Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 2 - Chương 42-2: Cuối cùng có chỗ theo (2)




Editor: Puck -

Giây lát sau, Trại Chư Cát cười nói: “Độc trong cơ thể cô nương đã giải, lại điều dưỡng mấy ngày là được.” Máu của hắn quả nhiên cực kỳ có tác dụng, chỉ điều chế giải độc hoàn bình thường đã có công hiệu lớn như thế, nếu tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo nữa…

Ôn Noãn yên lặng thu tay lại, nhìn nam tử cười đến như gió xuân phơi phới trước mắt, trong lòng thầm mắng một câu: Họa thủy! Lúc này nàng thật sự hoài nghi, nàng thật ra do hắn cứu? Hắn rốt cuộc cứu sống nàng như thế nào?

Cuối cùng nàng cho ra một kết luận so ra tương đối hợp lý: Nàng còn sống, thuần túy là nàng mạng lớn cộng thêm vận khí tốt, không bị thứ hàng họa thủy này cấp cứu chết!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Vương gia, Hắc Long truyền tin tức về, Thân Tư đã hồi kinh phục mệnh, cùng gặp Mộ Dung Tịnh với hắn còn có hai nam tử.” Bạch Ưng nói.

“Hai người nam tử?” Quân Dập Hàn khẽ nhếch mày, “Điều tra hành tung của bọn họ.”

“Vâng.” Bạch Ưng lĩnh mệnh rời đi.

Quân Dập Hàn ném công văn trong tay xuống, đứng dậy thong thả bước tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng nhẹ nhàng ngoài cửa sổ, bên môi dâng lên ý cười khổ. Chỉ hai ngày không thấy, tất cả trong đầu hắn đều là bóng dáng của nàng hết sức nhớ nhung nàng, cho tới làm việc công cũng không thể tập trung. Quân Dập Hàn hắn đường đường đấng mày râu, từ khi nào lại nhi nữ tình trường như vậy rồi hả? Dieễn ddàn lee quiy đôn

Chỉ có điều, hắn lại cực kỳ thích cảm nhận như thế. Hắn vuốt chỗ tim, nơi này, rốt cuộc không hề trống không không chỗ nương tựa nữa.

Lúc rời đi, nàng nói trong các có chuyện gấp cần xử lý, giờ đã qua hai ngày, không biết nàng đã xử lý xong chưa. Nếu không phải quân vụ trên tay khẩn cấp, hắn thật sự muốn tự mình đi tìm nàng.

Quân Dập Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ cảm thấy mình như bây giờ khác một trời một vực trước kia, nhưng mà, lại cực kỳ giống như đã từng quen biết.

--- 

Xe ngựa đi vào cửa thành dừng lại, Ôn Noãn đang định mở miệng cáo từ, lại thấy Trại Chư Cát nhảy xuống xe ngựa trước, ôm quyền nói với nam tử nghiêm trang trầm lạnh trên lưng ngựa lớn ở cửa thành: “Thân Tướng quân.”

Thân Tướng quân? Thân Tư? Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra cái tên này, vả lại chỉ cảm thấy người này rất quen mặt.

Ôn Noãn nhảy xuống xe ngựa, cực kỳ tự nhiên đứng bên cạnh Trại Chư Cát.

“Vị công tử này là?” Ánh mắt Thân Tư chuyển về phía nàng.

“Là một vị công tử ta cứu được ở trên đường.” Trại Chư Cát cười nhạt nói.

“Chư Cát công tử một đường vất vả.” Thân Tư không nhiều lời nữa, chỉ gật gật đầu, “Mời theo bản tướng về phủ.” die nd da nl e q uu ydo n

Người này không biết nàng, Ôn Noãn giám định xong.

“Ta thấy cô nương giả nam trang chắc không muốn người khác biết thân phận của mình, nên cũng không nói rõ với Tướng quân, cô nương xin đừng trách.” Trại Chư Cát rất thân thiết giải thích với nàng, lại giơ tay lên chỉ về phía nam tử cách vài bước nói, “Cửu Phong, lát sau ngươi thay Ôn công tử đi mua hai bộ đồ nam trang chất vải tốt, ta sợ Ôn công tử mặc không quen trang phục vải thô này.”

Cửu Phong?

Ôn Noãn ngước mắt nhìn về phía nam tử mặt không chút biểu cảm, chỉ cảm thấy cái tên này thật quen thuộc, nhưng diện mạo nhìn cực kỳ xa lạ, vả lại mắt đối phương nhìn nàng đâu chỉ có xa lạ, quả thật là “Trong mắt không có người”.

Tâm tư nàng hơi động, nói với Trại Chư Cát: “Đa tạ Trại công tử suy nghĩ chu toàn, những ngày qua hơi quấy rầy.” Nếu hiện giờ trí nhớ của nàng hỗn độn, nhất thời không biết mình là ai, bây giờ nhìn hai người có lẽ là người quen biết, nàng vậy chẳng phải cứ dứt khoát lưu lại, một mặt trừ độc cho mình, một mặt có thể xem tra được ra thân phận của mình hay không.

“Sao lại quấy rầy, Ôn công tử khách khí.”  Trại Chư Cát vốn còn định nếu nàng nói muốn rời đi, hắn nên lưu nàng lại như thế nào. Nếu không lưu lại, hắn có cần dùng sức mạnh hay không. Bây giờ, nàng cam chịu lưu lại, ngược lại tiết kiệm không ít chuyện cho hắn. [email protected]

Ôn Noãn được bố trí đến một viện độc lập, còn được phân hai nha hoàn hầu hạ. Gần tối Trại Chư Cát tới thăm nàng, còn mang rượu và thức ăn đến, chỉ có điều trong rượu và thức ăn lại có độc, còn là kịch độc? Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn nụ cười cực kỳ thân thiện của Trại Chư Cát ở đối diện, trong lòng cười lạnh ăn thức ăn, sau đó giả bộ như bị độc phát hôn mê. Nàng thật sự muốn xem Trại Chư Cát cứu nàng rồi lại hại nàng rốt cuộc là vì sao.

Kết quả Trại Chư Cát làm chuyện khiến nàng không hiểu ra làm sao, sau khi hạ độc nàng xong, qua chừng nửa canh giờ, hắn lại cho nàng ăn thuốc giải cứu sống nàng. Sau đó lại độc lại cứu, sau ba lần bốn lượt như thế, Ôn Noãn rốt cuộc hiểu rõ mục đích của hắn, hắn đang dùng nàng làm thí nghiệm thuốc.

Thí nghiệm thuốc thì cũng thôi đi, nhưng thứ hàng này mỗi lần cho nàng dùng thuốc giải xong cũng không thể giải hết độc, lưu lại chút dư độc trong cơ thể nàng, mặc dù dư độc trong cơ thể nàng đã đủ nhiều, nhiều thêm mấy loại nữa cũng không chết, nhưng mà, khi giải sẽ rất phiền toái. Đời này nàng không thích nhất chính là chuyện phiền toái.

Vì vậy, sau một lần, khi Trại Chư Cát lại sát nhét thuốc giải cho nàng thì nàng đột nhiên mở mắt ra, lấy thuốc trong tay người đang sững sờ ăn, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Trại cô nương, mặc dù thuốc giải của ngươi rất thông dụng, nhưng mỗi lần đều lưu lại dư độc trong cơ thể ta, mặc dù những dư độc này không đến nỗi muốn mạng người, nhưng loại trừ khỏi thân thể này cũng là chuyện cực kỳ phiền phức.” Nàng đứng dậy bưng tách trà thấm giọng, lấy một trang giấy ra đưa cho nàng ta, “Thuốc trên trang giấy này là thứ ta cần để thanh trừ dư độc, còn cần làm phiền cô nương cho người mang tới cho ta. Về phần, cô nương định luyện chế đan dược, vì báo đáp ân cứu mạng của cô nương, ta ngược lại có thể chỉ dẫn cho cô nương nhiều hơn.”

“Ôn cô nương quả nhiên cực kỳ thông minh y thuật cao minh.” Mặc dù  Trại Chư Cát bị một loạt lời nàng nói đả kích đến hơi mơ hồ, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại vỗ tay cười nói, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, rót cho mình tách trà nhấp một ngụm, lúc này mới có hứng thú nói, “Cô nương phát hiện ra thân phận nữ tử của ta và ta là người bỏ thuốc khi nào?”

“Trên xe ngựa, vừa bắt đầu.” Ôn Noãn nhàn nhạt đáp lại nàng ta sáu chữ.

“Bội phục.” Trại Chư Cát gọi Cửu Phong chờ ngoài cửa, để cho hắn đi lấy thuốc, lúc này mới quay đầu lại cười nhìn Ôn Noãn, “Chuyện luyện đan không vội, nếu cô nương thật sự muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta, có một chuyện, cũng xin cô nương giúp đỡ một tay.”

Đêm trăng non, trận chiến Trừ Châu bộc phát.

Lạc Phi dùng hai vạn binh sĩ đánh nghi binh từ đường bộ, Tổng binh Trừ Châu mang năm vạn tinh binh nghênh địch. Nhưng quân chủ lực của Hàn quân lai do Quân Dập Hàn tự mình suất lĩnh vòng đường Mang Sơn mạnh mẽ vượt sông Thấm Hà. Diện tích Trừ Châu rộng lớn, nhưng thành Trừ Châu từ nước mà xây, Thấm Hà nghiễm nhiên là sông đào thiên nhiên bảo vệ thành Trừ Châu. Vì vậy, Hàn quân vượt qua Thấm Hà, là đến thẳng được thành Trừ Châu.

Đợi đến khi Tổng binh Trừ Châu phát hiện trúng kế, Hàn quân đã đến gần ngoài thành Trừ Châu gần trăm dặm.

Quân Dập Hàn lựa chọn đánh nhanh thắng nhanh thành Trừ Châu!

Tổng binh Trừ Châu đang giao chiến với Lạc Phi, không để ý tới binh lính đối phương cười nhạo mắng chửi, lập tức đánh chuông thu binh chạy thẳng tới thành Trừ Châu đóng cửa thành giữ vững thành trì.

Hàn quân dừng quân nghỉ ngơi và hồi phục ngoài thành Trừ Châu ba mươi dặm, đêm đó, Hàn quân tiến hành phát động tổng tấn công thành Trừ Châu.

-

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Ôn Noãn nghe tiếng sát phạt mơ hồ truyền tới bên tai, đang định tìm người tới hỏi, vừa ra khỏi viện vừa vặn đụng phải Trại Chư Cát đang định ra ngoài.

“Hàn Vương dẫn quân tấn công thành Trừ Châu.” Trại Chư Cát vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Hàn Vương?” Nàng căng thẳng trong lòng.

“Hàn Vương, Quân Dập Hàn, ngươi không biết?” Bước chân Trại Chư Cát hơi khựng lại kinh ngạc nhìn về phía nàng.

“Không biết, ngược lại muốn nhìn xem là nhân vật như thế nào.” Tay trong ống tay áo của Ôn Noãn không tự chủ nắm chặt.

“A, ta cũng chưa từng gặp, chỉ có điều lát nữa sẽ gặp được.” Trong mắt Trại Chư Cát dâng lên sắc lạnh lóe lên rồi mất.

“Hả?”

“Hiện giờ ta định lên cổng thành gặp hắn.”

“Mang ta cùng đi có được không?” Nếu không đồng ý, cùng lắm thì nàng âm thầm rời đi là được.

“… Được.” Trại Chư Cát hơi trầm ngâm, lên tiếng.