Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 14: Quyến rũ




Nàng vừa bước ra khỏi cửa phòng, một cánh tay mềm mại đã choÀng lấy nàng ôm chặt nàng. Đôi tay thon dài ấy quấn chặt mắt nàng che khuất tầm nhìn. Nàng bực bội hất tay kẻ đó ra.

" Lục Hỏa Nhi, sao cô lại hất ta? Cô thật quá đáng a."

Cánh môi đỏ của quận chúa khẽ nâng lên. Buồn bả giận dỗi nàng. Buông bàn tay ra khỏi tầm nhìn.

" Lăng nhi quận chúa? "

"Là ta, sao nàng lại làm thế với ta cơ chứ? "

"Không, ta chỉ bực một số chuyện. "

"Mặc kệ!đi ta đưa nàng đến đây chơi."

Không đợi nàng trả lời, quận chúa lập tức kéo nàng vô phòng và đóng cửa lại. Bước vào Lăng cung, nàng ngạc nhiên. Không ngờ, tẩm cung của quận chúa lại đơn giản đến vậy. Không như các phi tần quận chúa khác sa hoa.

" Hỏa nhi, nàng vào ngồi đi. "

Nàng không trả lời, khẽ gật đầu rồi ngồi xưống. Quận chúa bắt đầu tìm kiếm gì đó trong ngăn trang điểm. Lấy ra rất nhiều trang sức.

" Này, Hỏa nàng cứ lấy số này đi rất đẹp hợp với nàng đó."

Quận chúa lấy nó rồi đeo lên cổ nàng, nàng nhăn mặt không chịu nhận. Nhưng quận chúa lại cứ ép nàng nhận. Lấy một số trang phục ra, quận chúa ướm thử lên cho nàng. Khẽ cười, nụ cười của quận chúa rất rạng rỡ và tự nhiên.

"Đó là số y phục phụ hoàng và hoàng huynh mới may cho ta. Nhưng ta không hợp với kiểu này. Nàng thử đi'"

Nhắc đến hai chữ hoàng huynh là nàng y như nổi cơn giận thiên đình. Nhăn mặt, lông mày lá liễu của cô lại chau vào nhau tạo thành một đường cong quyến rũ. Quận chúa khẽ rùng mình, không hiểu tại sao nàng lại không vui khi nhắc đến chuyện này.

"Hỏa nhi nàng sao vậy?"

"Ta...ghét hoàng huynh của nàng!"

Lời nói dứt khoác từ cánh môi của nàng. Nàng quay sang không nhìn quận chúa. Hít thở thật sâu, quận chúa cất một số y phục kia đi rồi lấy ra một vài y phục gì đó đưa lại cho nàng.

" Nàng thích cái này không?"

"Không."

Nàng nhìn y phục trên tay quận chúa, toàn những y phục không có che tay, đây chẳng phải là luật cấm sao? Quận chúa là người trong triều lại được mặc những trang phục khoe tay thế này à?

"Quận chúa..."

"Ta biết, và ta may nhưng chưa có thể mặc, khi tìm được ý trung nhân ta sẽ mặc cho chàng xem. "

Quận chúa khẽ cười, rồi lấy cho cô xem nhưng chỉ ướm thử chứ không mặc. Lục Quốc không cho nữ nhi mặc áo ngắn tay phải để y phục che hết tay. Nếu nữ nhi nào để cho nam nhân thấy sẽ là cô nương của hắn.

"Sao nàng thân với ta vậy?"

"Ta thích! Ta xem nàng là tỷ muội. "

"Được, từ nay chúng ta sẽ xưng hô chị em nhé? Hỏa là tỷ Lăng là muội nhé?"

Nàng khẽ gật đầu, mỉm cười. Nàng cảm thấy quận chúa rất dễ thương thân thiện. Chẳng như tên kia hắn ta nhẫn tâm làm tổn thương đến nàng. Nàng nhất định sẽ hận hắn đến tận sương tủy.

...

Đến gặp thái y xong, hắn đi về với tâm trạng mệt mỏi.

"Ta hận ngươi "

Tiếng nói giận dữ của nàng lúc sáng như một mũi tên xoáy thẳng vào lòng ngực bên trái của hắn. Hắn thở dốc cầm tách trà lên. Nước có sẳn? Lướt nhìn mọi thứ xung quanh, có gì đó bất ổn. Hắn nheo mắt, ngửi mùi hương trong trà. Lại là dược xuân? Không ai đem đổ nó? Hất mạnh nước trong tách trà, hắn đập bàn tức giận.

Luồn lụa nhẹ nhàng lướt vào che mắt hắn. Nhẹ nhàng. Đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, mấp máy uốn lượn nhẹ nhàng tách hàm răng hắn ra, đôi bàn tay ấy im lặng quấn chặt lấy vòng eo hắn. Những ngón tay nhẹ nhàng cởi y phục hắn ra.

"Là kẻ nào? To gan!"