Trong điện thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Thanh Vũ lạnh giọng hỏi: “Chiêu Hỉ, nếu trẫm thật muốn mạng của bọn họ, ngươi sẽ thế nào ?”
Nghe đến thanh âm trầm thấp, thoảng có chút tức giận cùng sát khí,
Nguyễn Chiêu Hỉ ánh mắt hơi đổi, trong lòng thầm buộc bản thân phải bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng nói: “Sau khi nhập cung, Hoàng Thượng là người bạn đầu tiên mà nô tài kết giao, trước nay vẫn luôn coi ngài như tri âm, tri kỉ nên hoàn toàn không phòng bị, từ đó mới không
kiêng nể mà thành thật chuyện trò tán gẫu với nhau. Hoàng Thượng, ngài
còn nhớ rõ đính ước giữa chúng ta không ?”
Nếu như hắn thật sự muốn lấy mạng nàng, căn bản không cần đem riêng
nàng đến Lộ Anh điện này. Khi biết nàng là ai, hắn có thể muốn mạng nhỏ
này của nàng, nhưng nếu là như vậy, hắn còn cần phải đến Hồng Mai điện
cứu nàng một mạng sao ?
Sau một hồi tĩnh tâm trở lại, trong lòng nàng dần dần sáng tỏ, suy nghĩ trong đầu cũng dần dần rõ ràng, rành mạch.
“Nhớ rõ.” Hắn ung dung nhướn mày, chờ xem nàng sẽ ứng phó thế nào.
“Nô tài với ngài đã cùng nhau ước định, dù phải mất mạng nhỏ này, nô tài cũng nhất định thủ ước[1], Hoàng Thượng thì sao ?” Nàng thong thả hỏi, ý cười chậm rãi xuất hiện trên môi.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì, hẳn Hoàng Thượng vẫn còn nhớ nội dung ước định kia chứ ?”
“Đương nhiên.”
“Nếu nhớ rõ, Hoàng Thượng hẳn phải biết chính mình đuối lí đi ?”
“Nha ?” Hắn thích nhìn nu cười bình tĩnh cũng như bộ dáng cùng khí phách lớn mật làm càn của nàng bây giờ.
“Không cho phép giấu giếm, lừa gạt.” Nàng nói.
Thanh Vũ nhướn mày chờ câu tiếp theo, chỉ thấy nàng cũng nhướn mày
nói: “Ngài gạt nô tài, ngài không nói ngài là Hoàng Thượng, hại nô tài
nhận lầm ngài là thái giám, lại khiến nô tài thu ngài làm tiểu đệ. Ghê
tởm hơn, ngài còn khiến nô tài phải làm nhiều việc giúp ngài, mệt nô tài thu năm lượng bạc.”
Thanh Vũ sửng sốt, khó tin đi quanh nàng một vòng. Nàng thế nhưng lại đem hết tội lỗi đổ lên đầu hắn, quả thực là một cái gian thương !
“Ngài làm chi lại gạt nô tài ? Nô tài thu Hoàng Thượng làm tiểu đệ,
trong ước định đã nói rõ, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, bội ước
sẽ không được chết một cách tử tế, ngài bảo nô tài làm sao bội ước ? Cho nên nô tài vẫn tiếp tục là đại ca của Hoàng Thượng, như vậy thì ngài
sao lại có thể lấy mạng người nhà là đại ca như nô tài ? Người hẳn hiểu
rõ luân lý ngũ thường đúng chứ ạ ?” Nàng bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ,
cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: “Còn có, năm lượng bạc kia ngài
tính xử lí thế nào ?”
Hắn là Hoàng Thượng, có rất nhiều tiền đó nha !
Ngực Thanh Vũ kịch liệt chấn động, sau nhịn không được mà cất tiếng cười to.
Hay cho Nguyễn Chiêu Hỉ, hay cho Nguyễn Chiêu Hỉ ! Đối mặt với người
khác luôn khéo léo đưa đẩy, duy chỉ đối mặt với hắn là thích táp hào
khí, trời sinh lại yêu tiền như mạng !
“Còn cười ? Ngài phải đưa nô tài năm lượng bạc !”
“Này thì có vấn đề gì ?” Hắn ngưng cười nhưng tiếu ý vẫn đọng lại trên khóe môi. “Nhưng là, tiền của trẫm, ngươi thực dám thu ?”
“Sao lại không dám ? Theo ước định, nô tài là đại ca, Hoàng Thượng là tiểu đệ ! Giao ước đều đã kí, không cho phép đổi ý !”
Thấy tiếu ý trên môi hắn, nàng cố ý bày ra vẻ mặt hung tợn.
“Ngươi ăn định trẫm ?” Người này không những lớn mật, còn khá cuồng vọng.
“Nô tài chính là ăn định ngài !” Thế nào ? “Ai bảo vừa rồi người nói
muốn đem người nhà của nô tài ra tây Long môn trảm lập quyết[2].”
Nàng đến bây giờ vãn còn tức vụ kia. Cho dù đó chỉ là những lời hắn thuận miệng nói ra, nhưng là quân vô hí ngôn[3], nếu như truyền ra bên ngoài, đầu của người nhà nàng sẽ lập tức rơi xuống đất.
“Trẫm không nói như vậy ngươi sẽ ngẩng đầu sao ?”
“Vậy người cũng phải nói trước cho nô tài, trước mặt nô tài là Hoàng
Thượng của Bách Định nhưng cũng đồng thời là Tiểu Song Tử của nô tài a
!” Khi biết hắn là Hoàng đế, nàng nhất thời hoang mang lo sợ, hơn nữa
sau khi bị hắn “cắn” qua, đầu óc nàng vốn đã loạn thành một đống, nếu
như không phải là người từng trải bao phen, còn giữ lại được chút bình
tĩnh hẳn là đã bị hắn hù chết.
“Tiểu Song Tử của ngươi ?” Nghe đến đây tâm hắn một trận ấm áp, xoay
người đem nàng kéo lại ngồi xuống cẩm tháp. Hắn rất thích nghe nàng đem
chính mình quy vào như một bộ phận của nàng.
Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu nhìn hắn.
“Bên người trẫm thiếu một tri kỉ.”
“Tần phi trong hậu cung hẳn không ít.” Nàng lập tức đề cử.
Hắn lắc đầu. “Ngươi không biết là cẩm tháp này quá rộng, một người ngồi thực cô đơn ?”
Nàng còn thật sự nhìn ngắm. “Đúng vậy ha.”
“Có ngươi bầu bạn bên trẫm, như vậy trẫm sẽ không cô đơn nữa, đúng không ?”
“Có lẽ.” Mặc dù là cẩm tháp nhưng trên thực tế, so ra với cái giường
của nàng còn rộng rãi hơn, cho nên hắn còn có không gian lại hướng một
đầu khác ngồi sát tới. Nhưng là, chỉ cần nàng dịch chuyển một chút liền
lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp khiến nàng sợ đến trợn tròn mắt: “Tiểu Song Tử ?”
Không việc gì thì có cần ngồi gần vậy không ? Tuy nói nàng từng ngẫu
nhiên không khống chế được mà đối hắn vừa kéo, vừa ôm nhưng là nàng ….
Di ?
Này có cái gì bất đồng ? Đôi khi nàng cũng muốn gần gũi, thân thiết
với hắn, dù sao cũng không ghét, bởi vì hắn đối xử với nàng rất tốt,
nhưng là … Thích ?
Thích ư ? Này là đại biểu cho cái gì ?
Trong lúc nàng đang bị vây khốn trong nghi vấn của chính mình thì …
“Chiêu Hỉ !”
“Ừ ?” Nàng miễn cưỡng thu lại suy nghĩ, cũng không tiếp tục nghĩ đến vấn đề khó hiểu đáng ghét kia.
“Từ giờ trở đi, bên ngoài, trước mặt người khác ngươi là thái giám
bên người trẫm, khi không có ai, trẫm chính là Tiểu Song Tử của ngươi.”
Thân là thái giám bên người Hoàng Thượng, chuyện đầu tiên phải làm chính là —
“Thị tẩm ?” Nguyễn Chiêu Hỉ nghẹn họng trân trối, cực độ hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, nếu không thì sao có thể nghe được những chữ
bất khả tư nghị[4] như vậy.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, bất quả chỉ là bồi ngủ mà thôi. Ngươi
không biết giường trẫm rất lớn sao ?” Thanh Vũ ngồi trên giường lớn bằng đàn hương trạm trổ long phượng tinh xảo, tùy ý để Quan Ngọc hầu hạ thay quần áo.
“Quan tổng quản trước đây cũng đều phải thị tẩm sao ?” Nàng bật thốt
lên hỏi, Quan Ngọc đang chú tâm giúp Thanh Vũ khai giải trường bào, tay
lập tức dừng sững lại, quay đầu trừng mắt liếc nàng một cái.
“Là bồi ngủ.” Y ngoài mặt mỉm cười nhưng khi nói chuyện đều cắn chặt răng.
“Nha.” Có gì không giống sao ?
Nguyễn Chiêu Hỉ một bụng đầy nghi vấn nhưng cũng càng thêm bội phục
công lực của Quan Ngọc. Mặc dù giận dữ như vậy nhưng vẫn có thể cười đến tuấn tú, hữu lễ như vậy.
Đang lúc ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào thì thấy Quan Ngọc nâng tay gỡ kim quan[5] trên đầu Thanh Vũ xuống, suối tóc đen nhánh chậm rãi buông xuống khiến
cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm mấy phần tuấn lãng, hại nàng nhìn đến
mặt đỏ tim đập, tâm hồn treo ngược cành cây đến Quan Ngọc lui xuống lúc
nào cũng không phát giác.
“Chiêu Hỉ.”
“Hả ?” Lúc hoàn hồn lại thì lại thấy, chẳng biết từ lúc nào tay nàng
đã hoàn toàn nằm trong bàn tay Thanh Vũ, cứ vậy bị hắn dễ dàng bế lên
giường.
Vài sợi tóc khẽ cọ vào mặt nàng, đôi mắt đen câu hồn gần sát bên như
muốn hút nàng vào trong đôi đồng tử sâu thẳm như hồ thu ấy vĩnh viễn
không thể nào đào thoát.
Lòng nàng giống như bị ai đó bóp chặt, ngực buồn bực phát đau, thủy
mâu nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng đến khi hắn mỉm cười, vỗ nhẹ lên má
nàng.
“Hít thở, Chiêu Hỉ ! Ngươi muốn nhịn thở đến chết sao ?”
“Hả ?” Thuận theo lời hắn, nàng hít sâu vào một hơi mới phát hiện, thì ra ngực đau nhức như vậy là do nãy giờ quên hít thở.
Đều là do hắn, không dưng dựa sát vào nàng làm gì ? Không phải nói
chỉ cần bồi ngủ thôi sao ? Vì cái gì lại bế nàng lên giường, gối đầu
nàng lên tay hắn, còn dám kéo nàng ôm vào trong lòng nữa ? Vì sao phải
dán chặt vào như thế ?
“Ngươi từng nói, con người ta luôn luôn phải có bạn, đúng không ?” Ôm chặt lấy nàng, Thanh Vũ kéo chăn lên, đem cơ thể cứng ngắc như đá của
nàng lãm sâu trong lồng ngực ấm áp của hắn.
“….Ừ.” Nguyễn Chiêu Hỉ cau mày, trừng mắt nhìn cổ họng hắn, lại trừng mắt nhìn xuống lồng ngực cường tráng ẩn hiện sau vạt áo đã lộ ra hơn
phân nửa kia, nhịn không được nàng cố gắng vụng trộm còng lưng lại, miễn cho cùng hắn gần sát vào nhau quá mức.
“Thời tiết lạnh như thế, ngủ như thế này rất ấm áp, có phải không ?”
“….Ừ.”
Hắn nói rất có đạo lí, nhưng vì sao không tìm một phi tử nào đó ngủ
cùng đi ? Tùy tiện tìm một người cũng đều so với nàng tốt hơn nhiều, dù
sao nàng cũng chỉ là một thái giám nho nhỏ mà thôi.
“Đầu còn đau không ?” Hắn nhẹ nhàng sờ vào trán nàng, ân cần hỏi.
“Không đau.” Nàng trừng lớn mắt nhìn hắn, hơi thở của hắn nhè nhẹ phả lên hàng mi cùng lông mày nàng, cảm giác như mỗi một tấc da thịt bị hắn chạm qua đều khẽ run lên dưới cái vuốt ve ấy.
“Thái y nói, chỉ là những vết thương nhỏ ngoài da, sẽ không để lại sẹo.”
“Để lại sẹo cũng không sao.” Nàng cũng không phải tuyệt thế mỹ nhân, mới không thèm để ý những việc nhỏ nhặt như vậy.
“Nếu như trẫm đến sớm hơn một chút thì tốt rồi …”
Nguyễn Chiêu Hỉ nghe vậy, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, hướng
hắn nói: “Sao ngươi biết Hoàng Hậu sẽ tìm đến ta gây phiền phức ?” Hiện
giờ bọn hắn lại tiếp tục nói chuyện phiếm, cảm giác như khi còn ở Lê
Bình điện, nói chuyện với nhau không chút cố kị, cảm giác thực tốt.
“Ngươi thu bạc hối lộ của nhiều phi tử như vậy, sớm muộn cũng trở thành cái gai trong mắt Hoàng Hậu.”
“Sao ngươi không cảnh báo ta một tiếng từ sớm ?
“Trẫm nói ngươi liền sẽ thu liễm lại sao ?” Hắn cười nhẹ, thực thích nàng cứ như vậy không chút quy củ chất vấn mình.
“…” Hôm nay nghĩ lại, thực sự là mọi chuyện hỏng bét hết rồi còn đâu. Không những ở trước mặt hắn không ngừng đưa ra những biện pháp an bài
hành phòng cho hắn, còn những mẹo thu hối lộ, … Ừm, tốt, nàng thực sự
rất muốn chết. Ở trước mặt hắn cư nhiên lại nói nhiều như vậy.
“Cảm tạ Hoàng Thượng cứu mạng.”
Lúc trước khi biết thân phận của hắn đều đã quên phải cảm tạ, hôm nay tâm trạng bình ổn, ngẫm lại mới thấy hắn đối xử với nàng thực tốt.
“Ngươi định báo đáp trẫm thế nào ?”
Nguyễn Chiêu Hỉ đảo mắt mấy vòng, hắc hắc cười, nói. “Như vậy đi …
Hoàng Thượng không cần phải nộp năm văn tiền hàng tháng nữa, ta cũng vẫn đối với người như trước đây.”
“Nếu như cho ngươi tiếp tục thu phí, ngươi còn dám thu ?”
“Vì sao lại không thu ?”
Ước định chính là ước định, ai làm lão đại đều có thể, sau này, ai có bản lĩnh hơn che chở, giúp đỡ người kia, nhưng chắc phần lớn đều là hắn che chở cho nàng thôi. Sau này chuyện thu phí phía bên hậu cung của
nàng xem ra sẽ thuận lợi hơn nhiều đây.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được mà cười híp cả mắt, nhất thời
không phát giác bóng người đang sáp lại gần. Cắn nhẹ lên đôi môi đang
nhếch lên của nàng, giống như đang nhấm nháp một thứ trân bảo khiến môi
nàng ngứa ngứa.
“Hoàng Thượng, ta không có cắn người.”
“Bởi vì ngươi không cắn trẫm nên trẫm mới muốn cắn ngươi.”
Bậy bạ, căn bản là quỷ thoại. Cho rằng bản thân là Hoàng Thượng thì có thể chơi xấu sao ?
Nguyễn Chiêu Hỉ tức giận trừng to mắt nhìn hắn, lại thấy môi hắn một
lần nữa tới gần, nàng căn bản không có đường lui, chỉ có thể trơ mắt
nhìn hắn khiêu dụ, mê hoặc, cuối cùng còn quên cả giãy dụa, để mặc hắn
tùy ý hôn.
Nàng không biết tại sao hắn lại hôn nàng như vậy, chỉ tùy ý hắn khi
thì nhẹ nhàng hôn liếm, khi lại cuồng dã như thể muốn lạp xả thân thể
cùng tâm trí nàng vậy.
Thẳng đến khi cái hôn nhỏ nhẹ của hắn dừng lại một bên cổ nàng, chậm
rãi trượt xuống vạt áo, tâm trí một trận chấn động, nàng mới có thể hoàn toàn thanh tỉnh lại, chộp nhanh vạt áo, kéo lại, kinh hoàng thất thố
chống lại đôi mắt đang cháy lửa dục vọng kia của hắn.
Thanh Vũ nhìn sâu vào mắt nàng, hơi thở phả nhẹ lên đôi má non mịm ấy, hoàn toàn xác định, tâm của mình bị nàng lay động.
“Ngủ đi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian để tán gẫu.” Hắn cố
gắng kìm xuống dục hỏa trong người, khàn khàn lẩm bẩm, ở trên trán nàng
lạc hạ một nụ hôn nhẹ, kéo chỉnh chăn, để đầu nàng có thể thoải mái dựa
trên cánh tay hắn.
Khi hắn ôm lấy nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, lần đàu tiên hắn mới hiểu hạnh phúc trong lời nàng nói là như thế nào.
Nguyên lai, chỉ cần có thể cùng nữ nhân mình yêu ngủ chung một giường, cũng đã là một loại hạnh phúc.
Ngược lại với hắn, trong lúc ấy, Nguyễn Chiêu Hỉ còn đang bị chấn
động mạnh mẽ, hoàn toàn không cảm nhận được cái gì là hạnh phúc.
Cho dù nhắm mắt lại, hai tay nàng vẫn giữ chặt lấy vạt áo, chỉ sợ y bào bị mở ra, bí mật của nàng cũng theo đó mà bị vạch trần.
Một khi hắn biết được nàng là một thân nữ nhi, cho dù hắn có khả năng thế nào cũng không che chở nổi cho nàng khỏi cái tội khi quân phạm
thượng, không phải sao ?
Càng tệ hơn là, hắn không thể nào biết được, nàng thật ra là một cô
nương, vì sao còn đối nàng vừa kéo, vừa ôm, còn hôn nữa chứ ?
Không lẽ, hắn thật sự đoạn tụ chi phích …