉ có nước mới có thể khiến tâm trạng nàng tốt hơn, loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Xoa một ít tinh dầu cũng sẽ khiến cả người nàng dễ chịu hơn. Nước ấm được pha loãng trút xuống người nàng, nàng thoải mái, dùng khăn lau người, cảm giác thật tuyệt.
"Mẫn Mẫn, muội mau đến xoa tinh dầu vào lưng ta đi"
Hắn bước nhẹ nhàng, hoàn toàn không lên tiếng, bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào lưng nàng, cơ thể mịn màng ngọc ngà khiến hắn hận không thể đến hoà mình cùng nàng. Nàng cảm thấy lạ khi nãy giờ chỉ có mình nàng tự thuật, hoàn toàn không nghe tiếng nói nhí nhảnh, dẻo miệng từ Triệu A Mẫn. Nàng nhíu mày nghi hoặc, đằng sau vẫn nhẹ nhàng kì lưng cho nàng, động tác dịu dàng chuyên nghiệp.
"Khoan đã!"
Nàng lên tiếng ra lệnh, nhưng hắn vẫn không hề dừng lại, đôi môi không ngoan ngoãn chạm vào gáy nàng, khiến nàng mẫn cảm đỏ ửng hết cả lên, hắn tham lam cắn cắn vào vành tai của nàng.
"Hôm nay trẫm sẽ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, được không?"