Nàng Phi Yêu Tiền Của Tà Hoàng

Chương 5




Tiếng người quát tháo theo tiếng gió từ xa xa vọng lại không ngừng ầm ỹ ở bên tai Nguyễn Chiêu Hỉ. Từ khi vào cung đến nay tinh thần nàng lúc nào cũng căng thẳng, chẳng mấy khi cảm thấy dễ chịu như thế này, liền an an ổn ổn thiếp đi. Nay bị tiếng ồn kia đánh thức, cả người lập tức thanh tỉnh, chính là — như thế nào trước mắt của nàng một cái bàn đá ?

“Tỉnh?”

Tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền lại đã thành công thu hút tầm mắt nàng chuyển dời lên trên. Trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy vậy nên gương mặt người nọ với nàng chỉ là cái bóng mờ. Ngẩn người ra một hồi sau nàng lập tức đứng dậy, khuôn mặt nhỏ ny nháy mắt chuyển hồng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta ngủ thiếp đi sao ?” Nàng lùi lại phía sau mấy bước, thẳng đến khi thắt lưng đụng phải bàn đá nọ, đau đến nhe răng nhếch miệng,“Đau đau đau đau đau!”

Ai nha? Là ai đem bàn đá đến nơi này vậy ?

Thanh Vũ buồn cười nhìn nàng xoay người kêu lên đau đớn, còn trộm đá thạch bàn một cước, bộ dáng tinh nghịch như một tiểu oa nhi, còn là bộ dáng của một tiểu oa nhi đang tức giận, xoay người đá một cước vào bàn đá. “Ngủ ngon không?”

“A…… Ách, cũng không tệ lắm, chỉ là hơi cứng.” Nàng cười gượng, khẽ xoa chỗ đau ở thắt lưng.

“Phải không?” Y thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng hỏi.

“Hay nói giỡn” Ngồi trở lại bên cạnh y, nàng thân thiết vỗ vỗ vai y như thể những người huynh đệ tốt. “Chính là ta ngủ thiếp đi như vậy, ngươi như thế nào lại không gọi ta dậy?”

“…… Ngươi ngủ rất ngon.”

“Là nha ?”. Nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Tuy nói nàng ở trong cung lao du thủy lao thật sự rất khoái hoạt, tựa như cá gặp nước, nhưng thực tế cuộc sống tương đối gò bó, dạy cho nàng không dám đại ý, có khi cười đến mặt đều cương lại, cũng không thể buông lơ phòng bị, một chút gió thổi cỏ lay đều khiến cho nàng bừng tỉnh, cảnh giác. Thế nhưng hôm nay lại có thể ngủ ở trên đùi y lâu như vậy, thực lạ nha. Nhưng là ngủ trong lòng y như vậy quả thực rất ấm áp và thoải mái … Thực ngượng ngùng a!

Thanh Vũ không nói gi thêm chỉ nhìn ra phía ngoài điện, hướng Quan Ngọc khinh vuốt cằm.

“Đúng rồi, Tiểu Song Tử, tờ giấy ước định của chúng ta đâu? ” Nguyễn Chiêu Hỉ giương mắt, hỏi.

“Trên bàn.”

Nàng nhìn hướng về phía bàn, thấy tờ giấy ước định kia, cả người đều cảm thấy vui vẻ, nhanh nhẹn cầm lấy nhét vào trong áo. Dư quang chợt lóe khi thoáng nhìn thấy cặp lồng cơm mới trên bàn, mùi thơm phảng phất, mê người.

“Tiểu Song Tử……” Đôi mắt to đen tròn của nàng lóe ra những tia sáng lấp lánh.

“Ân?”

“Ngươi đi lấy đồ ăn sáng?”

“Cũng là không phải?” Khẽ lộ ra ý cười, Thanh Vũ vì nàng tỉ mỉ bày ra một vở kịch mà chính y là một trong hai vai chính.

Ai ngờ Nguyễn Chiêu Hỉ thần sắc kích động, không nói hai lời liền lao về phía y, gắt gao ôm lấy.

Thanh Vũ tuấn nhan chấn động.

“Huynh đệ tốt!” Nàng vừa ôm vừa cảm động suýt rớt nước mắt. “Ta cam đoan với ngươi, từ nay huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sau này có việc cần giúp đỡ, không cần ngại, cứ đến tìm ta.”

Đã chuẩn bị đồ ăn khuya mang đến, sáng ra mở mắt đã thấy đồ ăn sáng còn nóng hôi hổi … Trời ạ, nàng thực cảm động muốn khóc!

Đã rất lâu rồi không có ai đối với nàng tốt như vậy, bình thường đều là do nàng bận rộn thu xếp, chiếu người khác, nay khi nếm qua tư vị được người ta chiếu cố, thật là khiến cho nàng cảm động không thôi.

Trừng mắt nhìn chăm chăm đỉnh đầu của nàng, Thanh Vũ vốn định đẩy nàng ra, nhưng lại nhịn xuống.

“……Ăn nhanh lên, để lạnh không ngon.” Y trầm giọng nói.

“Đúng vậy đúng vậy.” Nàng lập tức thoát ly ôm ấp, nhanh nhẹn mở nắp bỏ gọn gàng sang một bên, lại bị thức ăn phong phú ở bên trong làm cho sợ hãi. “…… Tiểu Song Tử, có thể hay không có điểm rất phong phú?”

“Có sao?”

“Ngươi đối ta thật sự là quá tốt !” Huynh đệ này, nàng nhất định phải chiếu cố thật tốt ! Nắm chặt bàn tay nàng thầm khẳng định, tay không cầm lấy chiếc đũa trước tiên chĩa về phía đĩa rau, gắp lên một ít nếm thử. Món ngon vào miệng khiến cho vẻ mặt của nàng thực hạnh phúc. “Tiểu Song Tử, ngươi không ăn sao?”

“Ta không đói bụng.”

“Là nha, ngươi như thế nào luôn không ăn, đều là ta ăn……” Ai, cứ như vậy nữa sẽ khiến nàng ngượng ngùng a.

Thanh Vũ không có trả lời, bởi vì tiếng người bên ngoài đã truyền tới ngày một gần.

“Ngươi hướng này, ngươi hướng này, ta ngửi thấy thấy mùi, khẳng định chỉ ở đâu đó xung quanh đây thôi, không thể sai được.”

Nguyễn Chiêu Hỉ đồ ăn vẫn còn đầy trong miệng, tay còn cầm lấy một miếng bánh, lỗ tai cũng dựng đứng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe thanh âm đối thoại kia thôi nàng đã thầm khẳng định, mấy người đó đã ở ngay gần điện này rồi.

“Tìm được rồi!”

Ngoài điện hai ba thái giám chỉ thẳng vào nàng, nhanh nhanh chạy tới lương đình. Nàng sửng sốt , nhìn về phía Thanh Vũ.

“Tiểu Song Tử, như này có tính là sự việc bị bại lộ không?”

“Quả thật là bị phát hiện.” Thanh Vũ tùy ý đưa nhanh tầm mắt về vài thái giám đang đi đến.

“Cái phiền toái này thật là lớn……”

Nếu nàng đủ nhẫn tâm, chuyện này có thể đổ cho Tiểu Song Tử là xong, vấn đề là đã kí ước định, nàng làm sao có thể không ra mặt ?

Huống hồ, Tiểu Song Tử nay gặp nạn cũng là bởi vì do nàng mà nên, nàng làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?

“Tiểu Song Tử, ngồi lui vào trong một chút, đừng để cho bọn họ nhìn thấy mặt của ngươi.” Nàng bất ngờ nói.

Thanh Vũ kinh ngạc, hết sức khó hiểu, liền nghe được có người ở bên ngoài kêu –

“Ngươi ! Ngươi là thái giám của viện nào, thế nhưng ngồi ở chỗ này ăn sáng, còn dùng điểm tâm Hoàng thượng vẫn hay dùng! Rõ ràng là ngươi trộm điểm tâm của Hoàng Thượng!” Hai ba thái giám ngự phòng ở ngoài đình căn bản không cần vào xem y ăn cái gì, chỉ là nhìn đến cặp lồng đựng thức ăn để trên bàn đá, là có thể chứng minh y là trộm đồ đến.

Chỉ thấy Nguyễn Chiêu Hỉ thần sắc không đổi, đứng dậy quát lớn. “Làm càn!” Nàng thấp xích một tiếng, tuy nói cái đầu nhỏ hơn so với người ta, nhưng vẫn là đứng dậy đi về phía đình duyên, ỷ vào góc cao của đình nội, có vài phần hương vị nhìn từ cao xuống dưới , trừng mắt chỉ một tiểu thái giám không có một bên nửa cánh tay áo.

“Ngươi!”

“Không nhìn thấy ám tử[1] bán cánh tay trên y phục ta sao ?” Nàng híp mắt lại, phủi nửa cánh tay áo trên người.

“Ngươi bất quá cũng chỉ là một thái giám bình thường giống ta, đùa giỡn uy phong cái gì?” Trong đó một thái giám trên người mặc một thân áo y phục cũng có ám tử bán cánh tay bước lên vặc lại.

“Lớn mật, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy phía sau trụ đình này có người sao?” Nàng hạ giọng quát.

Thanh Vũ ẩn thân ở phía sau trụ đình kinh ngạc nhìn nàng, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng vẫn là theo lời ẩn thân phía sau trụ đình.

Việc này kỳ thật là do y làm, chỉ là vì muốn bức nàng bội ước.

Y không nghĩ sẽ ký ước định với một nữ tử, lại càng không cho rằng nàng thực sẽ tuân thủ hứa hẹn, vì thế y muốn Quan Ngọc đi đến trước ngự thiện phòng trộm đồ ăn sáng, lại lưu lại manh mối ở bên ngoài, làm cho người ta tìm tới, vốn nghĩ bức nàng bội ước, lại thuận tiện đem đuổi ra khỏi cung.

Dù sao lấy trộm đồ vật của Hoàng Thượng, tội trạng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu muốn phán tội tử hình không phải không thể. Nàng nếu muốn chạy trốn, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà nàng lại không bỏ chạy để mặc y, thậm chí tựa hồ còn có mưu kế ứng phó, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của y, làm y nghiền ngẫm một hồi lâu.

“Ai đứng ở phía sau?” Có thái giám hướng bên trong hỏi.

Nguyễn Chiêu Hỉ thấy thế, lập tức ngăn trở tầm mắt của y.“Ngươi thật to gan, chỉ là một thái giám nho nhỏ thế nhưng lại muốn diện kiến long nhan ?”

“Hoàng Thượng?” Mọi người ai nấy cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Thanh Vũ cũng khẽ nhếch mày rậm, nhìn nàng.

Chẳng lẽ…… Nàng không phải là người như những gì y chứng kiến mấy ngày qua, mà là một nữ tử thâm trầm , đã sớm biết y là hoàng đế, mới nghĩ đến muốn dây dưa?

“Đúng vậy, lúc này Hoàng Thượng đang dùng bữa, kẻ nào dám có ý kiến?”

“…… Có trời mới biết lời ngươi nói có phải thật hay không !” Nghe lời nàng nói hai vị thái giám kia có chút chần chờ, nhưng vẫn là bất mãn cãi lại.

“Đương nhiên, nếu ngươi không muốn sống dám làm mất đi hưng trí dùng bữa của Hoàng Thượng, ta cũng không ý kiến.” Nguyễn Chiêu Hỉ lui từng bước, cười đến chắc chắn.

Mấy tên thái giám thấy thế đều do dự không dám tiến thêm bước nào.

Thấy thế, Nguyễn Chiêu Hỉ lại được nước làm tới, từ trong lòng lấy ra một thỏi nguyên bảo, nhét vào trong tay một thái giám. “Hoàng Thượng gần đây thích đến bên hồ giải sầu, không muốn người quấy rầy, ngươi liền lui ra đi, có việc thì cứ đến Kính sự phòng tìm ta.”

“Ngươi là người của Kính sự phòng?”

“Đúng vậy, ta là Nguyễn Chiêu Hỉ ở Kính sự phòng, có vấn đề cứ việc tới tìm ta.”

“Được, tin ngươi một lần.” Nhận lấy nguyên bảo, mấy tên thái giám nhìn nhau một chút, lập tức rời đi.

Nàng vẫn đứng ở phía ngoài nhìn theo bọn họ dần dần đi khuất, tĩnh tâm nhẩm tính bước chân của bọn họ, xác định mấy người đó đã đi được rất xa, hai chân mới mềm nhũn, ngã ngồi ở đình duyên, cả người vô lực.

“…… Tiểu Song Tử, đến đỡ ta một phen……” Nàng đáng thương hề hề ai oán kêu.

Thanh Vũ đi đến nàng phía sau, rủ mắt nhìn xuống, trong lòng đối nàng ngờ vực nhiều vô số kể.

“Ngươi, tiểu đệ không có lương tâm, nhìn cái gì nữa ? Ta cứu ngươi một lần, ngươi cư nhiên ngay cả kéo ta dậy một phen cũng không chịu ?” Nàng giương mắt trừng y. “Ta chỉ còn có năm lượng bạc nha!”

Năm lượng, ô … ô … tiền mô hôi xương máu của ta …

“Ngươi…… Thật to gan.” Phản ứng của nàng làm cho y hiểu được một chuyện, thì ra là … nàng căn bản không biết thân phận của y, nhưng là lại lớn mật lừa mấy tên thái giám của ngự thiện phòng.

“Lá gan không lớn, ở trong cung như thế nào tồn tại ? Ta như thế nào thu được tiểu đệ ?” Xem y vẫn là kẻ ngây thơ không hiểu sự đời, Nguyễn Chiêu Hỉ đơn giản chủ động nắm lấy tay y, mượn lực đứng dậy. “Ngươi nghĩ rằng những gì ta nói với ngươi đều là giả ? Ta nói muốn thu ngươi làm tiểu đệ, liền tuyệt đối sẽ chiếu cố ngươi thật tốt !”

Nàng nói được câu hào khí can vân[2], khiến Thanh Vũ một phen choáng váng.

Nữ nhân này đã không không bội ước, thậm chí chỉ trong nháy mắt liền nghĩ ra diệu kế bức lui địch nhân…… Thanh Vũ nội tâm ngũ vị tạp trần, không biết phải đối nàng như thế nào cho phải, chỉ có thể ngầm bực nàng vì sao là một cái cô nương gia.

“Tiểu Song Tử, ta nói được, tuyệt đối sẽ làm được.” Vỗ vỗ ngực mình, nàng cười đến thực nghĩa khí. “Nhạ, lần này cho ngươi đóng giả hoàng đế, ngươi liền diễn quá đâm nghiện ?”

“…… Ngươi vừa mới còn bị dọa đến chân tay mềm nhũn.” Y có chút không biết nên khóc hay cười, nói.

“Thối, không phải là bị dọa cho mềm nhũn chân tay, chẳng qua là đứng lâu tay chân liền tê cứng.” Nàng mạnh miệng không chịu thừa nhận. Dù bản thân một bụng mưu tính, nhưng đôi chân có đôi lại không được như ý muốn của bản thân, thành thật biểu lộ hết tâm tình chủ nhân nó.

Nhìn nàng vẫn giữ bộ dáng ngay thẳng một hồi lâu, Thanh Vũ nhịn không được cúi đầu cười lớn.

“Cười ? Được, ngươi tốt hơn hết là cứ cười như vậy, bởi vì gặp được ta, lại ký hạ này vào tờ ước định kia, quả thật là nên cất tiếng cười to.” Nàng vỗ vỗ vào tấm giấy để trong ngực.

Thanh Vũ làm ra vẻ đồng tình, gật gật đầu.

Nàng quả là rất không tầm thường. Luôn miệng nói những lời đầy nghĩa khí, ở trong cung bay nhảy tự do như nhà mình, nhưng một chuyện xấu cũng chưa từng làm, kì nữ như vậy phóng mắt khắp thiên hạ, có lẽ cũng chỉ tìm thấy mỗi mình nàng, đuổi đi, thật đáng tiếc.

“Nguyễn tổng quản.”

“Ai a ai, kêu Chiêu Hỉ là tốt rồi, kêu tổng quản nữa ta sẽ giận đó .” Nguyễn Chiêu Hỉ một thân huyền bào, cộng thêm ám tử bán cánh tay, nở nụ cười mị nhãn. Đến nơi nào cũng đều có người hướng nàng chúc mừng được lên chức.

Ngày ấy nàng chọc Hoàng Thượng long tâm bất khoái, ở ngoài Lộ Anh điện quỳ thẳng một đêm sau, không thể tưởng được đúng là nhân họa đắc phúc[3], cũng không biết là tại sao, Hoàng Thượng quyết định ban cho nàng ám tử bán cánh tay, từ một thái giám nho nhỏ một đường thăng lên tổng quản Kính sự phòng.

Kính sự phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thái giám dưới quyền lên đến cả trăm, quan trọng nhất là, nàng được phân một gian Đan Nhân phòng, một mình một phòng, từ nay về sau không phải chờ đến lúc không có ai mới được lén lút bó ngực.

Nàng thầm nghĩ có lẽ là bởi vì Thục phi nương nương của Phù Dung điện khiến cho Hoàng Thượng tâm trạng vui vẻ, nàng mới có được cái phúc phận đấy.

Mặc kệ như thế nào, sau này đều có thể tự do tự tại đi lại trong cung, tiện làm chuyện đã được Tể Tướng phân phó. Nghĩ đến đây, nàng sao có thể không hớn hở ?



“Nguyễn tổng quản.”

Đang lúc Nguyễn Chiêu Hỉ lúc lúc lắc lắc đi ngang qua Mẫu Đơn điện, liền bị cung nữ bên người Đức Phi gọi lại.

“Tước Nhi tỷ tỷ.” Nguyễn Chiêu Hỉ cũng không có bởi vì thành Tổng quản Kính Sự phòng mà học theo người ta coi trời bằng vung, nghênh ngang kiêu ngạo, vẫn là cùng dĩ vãng giống nhau nở ra nụ cười hòa khí phát tài, tài lộc cuồn cuộn tìm đến.

“Kêu Chiêu Hỉ là tốt rồi, kêu tổng quản không phải muốn cho ta khó xử sao?”

“Ngươi tiểu tử này mồm miệng cứ gọi là ngọt xớt, bảo sao chúng tỷ muội bọn ta lại thích ngươi như vậy.” Tước Nhi che miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, dạt dào tình ý, báo hại Nguyễn Chiêu Hỉ trên mặt tươi cười càng lúc càng cứng ngắc.

“Không biết tỷ tỷ gọi ta lại là có chuyện gì?”

“Còn có thể có chuyện gì?” Tước nhi rút ra khăn tay bên hông, đặt vào trong lòng bàn tay nàng, hơn nữa còn cầm chặt không không thả.“Phải nhớ kỹ, an bài Hoàng Thượng đến Mẫu Đơn điện.”

“Này có cái gì vấn đề đâu?” Nguyễn Chiêu Hỉ cười đến tứ hải thái bình, đáng tiếc tay lại cầm chặt không rút lại về được. “Tỷ tỷ, ngươi không tay buông ra, ta như thế nào có thể đi thu xếp mọi chuyện ?”

Nàng hiện tại là tổng quản Kính sự phòng, chuyện hành phòng của Hoàng đế ngày ngày đều do nàng sắp xếp. Muốn Hoàng đế sủng hạnh ai, phải xem vị nương nương của tẩm điện đó đưa hắn bao nhiêu tiền..

“Nhạ, có rảnh tìm ta tâm sự, đừng luôn tìm Như Hoa như vậy, nàng ấy xinh đẹp hơn ta sao?”

Nuốt nuốt nước miếng, Nguyễn Chiêu Hỉ mặc dù trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng mồm miệng vẫn nói năng ngọt xớt. “Còn không phải Tước nhi tỷ tỷ xinh đẹp hại Chiêu Hỉ không dám rất tới gần?” Nàng thật sự là rất bội phục chính mình, mà ngay cả những lời này cũng có thể nói ra khỏi miệng, cũng khó trách nàng có thể ở trong cung hành sự suôn sẻ, không bị ai, cái gì ngăn trở.

“Thật là, ngươi này, mở miệng là ……”

Thừa dịp Tước nhi ngượng ngùng, Nguyễn Chiêu Hỉ đem nguyên bảo cùng với khăn tay nhất tịnh nhận lấy, chạy nhanh như gió rời khỏi, chỉ sợ nếu lại bị bắt được lại phải nói thêm mấy lời trái lương tâm mình.

Hay nói giỡn, nàng hiện tạithế nhưng cũng là nhân vật có chút tiếng tăm trong cung, nhóm hậu cung phi tử kia đều muốn tìm nàng “chiếu cố” chuyện hành phòng của Hoàng đế, lẽ nào phúc phận của nàng lại lớn như vậy ?

Nàng hết lòng tuân thủ thành tín, nhưng cũng không hy vọng có nhiều lắm nhân tìm đến vì loại chuyện này, làm cho nàng không thể hai mặt lấy lòng, đến cuối cùng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Dù sao, Hoàng Thượng cũng sẽ nhất định phải sủng hạnh phi tử, ai cũng sẽ có phần, không cần vội vã, cứ từ từ chờ là sẽ đến lượt mình thôi, làm chi gấp gáp như vậy ?

“Tiểu Song Tử, ngươi nói xem ta nói như vậy là có đạo lí không ?”

Thanh Vũ từ chối cho ý kiến.

Hiện tại mỗi đêm canh ba, bọn họ đều đến Lê Bình điện, này cũng không phải nằm trong ước định, chính là chẳng hiểu sao cứ đến giờ, chân liền tự động hướng nơi này đi đến. Mỗi lần như vậy y đều sai người chuẩn bị một bàn thức ăn nhẹ, còn nàng thì mang đến là những câu chuyện, những tiếng cười khiến y thoải mái, cùng nhau tán gẫu mọi chuyện trên trời dưới biển.

Chính là gần đây, chủ đề tán gẫu của họ thường xoay quanh vấn đề hành phòng này.

“Ai, thật là, làm gì mà phải gấp như vậy ? Hoàng Thượng cũng chỉ có một, muốn y mỗi ngày đều ra trận, đối long thể cũng là không tốt lắm, ngươi thấy đúng không?” Nguyễn Chiêu Hỉ vô tâm quay sang nhìn hắn hỏi.

Những lời này, là nàng đứng dưới tư cách một quản sự của Kính Sự phòng nói ra, thuận miệng mở đầu một đoạn tán gẫu. Nàng phẫn nam trang cũng khá lâu rồi, mười lăm tuổi đã trà trộn vào Tể tướng phủ làm đương sai, sớm luyện nàng thành một con người nói chuyện cũng như xử sự không chút cố kị, cơ hồ sắp quên đi chuyện giữa nam nữ có nhiều điểm khác biệt, cần lưu tâm.

Nhưng dù là vậy, nàng đối với mấy chuyện nam nữ kia vẫn là chưa hiểu rõ hết, thế nên mới có thể nói ra những câu không chút ngượng ngùng nào như vậy.