Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 10: Sở dĩ lăng




Có giọng nói nào đó vang lên, khiếp hồn nàng quay ngược lại, không thấy ai cả... trong lòng hơi bất an. Một bàn tay mền mại hơi lạnh đặt lên vai nàng, giật mình! Nàng nhắm tịt mắt lại quay phắt ngược lại...

"Aaa đừng giết ta, ta chẳng qua chỉ muốn bỏ trốn thôi mà... Ta không giành chức vị gì của các người đâu aaa bỏ ta ra"

Nàng ra sức vùng vẫy, người đằng sau cất tiếng cười khổ. Nàng xem nhiều về các cuộc kiếm hiệp lắm hay sao? Hay là do đọc sách mà có trí tưởng tượng phong phú thế này?

"..."

Thấy bên kia im lặng, nàng hé mắt từ từ ra, bắt gặp hình ảnh ấy. Là...cô nương kia cơ mà? Sao cô nương này luôn mang rắc rối đến cho mình thế kia?

"Quận...quận chúa người đến đây làm gì vào lúc đêm khuya?"

"Không cần biết, mà Tiểu Hỏa nhi, sao ngươi dám bỏ trốn? "

"TA... nơi này không thuộc về ta, người đừng cản để ta đi nhé"

"Không, ngươi là bạn của ta!"

Quả thật, huynh muội có khác, khí phách và khuôn mặt đều có nét tương đồng. Câu nói đó, giọng điệu đó rất giống hắn... Hắn cũng đã từng nói với nàng bằng giọng nói và điệu bộ kia. Nghĩ đến hắn, nước mắt nàng không kìm lại được, vô tình rơi xuống quận chúa. Quận chúa hoảng hốt, lay người nàng...

"Này, sao Tiểu Hỏa nhi của ta lại khóc?"

"Không có gì!"

"Còn giấu!"

"..."

Quận chúa lôi nàng vào hoa viên của hoàng cung. Trước mắt nàng hiện ra một sự khác lạ... về đêm những con đom đóm bay khắp trên bầu trời sáng rực cả khu vực.

"Aaa thích quá..."

Nàng đưa tay vớ theo đom đóm, miệng cười không ngớt, rất hồn nhiên và ngây thơ, quận chúa ngồi đó, miệng nở nụ cười. Trước giờ chưa có ai ngây thơ như thế truớc mặt nàng cả... chỉ toàn lũ nô tài và từ nữ vô dụng lúc nào cũng nịnh hót để có chỗ đứng...

"Được rồi, kể ta nghe ai ăn hiếp ngươi, ta sẽ giúp ngươi trừng trị kẻ ấy. "

"Là... hoàng thượng!"

"Sao? Hoàng huynh ta làm gì ngươi? Được rồi ta phải hỏi cho ra mới được "

Quận chúa bực bội, hai tay hiên ngang đi ra khỏi nơi đó. Nàng kéo tay nàng ta lại, khẽ lắc đầu. Ánh mắt lộ rõ sự đáng thương...

" Hây da, ngươi lại sao nữa...?"

"Giờ này chắc có lẽ hắn ta đang ôm các phi ngủ say mất rồi. Quân chúa làm vậy kẻo... bị tội "

"Hắn ta? Hây, xem ra ngươi và huynh ấy có vấn đề gì đó rất mờ ám à nha...Có phải..."

"Hừ, bậy bạ!"

Nàng đột nhiên bực bội, tại sao? Quận chúa lại gán ghép hắn với nàng, thật tức giận.

" Có không? Kể ta nghe với!"

"Không, ta phải về nhà của mình!".

"Ế... đừng vậy, được rồi chỉ cần ngươi làm bạn với ta thì mọi chuyện được hết."

"Tại sao?"

"TA không có bạn "

Hả? Nàng giật mình, với thân phận thấp hèn của nàng lại còn có Tuệ Tỷ là bạn vậy mà...Quận chúa đáng yêu thế sao không có người bầu bạn? Thật khó tin.

"TA nói thật..."

Quận chúa thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng liền bào chữa, nàng vẫn không tin vào những gì đã nghe, liếc nhìn quận chúa từ trên xuống.

" bọn họ điều là những kẻ đáng ghét, ta thà chơi với Tiểu Vai còn hơn."

" Là ai?"

"Tiểu Vai, ra đây con. "

Một chú thỏ từ trong chạy ra, con thỏ này rất quen... dường như là con bị hắn bắn trúng ở chân, và được nàng cứu thoát đây mà ?Hắn đem về nuôi? Con thỏ này khác với bao con khác, trên trán của nó có một đốm lông vàng rất lạ....

"Con này người ở đâu mà có?"

"Hoàng huynh cho ta đấy, đáng yêu không?"

Quận chúa bế chú thỏ có tên Tiểu Vai kia cười tít mắt cọ bộ lông mềm mại của chú thỏ lên má của mình...

Xem ra nàng đã đoán đúng. Hắn thật tốt, thật biết lấy điều này chuộc lỗi lầm. Bắn người ta trọng thương rồi lén nàng đem về nhận nuôi. Tiểu Vai rất may mắn khi có người chủ tốt như quận chúa.

" TA cô đơn lắm, vì vậy ngươi ở lai cùng ta và tiểu Vai biết không?"

"TA..."

"Không nói nhiều, ngươi to gan lắm dám xưng hô với ta là " TA" Không như người khác lúc nào cũng " Quân chúa ơi " thật thú vị, ta rất thích ngươi, chúng ta sẽ là bằng hữu. Ta tên Sở Dĩ Lăng. Gọi ta là tiểu Lăng nhé.

Quận chúa nói xong, lập tức dùng kinh công bay đi mất. Nàng mỉm cười, có thêm người bạn cũng tốt, ngước nhìn bầu trời dưới ánh trăng, nằm xuống bãi cỏ mát xanh kia, ánh mắt nàng đảo đi rồi thiếp dần.