Nàng Phi Lười Có Độc

Quyển 1 - Chương 1: Phụng chỉ thành hôn




Mùa xuân Tuyên Đức năm thứ ba, Linh quốc và Kim quốc giao chiến, đại thắng, tổng soái của Linh quốc Hàn vương Quân Dập Hàn trên đường truy kích tàn binh Kim quốc trúng mai phục, bị thương nặng dân đến bệnh tình nguy kịch. Thái hậu niệm tình Hàn vương có công với nước bị thương lại không có con nối dõi, đặc biệt tứ hôn trưởng nữ Ôn Noãn phủ tướng quân làm phi, một là xung hỉ thứ nữa là lưu lại huyết mạch ( sinh con).

Phủ tướng quân, tiểu nha hoàn Minh Mai khuôn mặt vô cùng lo lắng nâng váy xông vào trong sân nhỏ yên tĩnh nhất trong phủ, thở gấp nói: “Tiểu, tiểu thư, không, không xong.”

”Đến, uống một ngụm trà thuận thuận khí.”

Ôn Noãn thân mình mềm mại lười biếng nằm trên ghế dựa phơi nắng tiện tay đưa cho nàng ly trà.

Minh Mai tiếp nhận ly trà gấp gáp uống một hơi liền hết sạch, giơ tay áo lên quẹt miệng một cái, lập tức vội vàng nói “Tiểu thư, việc lớn không tốt, vừa mới có ý chỉ trong cung đến đây, muốn ban hôn cho người và Hàn vương.”

”A, lại tính kế với ta, thật ra cũng không có gì là hiếm lạ.” Ôn Noãn khoát khoát tay trong giọng nói cũng không thèm để ý, nếu nàng không muốn gả, biện pháp còn nhiều mà, chuyện nhỏ này không đáng làm hỏng đi cảm giác tốt đẹp của nàng lúc này.

”Tiểu thư, đây là chuyện chung thân đại sự của người a?” Minh Mai nhìn tiểu thư trước mắt vẫn thờ ơ thì gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

”Cho nên, ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì?” Khóe mắt Ôn Noãn khẽ trợn lên liếc về phía nàng ta:“Huống chi ngươi không phải nói đây là ý chỉ của thái hậu sao, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta kháng chỉ bất tuân?”

”Coi như là kháng chỉ đào hôn cũng tốt hơn so với gả cho Hàn vương.”

”A?” Ôn Noãn rốt cục mở mắt ra tràn đầy hứng thú nhìn vẻ mặt tức giận của Minh Mai “Hàn vương này có đắc tội ngươi sao?”

”Tiểu thư không cần trêu ghẹo Minh Mai, Minh Mai làm sao có thể gặp qua Hàn vương.” Trên mặt Minh Mai tràn đầy oán giận, tiếp theo cắn răng hung hăng giậm chân một cái nói: “Mặc dù Hàn vương là mỹ nam nổi tiếng thiên hạ lại mới vừa đánh thắng trận, nhưng hắn trúng mai phục của kẻ địch bị trọng thương, ngày ngày không ngừng nôn ra máu, ngay cả các ngự y trong cung đều bó tay toàn tập. Người sắp chết cho dù có mỹ mạo đến đâu thì cũng vô dụng, nếu tiểu thư gả đi, chẳng khác nào sẽ thành quả phụ hay sao?”

”Ý của ngươi là...” Ôn Noãn từ từ ngồi dậy hai mắt híp lại “Hắn sắp chết?”

”Đúng vậy, cho nên tiểu thư mau chạy đi, Minh Mai phải đi thu dọn đồ đạc ngay cho người mới được.” Minh Mai thấy tiểu thư nhà mình rốt cục cũng lâm vào suy nghĩ, vội vàng nắm quyền nói ra.

”Trốn?” Ôn Noãn liếc mắt nhìn nàng “Một mối hôn sự tốt như vậy bổn tiểu thư không biết đốt bao nhiêu hương cầu xin ông trời mới được vì sao phải trốn?”

Minh Mai trừng to mắt nhìn tiểu thư nhà mình một lần nữa lại nằm xuống ngủ tiếp, nhìn dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới kia đầu óc trong nháy mắt lập tức đưa ra kết luận, tư duy của tiểu thư này... Thật sự là quỷ thần khó dò!

Mặc dù tính tình của tiểu thư thay đổi hơi lớn, nàng cũng đã thích ứng ba năm, nhưng vẫn không cách nào đuổi kịp tiết tấu của tiểu thư, nàng thật sự không xứng làm nha hoàn! Minh Mai khóc không ra nước mắt nhìn tiểu thư đã nằm ngủ say sưa trên ghế ở trong lòng yên lặng kiểm điểm lần thứ 999.

”Nàng thật sự nói như vậy?” Trong vương phủ, trong phòng ánh sáng hơi có vẻ tối tăm, Quân Dập Hàn đứng chắp tay quanh thân lộ ra khí thế lạnh lùng tiếp nhận khăn vuông Bạch Ưng đưa tới lau vết máu đỏ tươi bên môi không đếm xỉa tới mở miệng, ngữ điệu không chút nào phập phồng.

“Vâng”

Đốt hương cầu xin ông trời để bản thân gả cho người sắp chết? A, có ý tứ. Trong đầu nữ nhân này đến tột cùng nghĩ cái gì? Chẳng lẽ thực sự mong muốn chính mình làm quả phụ?

” Bình thường nàng làm những việc gì?” Khó được, hắn nổi lên lòng hiếu kỳ.

”Trừ ăn ra chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là ăn, thuộc hạ chưa bao giờ thấy nàng rời khỏi sân nhỏ của mình.” Bạch Ưng đáp lời lúc này đều có cảm giác thay nàng xấu hổ.

“...Vậy bản vương không phải là cưới một đầu heo sao?” Quân Dập Hàn ý tứ hàm xúc khác cười cười, dưới ánh sáng ảm đạm ý cười sâu kín của hắn lại sinh ra vài phần mị hoặc “ Chỉ cần không gây sự với bản vương, vậy coi như vương phủ nuôi thêm một đầu heo mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Trong nháy mắt, đã tới ngày thành thân. Ôn Noãn còn đang trong giấc mộng liền trực tiếp bị kéo ra khỏi chăn rửa mặt chải đầu trang điểm và ngồi đợi, giằng co vài canh giờ rốt cục cũng lên kiệu hoa.

Rất tốt, tiếp tục ngủ.

”Tiểu thư, tỉnh, tiểu thư, tỉnh.” Minh Mai lo lắng kêu ở bên tai Ôn Noãn, mới vừa rồi tân lang đã đá cửa kiệu, kết quả tân nuơng vẫn còn ở bên trong ngáy to ngủ, dưới con mắt bao người, đây quả thực là muốn bức người phát điên mà.

”Tiểu thư, đắc tội.” Minh Mai dùng sức ở trên cánh tay nàng nhéo một cái thực mạnh.

”Ui.” Ôn Noãn đau hít vào một hơi, tiếp theo hỏi một câu làm cho Minh Mai thiếu chút nữa phát điên:“Đã đến giờ ăn cơm rồi sao?”

”Tiểu thư, bái đường xong rồi ăn sau có được không? Hiện tại vương gia còn đang chờ người ngoài kiệu để bái đường, người mau chút tỉnh táo lại a.”

”Bái đường?” Ôn Noãn che miệng ngáp một cái, lập tức nhìn khăn voan lắc lư trước mắt trong nháy mắt lập tức run sợ, đúng vậy, hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, cũng chính là bước ngoặt trọng đại trong cuộc sống của nàng, chính là cánh cửa lớn trong cuộc sống hạnh phúc lý tưởng sau này của nàng, ngàn vạn lần không thể làm hỏng.

Tinh thần thình lình chấn động, Ôn Noãn khom người đi ra khỏi cửa kiệu, bên cạnh bà mối không ngừng lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm vội vàng tiến lên nâng đỡ.

Quân Dập Hàn nhìn tân nương tử chân thành đi tới, hơi lạnh đáy mắt khẽ hiện lên tia vui vẻ từ trong sâu thẳm, lập tức yêu cầu người hầu đỡ thân thể mới có thể miễn cưỡng đứng yên không quơ quơ nữa, hung hăng ho khan khụ, khụ thân thể như lá thu rụng bay theo gió không ngừng lắc lư.

Ôn Noãn xuyên qua khăn voan nhìn nửa đoạn thân thể phía dưới đang lung lay sắp đổ trong lòng liền vui mừng, bước chân lười nhác trong nháy mắt tăng nhanh vài phần.

”Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm bén nhọn của thái giám truyền khắp toàn bộ hỉ đường.

”Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người vội vàng quỳ lạy hành lễ.

”Chúng ái khanh bình thân, hôm nay không cần đa lễ.” Một nam tử tuấn mỹ trong bộ áo bào màu vàng sáng đi vào hỉ đường, lúc hắn cất bước áo bào lay động phất qua Ôn Noãn đang mặc giá y đỏ thẫm, hồng hoàng giao thoa, một thoáng tươi đẹp có chút chói mắt.

”Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tầm mắt Ôn Noãn chạm đến ánh sáng vàng kia, cúi người yêu kiều hành lễ, tiếng nói nhu nhuyễn lộ ra tơ lười biếng ở hỷ đường đang cực kỳ yên tĩnh. Mặc dù nàng khinh bỉ những thứ lễ tiết rườm rà, nhưng đang ở triều đại này, lại không thể không đếm xỉa đến những lễ tiết như vậy.

Bước chân đang nâng lên của Quân Hạo Thiên khẽ dừng lại, đáy mắt thâm trầm như có sóng lớn bắt đầu khởi động thẳng tắp nhìn chằm chằm khăn voan đỏ trước mắt, một cơn gió nhẹ thổi qua, vạt áo vàng sáng của hắn cùng giá y đỏ thẫm của nàng nhẹ nhàng dây dưa.

Đầu ngón tay rủ xuống ở bên người khẽ nhúc nhích, tay không tự chủ được nâng lên, nhưng cuối cùng vẫn hư hư đỡ nàng dậy, khóe môi vui vẻ nói: “Bình thân.”

”Thần đệ tham kiến hoàng huynh.” Quân Dập Hàn được Bạch Ưng dìu đỡ tiến lên liền khom lưng hành lễ, hắn này vừa động lại lông mày căng thẳng, cúi đầu giống như có tiếng rên đè nén từ cổ họng truyền đến, cái trán rỉ ra tầng mồ hôi mịn.

”Đệ là đệ đệ của ta trong lúc này cần gì đa lễ.” Quân Hạo Thiên đưa tay nâng hắn đứng dậy, đầu ngón tay lại giống như trong lúc lơ đãng xẹt qua tay hắn.

Đôi mắt Quân Dập Hàn khẽ cụp xuống, khí nhược như tơ nói “Tạ hoàng huynh, hôm nay hoàng huynh có thể đích thân tới hôn lễ của thần đệ, thật là khiến thần đệ cảm thấy vinh hạnh bội phần, hoàng huynh xin mời ngồi.”

Mọi thứ đã sẵn sàng, lễ quan hô to

”Nhất bái thiên địa”

”Nhị bái Hoàng thượng”

”Phu thê giao bái....”

”Khụ khụ... Phốc” Lời của lễ quan còn chưa dứt đột nhiên Quân Dập Hàn lại phun ra ngụm máu tươi lớn cắt đứt, ngay sau đó hai mắt hắn trợn ngược, trực tiếp ngất đi.

Ôn Noãn mừng rỡ! Đây là sắp chết sao?

Hoàng cung

”Như thế nào?” Trên long ỷ, tay Quân Hạo Thiên nâng nắp ly trà khuề nhẹ lá trà đang trôi lơ lửng trong ly.

”Hồi hoàng thượng, vương gia hắn... Chỉ sợ không còn nhiều thời gian.” Ngự y tâm thần khẩn trương khom người trả lời.

Hơi nóng trong chén lượn lờ che đậy mắt sắc của hắn, một hồi lâu, hắn ngước mắt nhìn bầu trời bao la hơi có vẻ tối tăm phía ngoài cửa sổ, thời gian im lặng trôi qua thật lâu, mồ hôi trên lưng ngự y sớm đã ướt đẫm một mảnh, rốt cục đến lúc sắp chịu không nổi nữa, hắn mới trầm thấp mà uy nghiêm chậm rãi mở miệng “Hắn là hoàng đệ của trẫm, là hoàng đệ cùng mẫu với trẫm.”

Ý tứ, không cần nói cũng biết!