Nam Hướng và Nam Bỉ Huyên trở về quốc, Sở Dĩ An lại bận rộn phê tấu sớ đến khuya, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào, khiến hắn nhíu mày.
" Thái Hậu cát cát tường!"
"Đã khuya như vậy, Thái Hậu không nghỉ ngơi mà lại đến phủ của Dĩ An ạ?"
Sở Dĩ An nhìn xung quanh, thái hậu đến phủ lại không hề đem theo nô tì, công công, chỉ một thân một mình đến phủ thật khiến người ta cảm thấy kì lạ.
"An nhi của ta thật tài hoa, chẳng trách lại khiến Nam Bỉ Huyên công chúa say mê."
Thái Hậu nhìn nét chữ tựa rồng bay phượng múa của hắn không khỏi tán phục, nét chữ đẹp, phong thái lại càng thu hút hơn.
"Dĩ An đối với Nam Bỉ Huyên công chúa chỉ là tình huynh muội. Ngoài ra không còn ý nào khác"
Sở Dĩ An nghe thế liền nhíu mày, Nam Bỉ Huyên chính là một muội muội, hắn chỉ coi nàng ta giống như Sở Dĩ Lăng mà thôi. Hoàn toàn không hề trên mức độ ấy.
"Hây da, ai gia thiết nghĩ nếu như Nam Bỉ Huyên có lòng như thế hoàng thượng cũng nên nạp thêm phi tần, để giữ hữu nghị hai quốc?"
Thái hậu thở dài, Nam Bỉ Huyên suốt mấy ngày qua nịnh nọt thái hậu khiến thái hậu vừa nhìn đã nắm thót. Nam Bỉ Huyên công chúa là nữ nhân khuê cát, am hiểu mọi thứ, lại xinh đẹp dịu dàng, tuy có tí tinh nghịch. Thái Hậu cũng rất muốn Nam Bỉ Huyên là người một nhà, lại được gắn kết giữa hai quốc. Nhưng suy cho cùng, Nam Bỉ Huyên hoàn toàn không hề thích Ân nhi, chỉ luôn say mê Dĩ An mà thôi, khiến thái hậu đắn đo khôn cùng.
"Nhi thần không hề có ý định nạp thêm phi tần, trái tim của nhi thần không thể chứa thêm một người nào khác nữa. Mong thái hậu thứ lỗi!"
...
Mờ sáng, nàng đã say nồng trong giấc ngủ, suốt cả đêm hắn không hề ghé sang nàng, Nam Bỉ Huyên đã về quốc từ lâu hắn vẫn không hề trở về, khiến nàng chán ghét vùi vào đồ ăn rồi ngủ, ăn đến no say cả bụng vẫn không thấy tâm hơi hắn đâu liền đi ngủ.
Hơi ấm phả vào cổ nàng, khiến nàng cựa người, cảm giác ấm áp truyền qua eo nàng, giữ chặt ở eo. Nàng vẫn say nồng trong giấc ngủ, hôm qua thức khuya nàng đã mất ngủ, nên hôm nay liền không muốn dậy. Đôi môi hắn dần dần di chuyển xuống cổ nàng, muốn xoay người nàng nhưng lại không được. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng quơ quơ, hất đẩy hắn ra.
"Đừng phiền người khác đang ngủ..."
"Sáng rồi, nàng mau dậy đi!"
"Còn sớm"
Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng khiến hắn muốn cắn nàng một cái, nàng cứ như thế này làm sao hắn chịu đựng được? Hắn xoay người nàng sang đối diện hắn, hôn lên đôi môi đang chu chu như cánh hoa anh đào kia, hắn hôn ngấu nghiến, cắn mút không ngừng.
"Này... Tên Sở Dĩ An đáng ghét kia. Cả đêm qua đi chơi cùng mĩ nhân không về, bây giờ còn làm loạn?"
Đôi mắt nàng mở to tròn, nhìn tên Sở Dĩ An trước mặt, thật khiến nàng nổi cơn giận, cả đêm qua đã khiến nàng ăn uống nhiều, bây giờ chắc nàng đã béo múp lên rồi...
"Chẳng phải Lục Phi của trẫm đã cho phép trẫm đi rồi sao?"
"Ta...ta cho phép chàng đi, nhưng có cho chàng đi thau đêm không?"
Hắn mỉm cười dịu dàng, ôn nhu, ôm người nàng vào lòng, cơ thể nàng mềm mại như cục bông vậy, cơ thể thơm ngát khiến hắn muốn ôm nàng mãi mãi như thế, cảm giác thật sự rất bình yên... Nàng giận dữ, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt sắc bén như một con cọp con khiến hắn không khỏi bật cười nhưng lại cố gắng gượng ép không bật ra tiếng cười.
"Được rồi, là ta sai, ta sẽ chịu phạt được không?"
"Ai dám phạt hoàng đế cao cao thượng thượng cơ chứ?"
"Chỉ cần ta cho là được."
Sở Dĩ An sủng nịnh, cắn cắn vành tai nàng dỗ dành, mật ngọt rót vào tai nàng, mẫn cảm ửng đỏ hết cả tai.
Có trời đất chứng giám, lúc Nam Bỉ Huyên trở về quốc, hắn đã vụ mừng đến lúc nào, hắn vội vàng phê duyệt tấu sớ cho ngày mai để có thể ôm nàng vào lòng mà ngủ, nhưng thái hậu lại ngăn cản, khiến hắn chậm trễ phê duyệt đến mờ sáng, đến khi hắn phê xong liền chạy đến tẩm cung của nàng.
"Hảo, chúng ta vận động một xíu đi?"
Nàng đưa ra sáng kiến, ánh mắt hắn sáng trưng, lập tức đè người nàng xuống, hôn lên trán nàng. Nàng bĩu môi, hất người hắn sang một bên.
"Chàng phải nấu ăn cho ta?"
"Cái gì? Không được, đường đường trẫm là hoàng đế của một quốc, làm sao lại tự thân vận động nấu ăn?"
"Nếu chàng không làm thì thôi."
Nàng bỏ lơ lời hắn nói, bước đến tưới nước cho hai chậu cây, nhìn bóng dáng khanh mảnh dịu dàng của nàng khiến hắn không đành lòng. Hắn ranh ma tiến đến gần nàng.
"Được, ta sẽ làm cho nàng, nhưng nàng hứa ta làm ngon phải có thưởng?"
"Hảo, chàng muốn thưởng gì?"
"Thị tẩm!"
Đôi mắt nàng mở to hết sức, hắn mỉm cười ma quái hôn lên môi nàng, nụ hôn ngọt ngào kéo dài. Từ sau khi trải qua chuyện sinh tử, nàng dường như trở nên ngoan ngoãn hơn, đổi cách xưng hô với hắn, thậm chí còn thay đổi, gần gũi với hắn hơn khiến hắn vô cùng thích thú.
"Lục Phi tỷ...xoảng!!!"
A Mẫn làm rơi chậu nước rửa mặt xuống đất. Vội vội vàng vàng lấy tay che mắt.
"Lục Phi, hoàng thượng, hai người cứ tiếp tục. Nô tỳ xin phép cáo lui"
A Mẫn nhanh chóng thu dọn, chạy nhanh ra khỏi phòng, không ngừng thở phào.