Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 13: Áp lực và phản áp lực




Ôn Noãn cố gắng chống đỡ chân tê dại đi về phía chân núi, đầu vốn hơi hỗn loạn dần trở nên tỉnh táo, chân như rót chì cũng dần trở nên nhẹ nhàng, nam nhân như tảng đá đè lên người nàng hình như cũng không nặng như vậy nữa. Nàng thở ra một hơi dài, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ khi mệt mỏi đạt đến cực điểm ngược lại không mệt, giống như đạo lý người chết hồi quang phản chiếu?

Dù phải hay không phải, giờ phút này nàng đã không còn rảnh hơi đi ngẫm nghĩ và cũng không có thời gian rảnh rỗi đi suy tư những vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể này, ngẩng đầu nhìn về phía chân núi, đã có thể thấy ánh sáng đèn của các nhà và hình dáng cây nhân duyên cao lớn rêu rao trong sân miếu Nguyệt Lão.

Ôn Noãn hít sâu một hơi, con đường núi mười tám ngoặt này cuối cùng đã xong, hy vọng đang ở phía trước cách đó không xa, hơi sức của nàng đột nhiên tăng nhanh, chân lướt như bay sải bước về miếu Nguyệt Lão.

Cuối cùng thấy được xe ngựa của Vương phủ, trong đêm tối Bạch Ưng cố làm ra vẻ phong lưu dựa vào cửa xe, thấy Ôn Noãn cõng Quân Dập Hàn “Hôn mê bất tỉnh”, vẻ mặt hắn hơi rối bời thay đổi mấy lần, ngay sau đó bước nhanh về phía trước, Ôn Noãn không đợi hắn hỏi đã mở miệng trước: “Bệnh tình Vương gia cấp bách, nhanh chóng trở về phủ.”

Bạch Ưng không để lại dấu vết nhìn Vương gia đang “Hôn mê”, vẻ mặt “Nặng nề” cùng Ôn Noãn nâng hắn vào trong xe ngựa, ra roi nhanh chóng chạy về Vương phủ. Đèn dầu hai bên đường phố xa thẳm, mơ hồ soi sáng ra khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Bên trong xe ngựa, Ôn Noãn đề phòng Quân Dập Hàn “Hôn mê” ngã từ trên tháp ngồi xuống, đành phải ôm ngang hắn để cho hắn dựa vào đầu vai mình. Mặc dù khoảnh khắc lên xe ngựa, nàng rất muốn nằm thẳng xuống ngủ, nhưng nhu cầu mãnh liệt này của nàng bị lý trí vượt qua, bây giờ tuyệt đối không phải là thời cơ để ngủ, Vương gia cứ giày vò như vậy, vốn là người sắp chết, lần này xác định vững chắc trở về chỉ có phần tắt thở.

Thế cho nên nàng mới mở miệng trước khi Bạch Ưng đặt câu hỏi, chính là phòng ngừa Bạch Ưng hỏi kỹ sinh nghi. Mọi người đều biết Vương gia vốn sa cơ lỡ vận, cũng do các ngự y dùng dược liệu quý giá giữ mệnh mà thôi. Hiện giờ bệnh tình Vương gia chuyển nguy cũng là hợp tình hợp lý, ai ngờ nàng lại đạp mạnh hắn một cái về phía điện Diêm Vương. Nhưng nếu để Bạch Ưng biết hắn bò lên núi ngồi trong đình hóng mát thổi gió mấy canh giờ, nói không chừng sẽ xảy ra chút chuyện, mặc dù nàng không nói hắn sẽ không biết, nhưng người này còn tinh ranh hơn khỉ, ai biết hắn sẽ tìm ra dấu vết gì từ trong lời nói của nàng rồi gây ra cho nàng chút mánh khóe * gì đó. Vì vậy còn đề phòng chuyện chưa xảy ra thì tốt hơn.

(*) nguyên gốc幺蛾子: Yêu nga tử (bươm bướm, thiêu thân) – ý tứ ăn không nói có, sinh sự vô lý, đa số mang nghĩa xấu, ra vẻ mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.

Ôn Noãn cúi đầu nhìn Quân Dập Hàn qua vai, hình như sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc, sống mũi thẳng tắp gần như chạm vào cổ của nàng, nhưng lại không cảm thấy hơi thở của hắn.

Không phải sẽ không chống đỡ được trước khi về đến Vương phủ chứ?

Ôn Noãn giật mình, đưa ngón tay sờ lên cổ hắn, ấn xuống da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, mặc dù mạch yếu ớt nhưng vẫn nhảy lên. Trong lòng nàng mừng rỡ, xem chừng hắn trở về phủ chống đỡ chừng một hai canh giờ thì có thể tắt thở. Nàng lấy tay vén rèm xe lên, giọng vội vàng: “Bạch Ưng, nhanh hơn nữa, Vương gia sắp không chịu nổi nữa.”

Khổ tâm cuối cùng không có uổng phí, ngày thật tốt sắp tới.

Không chịu nổi nữa?

Bạch Ưng suýt nữa bật cười ra tiếng, cuối cùng nén nhịn được, cung kính trả lời: “Dạ, Vương phi.”

Tốc độ xe ngựa đột nhiên tăng nhanh, Ôn Noãn vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bỗng nhiên ngã về sau, ngay tiếp theo đó Quân Dập Hàn được nàng ôm cũng ngã thẳng xuống đè lên người nàng.

“Xui xẻo!”

Ôn Noãn khẽ nguyền rủa ra tiếng, vừa định đứng dậy làm cảm giác thân thể nặng nề, tứ chi không còn chút sức lực nào, ngay cả động đậy ngón tay cũng cảm thấy khó khăn khác thường, giống như toàn bộ mệt mỏi đọng lại lúc trước bay vọt tới bao phủ lấy nàng. Nhìn Vương gia Quân Dập Hàn sắp chết đè trên người không nhúc nhích, Ôn Noãn hơi khóc không ra nước mắt. Bây giờ nàng nào có sức đẩy hắn ra? Nào có sức đứng dậy?

Nhưng cứ đè như vậy...

“Vương phi, đến rồi.”

Ôn Noãn khổ não mãi còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, âm thanh của Bạch Ưng đã truyền qua màn xe vào, tiếp theo đó tay hắn vén màn xe.

“Dừng tay.” Ôn Noãn hét lớn ra tiếng theo bản năng, thấy sau khi màn xe vừa bị nhấc lên khe hẹp đã trở về vị trí cũ, hàm ý mắc kẹt trong cổ họng nàng mới thuận lợi khạc ra. Rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu tuấn mỹ chôn giữa bầu ngực mình, tâm tình nàng như ngàn vạn thần thú chạy qua. Tổ tông nhà hắn, hàng này đời trước tuyệt đối là sắc lang đầu thai, lúc hôn mê còn ngã được chính xác như thế.

Hắn che trên người nàng, vùi đầu giữa bầu ngực nàng, tư thế ám muội như vậy nếu để cho người ta nhìn thấy... Mặc dù da mặt nàng dày, nhưng cảm giác thật sâu không có cách nào sống nổi rồi.

Huống chi, trạng thái của hắn bây giờ còn là thoi thóp một hơi...

Phiên bản này, nên nói ra như thế nào? Ôn Noãn không dám tưởng tượng.

Nàng tràn đầy khổ sở nhắm mắt, rụt cổ muốn biến nó trở thành cơn ác mộng chưa tỉnh.

Nhưng ở bên ngoài, giọng của Bạch Ưng lại vang lên một lần nữa: “Vương phi?”

Ôn Noãn cắn răng, mở miệng nói: “Đi gọi Minh Nhi tới, đừng hỏi tại sao, nhanh đi.”

Dù sao Minh Nhi cũng là người mình, mất thể diện trước mặt người mình... Ôn Noãn cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đây cũng là phương pháp xử lý cho hiện giờ không có cách nào.

“Dạ, Vương phi.” Bạch Ưng lĩnh mệnh đi.

Ôn Noãn vỗ trán thở dài rất bi ai, âm thầm tự đánh giá chẳng lẽ là báo ứng do buổi chiều mình giày vò Quân Dập Hàn?

Nàng vẫn đắm chìm trong cảm xúc đau buồn của mình, không ý thức được thân thể đã khôi phục hơi sức, càng không chú ý tới khóe môi Quân Dập Hàn trước ngực nhếch lên cười nhạo nhàn nhạt.

“Tiểu thư.”  Âm thanh lo lắng của Minh Nhi truyền đến từ xa xa.

Thân thể Ôn Noãn cứng đờ, ngay cả làm xong chuẩn bị mất mặt, nhưng chuyện mất mặt thế này hiện ra trước mặt người khác tóm lại áp lực trong lòng rất nặng. Nàng tính toán cố gắng một chút, nén đủ một hơi dùng sức đẩy Quân Dập Hàn trên người ngồi dậy một chút.

Thế mà lại thành công, thật là ông trời cũng giúp ta!

Ôn Noãn nhìn theo hướng Quân Dập Hàn ngã ra ngoài, trong mắt lóe ra mừng rỡ như điên, ngay sau đó nàng nhanh chóng đưa tay chụp tới Quân Dập Hàn đang định ngã ra ngoài xe kéo lại, vốn chỉ còn một hơi, nếu ném ngã chết, nàng chỉ có phần chôn theo.

Dưới tình thế cấp bách nghiêng người về phía trước, độ cong quá lớn, lại do Quân Dập Hàn quá nặng, thêm vào đó giống như dưới chân nàng vấp phải vật gì đó, tóm lại, vốn ý định ban đầu kéo người cuối cùng “Rầm” một tiếng, mạnh mạnh mẽ mẽ đặt nửa người lên người Quân Dập Hàn ngã ra ngoài màn xe, môi phía dưới mềm mại hơi lạnh rỉ ra mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn quanh chóp mũi nàng.

Minh Nhi hít sâu một hơi che miệng há to, tay đưa ra giữa không trung vén rèm xe cứng đờ, cùng lúc đó bốn phía xung quanh vang lên tiếng hút khí liên tiếp.