Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 2 - Chương 12: Nổi trận lôi đình




Nam Phong ra sức chớp chớp mắt, cuối cùng cũng mở ra, trong nháy mắt khi viên thuốc tiến vào trong miệng hắn, hắn còn tưởng rằng mình sắp chết. Toàn thân giống như bị ngọn lửa xuyên qua nóng rát đau đớn, sau đó từ từ biến mất từng chút từng chút...

Nam lão phu nhân thấy Nam Phong tỉnh lại, không có dấu hiệu nguy hiểm đến tánh mạng, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống. Nhìn Cổ Nhược Phong cách đó không xa, trong mắt hiện lên kinh ngạc, Huyết vương phi này quả thật lợi hại hơn nhiều so với lời đồn đại!

"Tuyệt hoan" kia là thứ gì, Nam lão phu nhân cũng không biết, nhưng nghe đại phu nói thuốc này ngoại trừ cùng nữ tử giao hoan, ngoài ra không còn có cách nào khác để giải! Nhưng mà một viên thuốc tầm thường nho nhỏ kia của Cổ Nhược Phong liền giải được rồi độc "Tuyệt hoan", bản lãnh dùng dược này có thể so với y tiên mà người trong chốn giang hồ đồn đại!

"Phong nhi, ngươi cảm thấy thế nào?" Nhìn Nam Phong muốn ngồi dậy, Nam lão phu nhân vội vàng đi tới, đè vai Nam Phong lại, vẻ mặt thương xót.

Tuy nàng muốn Nam Phong sinh tôn tử cho nàng, sớm lưu lại hương khói cho Nam gia, nhưng nếu chuyện này nguy hại đến tính mạng của Nam Phong, nàng sẽ không vội vàng như vậy! Cho nên, khi nghe đại phu nói Nam Phong bị người hạ "Tuyệt hoan", sắc mặt Nam lão phu nhân mới khó coi như thế!

Nhưng khi nhìn bộ dạng ủy khuất vô tội của Thủy nhi lại khiến một người đã trải qua bốn mươi lăm năm như nàng cũng không nhìn ra được bất kỳ chút sơ hở nào. Mà trước nàng không chỉ giúp Thủy nhi dùng mị dược, còn ra tay giúp thả mị dược vào trà của Nam Phong, trơ mắt nhìn hắn uống hết! Nàng cho rằng đây chỉ là dược thúc tình bình thường mà thôi, không nghĩ tới lại là "Tuyệt hoan"!

Vốn muốn trách cứ Thủy nhi vài câu, nhưng khi nghĩ đến "Tuyệt hoan" là mị dược cao cấp, vậy không phải người bình thường có thể có được, huống hồ nhìn bộ dạng của Thủy nhi cũng là không biết chuyện của "Tuyệt hoan, cho nên, Nam lão phu nhân đoán, dược này phải là người mà Nam Phong từng đắc tội, muốn thừa cơ hội này đưa Nam Phong vào chỗ chết!

Nhưng mà, làm sao người nọ biết Phong nhi nhất định sẽ không muốn Thủy nhi?Lông mày Nam lão phu nhân nhíu lại, việc này dường như nói dễ mà cũng không dễ, hiện tại nàng không thể nào nghĩ ra được một lý do rõ ràng.

Lúc này Nam Phong đã trải qua một khắc nghỉ ngơi, thân thể không còn suy yếu như trước, giơ tay tách tay Nam lão phu nhân đang đặt trên người hắn ra, không nhìn gương mặt cứng ngắc của Nam lão phi nhân. Có lẽ, từ khi hắn thấy thân thể mình trở nên khác thường, thấy Thủy nhi chui vào lòng hắn, thì một phần tình cảm thân thiết dành cho mẫu thân kia cũng trở nên lạnh lẽo rồi. Hôm nay bởi vì bận rộn, cũng chưa kịp ăn cái gì, chỉ uống ly trà kia của Nam lão phu nhân... Hơn nữa, nhìn tình huống hiện giờ, sợ là Nam lão phu nhân và Thủy nhi, hai người này đã sớm mưu tính từ trước!

Nhìn khắp bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của người mình muốn gặp. Ba ngày nay bởi vì biên thành xảy ra bão tuyết, cho nên hắn luôn ở bên ngoài, buổi sáng mới trở về, chỉ là, vì sao đến bây giờ cũng không nhìn thấy Mộ Lam?

Đáy lòng Nam Phong dâng lên một cỗ sợ hãi, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bóng lưng của Mộ Lam ngày ấy...

"Lam Lam đâu?!" Nam Phong luôn luôn bình tĩnh, mặc dù bị hạ "Tuyệt hoan", mặc dù bị Thủy nhi quấn lấy, mặc dù biết toàn bộ sự việc ngày hôm nay là do mẫu thân thân sinh* thiết kế mình, Nam Phong đều vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như thường, nhưng rốt cuộc cũng không duy trì được vẻ mặt trầm ổn kia, mặt nạ băng lãnh rạn nứt từng chút từng chút, một giây sau liền hoàn toàn biến mất!

(*) mẹ đẻ

Sợ hãi trong mắt không che giấu chút nào, không, là hắn không có sức để che giấu! Lúc này, Nam Phong hắn chỉ muốn biết, người khiến cho hắn lo lắng ba ngày nay rốt cuộc đã đi đâu! Một loạt những chuyện không bình thường vừa rồi khiến hắn không thể không nghĩ đến chuyện gì đó!

Chỉ là, ông trời, hi vọng người thật sự có thể nhân từ một chút, Lam Lam đang ở tại trong viện thôi, cầu người...

Người trong phòng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều cúi thấp đầu xuống. Bởi vì, bọn hắn vốn cũng không biết Nam lão phu nhân nhốt thành chủ phu nhân ở chỗ nào! Trước đây mỗi lần thành chủ ra ngoài có việc, Nam lão phu nhân đều đi tìm thành chủ phu nhân tra, mà hạ nhân bọn hắn liền bị cảnh cáo, toàn bộ những chuyện của thành chủ phu nhân, chỉ cần thành chỉ không có ở đây, vậy liền để nàng tự mình làm, ngoài trừ nha hoàn hồi môn Thủy nhi của thành chủ phu nhân, ai cũng không được phép giúp đỡ!

Nghĩ tới đây, ánh mắt của mọi người liền dời lên người Thủy nhi.

Thủy nhi vốn đang cúi thấp đầu liền cảm nhận được ánh mắt của mọi người, chậm dãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, trong lòng chợt cảm thấy có chút bối rối. Ba ngày nay nàng và Nam lão phu nhân ở cùng một chỗ, vạch kế hoạch làm thế nào để Nam Phong kéo dài hương khói. vốn không có đi vào gian phòng của Mộ Lam, làm sao biết Mộ Lam đi đâu!

Tầm mắt của Nam Phong cũng theo người trong phòng nhìn chằm chằm Thủy nhi: "Lam Lam đâu?" Cố gắng kìm nén bất an trong lòng, hắn muốn Thủy nhi nói cho hắn biết, hiện tại Lam Lam chỉ ở một nơi nào đó trong phủ Thành chủ thôi.

Thủy nhi cắn môi, nàng không biết trả lời như thế nào, trong lòng càng oán hận! Thủy nhi nàng muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, kém chỗ nào so với Mộ Lam kia? Vì sao nàng chỉ có thể làm một nha hoàn nho nhỏ, mà Mộ Lam lại có thể làm đại tiểu thư, làm thành chủ phu nhân, quan trọng hơn, Mộ lam lại chiếm được tâm của Nam Phong, tất cả sủng ái của Nam Phong!

Rõ ràng nàng và Mộ Lam đều gặp Nam Phong cùng một thời gian, vì sao trong mắt Nam Phong chỉ có Mộ Lam? Vì sao Thủy nhi nàng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn? Không! Nàng không cam lòng!

Nam Phong không còn kiên nhẫn dây dưa tiếp với Thủy nhi, xốc chăn lên, đi xuống giường, bình tĩnh đứng trước mặt Thủy nhi: "Lam Lam đâu?!" Đây là câu hỏi duy nhất của hắn!

Thủy nhi nhìn Nam Phong tức giận, nước mắt liền chảy xuống, trên mặt càng ngày càng ủy khuất!

Nam Phong nâng chân phải lên không chút lưu tình đá qua một cước, hung hăng đá Thủy nhi ra ngoài ba trượng!

"Chặc, xem này tất cả tao nhã lịch sự của Nam Phong này đều là giả vờ!" Cổ Nhược Phong sớm đã lui trở lại bên người Phong Huyết Lân, khẽ thì thầm với Phong Huyết Lân, chỉ là lời nào nghe thế nào cũng cảm thấy nàng đang vui sướng khi người khác gặp họa.

"Bây giờ nhìn người không thể vẻ bề ngoài!" Phong Huyết Lân vẫn có chút ghen ghét với hành động của người này, thật không hiểu Nam Phong có cái gì tốt, Phong nhi càng muốn đến xem hắn nháo, xem náo nhiệt còn chưa tính, còn ra tay giúp hắn! Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Huyết Lân liền cảm thấy buồn bực!

"Ta, khi gặp người đó liền biết rồi." Cổ Nhược Phong khẽ cười, người này thật đúng là không phải ghen bình thường, về sau dấm chua trong nhà đều có thể lấy đi bán buôn rồi!

Chỉ là, nhìn bộ dạng buồn bực của Phong Huyết Lân, Cổ Nhược Phong lại có chút đau lòng, xem ra đời này nàng bị người nào đó ăn chết rồi. Vươn tay nhéo một cái không nặng không nhẹ ở trên mặt Phong Huyết Lân: "Công lực phúc hắc của người nào đó lại có tiến bộ rồi!" Hừ, muốn lừa nàng? Người này vừa rồi tuyệt đối là giả vờ! Muốn nói Nam Phong kia là tiểu tử phúc hắc, vậy Phong Huyết Lân hắn liền là tổ tông phúc hắc!

Buồn bực trên mặt Phong Huyết Lân cũng biến mất trong nháy mắt, trở tay ôm mặt Cổ Nhược Phong, kéo kéo: "Ta phúc hắc? Còn không phải cho nàng xem sao?"

Không sai, là hắn giả vờ! Đối với Cổ Nhược Phong, hắn tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa, cho tới bây giờ Cổ Nhược Phong không làm gì để hắn ghen, Cổ Nhược Phong có thể đành lòng khiến Phong Huyết Lân hắn buồn? Đây chẳng qua chỉ là thuộc về hắn và Cổ Nhược Phong trong lúc tán tỉnh mà thôi.

Hai người bên này nhẹ giọng nói chuyện, bên kia mọi người trong phòng chăm chú nhìn Nam Phong, ai cũng không để ý tới sau lưng bọn họ còn có hai người hung hãn như vậy. Chủ nhà trong cơn tức giận, thiếu chút nữa hủy đi gian phòng này, vậy mà hai người bọn họ tốt hơn, khuôn mặt tươi cười, hòa hợp vui vẻ...

Sau khi Nam Phong đá Thủy nhi, tầm mắt liền chuyển về phía Nam lão phu nhân, băng lãnh như vậy, dường như đã vĩnh viễn chia cắt tình mẫu tử giữa hai người!

"Tất cả đi tìm cho ta! Tìm không thấy các ngươi cũng không cần trở lại nữa!" Giọng nói băng này, nha hoàn hạ nhân trên dưới phủ thành chủ chưa nghe qua bao giờ!

Mọi người đều giật thót mình, nhưng những đôi mắt kia vẫn không ngừng nhìn về phía Nam lão phu nhân!

Người trong phủ thành chủ này, hoặc là nói, Nam phủ, người nào làm chủ đã sớm công bố!

Mặc dù Nam Phong là chủ một thành, nhưng, ở đây, chỉ cần Nam lão phu nhân còn sống, vậy bọn hắn cũng chỉ có thể nghe theo lời nói của Nam lão phu nhân! Bởi vì bọn họ không phải nha hoàn hạ nhân của phủ thành chủ, mà là... nha hoàn hạ nhân của Nam phủ!

Bọn hắn là người Nam phủ! Tại Nam phủ, người có địa vị tối cao trong nhà vốn là Nam lão gia, nhưng Nam lão gia qua đời sớm, Nam lão phu nhân liền thành chủ nhà! Mà Nam Phong, thân phận hiện giờ chẳng qua chỉ là người thừa kế của Nam Phủ, không phải là một gia chủ!

Mà quy định của Nam phủ cực kỳ nghiêm khắc! Điều thứ nhất là tất cả phải vâng theo mệnh lệnh của gia chủ! Nếu như làm trái, phạt một trăm trượng, cắt ngang tứ chi, trực xuất khỏi phủ, cho tự sinh tự diệt!

Hơn nữa, trong tay gia chủ Nam phủ có một đội ngũ ám vệ cực kỳ lợi hạ, ai cũng không biết bọn hắn có đang âm thầm giám thị mình hay không! Cũng bởi vậy, khi Nam lão phu nhân âm thầm làm khó dễ Mộ Lam, ai cũng không dám đi nói với Nam Phong! Khi Nam lão phu nhân sắp xếp thị thiếp cho Nam Phong, Thủy nhi cũng đồng mưu nghĩ kế, thậm chí lúc hãm hại Mộ Lam càng không ai dám lên tiếng!

"Tốt, rất tốt! Ta tự mình đi tìm!" Nam Phong nói xong câu đó, liền vận khinh công biến mất trước mặt mọi người, hắn còn một câu chưa nói hết -- tìm được, hắn cũng sẽ không trở về! Cái Nam phủ này, hắn chịu đủ rồi!

Thấy Nam Phong rời đi, mắt Nam lão phu nhân vẫn gắt gao nhìn cửa, một cỗ tức giận xuất hiện ở trong ngực , chỉ có thể ra sức thở gấp: "Thằng con bất hiếu này! Nữ nhân kia có cái gì tốt!" Làm cho hắn trở mặt với mình, lại còn trước mặt một đám hạ nhân! Điều này khiến cho mặt mũi gia chủ như nàng biết đặt ở chỗ nào?! Về sau mình làm sao tạo uy tín trong Nam phủ?

"Nam lão phu nhân, không biết ngươi hiểu rõ bao nhiêu về 'Tuyệt hoan'?" Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng khiến cho người ngây ngốc phản ứng lại, nha hoàn hạ nhân đều cúi đầu xuống, bản thân tự thôi miên, "Ta không nhìn thấy cái gì, không nghe thấy cái gì."

Nam lão phu nhân dời tầm mắt về phía Cổ Nhược Phong, trong phút chốc cảm xúc liền hồi phục, nàng không quên nơi này còn có người ngoài, càng không quên mình là gia chủ của một nhà, không thể để Nam phủ của nàng xấu mặt!

Khóe miệng cong lên thoáng hiện vẻ khinh thường, tuy Cổ Nhược Phong cứu Nam Phong một mạng, nhưng cho dù không có Cổ Nhược Phong, Nam Phong chỉ cần giao hoan với nữ tử sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nếu không phải Cổ Nhược Phong ngắn cản, nói không chừng qua mười tháng nữa nàng có thế có tiểu tôn tử để ẵm rồi! Cho nên, nói thật ra, Nam lão phu nhân không có quá nhiều cảm kích với Cổ Nhược Phong. Hiện giờ còn bị Cổ Nhược Phong nhìn thấy "việc xấu trong nhà", nàng cảm thấy thật quá xấu hổ. Giờ Cổ Nhược Phong lại hỏi cái này, rõ ràng là muốn tất cả mọi người biết chuyện, đây không phải là muốn cười nhạo nàng sao!

" 'Tuyệt hoan' chẳng qua chỉ là mị dược cao cấp thôi, lời đại phu vừa nói chẳng lẽ Huyết vương phi không nghe thấy sao?"

Cổ Nhược Phong cũng không tức giận, kéo Phong Huyết Lân đứng lên: "Xem ra Nam lão phu nhân cũng không phải là người hiểu biết. Ngươi không biết 'Tuyệt hoan' ngoài là mị dược, còn có tác dụng gì khác sao?"

Một câu nói, khiến cho sắc mặt của vài người trong phòng thay đổi...