Mặt trời đã lên tận chân núi, ánh
nắng chói lọi xuống mắt nàng. Nàng nheo mắt, khẽ mở to đôi
mắt trong sự cực khổ. Sáng rồi! Nhìn xung quanh, nàng thấy
khung cảnh không phải là chiếc giường của nàng, mà là bãi cỏ.
"Aaa sao ta lại ở đây cơ chứ?"
Vài tên thái giám đi ngang với sự hối hả, nàng thắc mắc, đứng
dậy rồi nhanh chống dẹp tay quải vào phòng. Đặt nó về chỗ
cũ, nàng thở dài... lại bị thất bại với ý định đó rồi.
Tiểu Mẫn bước lại, khẽ nhăn mặt.
"Tỷ không mau đến pha nước cho hoàng thượng tắm. Đây chẳng phải là công việc của tỷ sao?"
"Pha....nước?"
"Vâng, hoàng thượng căn dặn từ nay tỷ là tỳ nữ hầu tắm cho người "
"Ờ..."
Nàng trả lời rồi cất bước đi, bước chân nàng đi chầm chậm, tại sao hắn ta lại không nhờ người khác? Yên phi hay các phi khác? Có thể tự làm của mình chứ nhỉ?
Đi
mãi cũng tới nơi, nàng hít thở thật sâu rồi mở cánh cửa. Hắn ngồi đó trong trang phục ngủ màu trắng, nhìn rất nam nhi đại
trượng phu. Đặc biệt, nhìn hắn rất hốt hồn, đến cả nàng còn
đứng hình trong hồi lâu.
"Không nhanh làm phận vụ của nàng? Muốn ta tắm ngược lại cho nàng sao?"
"Ngươi....ta "
Hừ! Nàng ngó xung quanh, sao không có người nào thế này? Lai không
lưu lại hương thơm của nữ nhi? Chẳng lẽ hắn không ngủ cùng phi
tần sao? Nàng ngưng mạch suy nghĩ, bước vào phòng tắm, quả
thật hoàng cung có khác, thật rộng lớn...
Nàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình để pha nước nóng và lạnh, làm
cho nước dịu đi ấm ấm vào ban sáng. Pha xong, nàng rắc vài
cánh hoa cúc và hoa hồng xuống nước, khẽ cười hài lòng rồi
bước ra ngoài.
"Xong rồi đấy.... ta về đây "
"Nàng... tới giờ vẫn không chịu xưng hô khác "
Hắn lắc đầu, hắn phải chịu thua trước cái sự bướng bỏng của
nàng, đã gần một tháng, hay đúng hơn là ba tuần quen biết nhau. Nàng vẫn thế vẫn không thay đổi gọi hắn là chàng hay là
hoàng thượng. Miệng lúc nào cũng hóng hách ta và ngươi. Đến
Tiểu Lăng quận chúa bướng bỉnh nhất triều đình này mà còn
không so nổi với nàng. Xem ra, Sở Dĩ Lăng đã có đối thủ. Hai
người gặp nhau triều đình này sẽ đổi tên thành Bướng Bỉnh
quốc mất. Hắn khẽ cười...thầm suy nghĩ
"Chưa được nàng ngồi đấy!"
Nàng không trả lời, ngồi bệch xuống ghế, nhìn ra ngoài cánh cổng
khuất mờ...bóng các tỷ nữ và thái giám đang làm việc gì đó
đại trọng thì phải? Sao cứ chạy nhanh như thế!
Hắn bước vào trong, mùi nước thơm thoảng qua cánh mũi hắn, mùi
hương này...sao lạ thế? Trước đây ở hắn không có! Thoát y
phục khỏi cơ thể, hắn tự ngâm mình trong nước, độ ấm và dịu
của làn nước khiến da thịt hắn thích ứng rất nhanh. Xua tan đi
mệt mỏi ở hắn... tựa người vào và tận hưởng.
"Hỏa nhi, nàng vào đây! Kì lưng cho trẫm "
"..."
"Hỏa nhi"
"..."
Vẫn không có tiếng trả lời, hắn thầm tụt hứng, chắc nàng ta lại
dám trốn đi, phá bỏ hiệu lệnh của hắn rồi... Một mình hắn
kì cọ, hắn khó khăn lắm mới xong. Bước ra, hắn thấy không có y phục, chỉ trọn vẹn một tấm khăn khá to mà thôi. Nàng... Không
lấy y phục mới cho hắn.
Nàng vẫn
không hay biết gì, vẫn nằm ngủ trên cái bàn của hắn, quả thật cái bàn cũng được lót khăn trải rất êm, khiến nàng không
ngừng buồn ngủ khi đã đi vòng quanh phòng thử khám phá các đồ dùng của hắn.
Hắn đứng dậy, quấn
khẽ chiếc khăn vào người rồi đi ra ngoài. Hắn giật mình, nàng
vẫn ở đó, vẫn không trốn nhưng...đã thiếp đi rồi. Khuôn mặt
nàng ngủ y như một tiên nữ vậy. Ánh mắt khép lai lộ rõ sự
hiền lành đáng yêu ngây thơ ấy. Mãi ngắm nàng hắn vẫn quên chưa mặc y phục.
"Xoảng"
Bàn tay thon nhỏ của nàng vơ lấy cái tách trong khi ngủ làm rơi
xuống đất, chiếc tách vỡ ra, nàng giật mình tỉnh dậy.
"A, sao người lại...."
Nàng mở mắt, và cái nhìn đầu tiên là hắn, hắn...đứng nhìn nàng
trong trạng thái không mặc y phục chỉ có chiếc khăn che khuất
phất lờ qua.
"TA làm sao? Nàng hư lắm, không làm tròn bổn phận của mình! Phải phạt."
Hắn áp sát người nàng, nàng thụt lùi, lùi. Lùi và lùi, lưng
đụng thanh giường, nàng sợ hãi không còn đường thoát. Tìm cả
hai đập mạnh khi cạnh nhau như thế. Hắn bắt đầu cúi xuống...
"Không....Không được!"
....
Đây là quà giao thừa và tết tây nhé!!! Ích Ân chúc các bạn tết vui vẻ nhé. Happy new year cả nhà...