Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Không ngờ Huyết Vương và Huyết Vương phi mà cả Kinh thành xôn xao loan truyền biến mất cả đêm lại ở đây!” Tròng mắt hẹp dài của nam tử mặc áo trắng lưu chuyển, nói không hết phong lưu, ít hơn một phần khí phách so với Mộ Dung Niệm Hàn, nhưng ngang ngạnh lại nhiều hơn một phần, tên hắn chính là Ngọc Lưu Phong!
Cổ Nhược Phong nheo mắt lại, không ngờ năng lực ẩn núp của người này lại tốt như vậy, ngay cả nội lực cũng không thua Hỏa Diễm, nếu không, lấy năng lực của Hỏa Diễm, nhất định có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn!
Không trách được quan phủ truy nã hắn bao nhiêu lâu, nhưng ngay cả một vạt áo của hắn cũng không đụng được, vừa rồi nhìn bản lĩnh tung người nhảy xuống từ trên xà nhà, chỉ sợ ngay cả hắn bay qua trước mặt lqd đám quan binh kia, chưa chắc bọn họ đã nhận thấy, nhiều nhất chỉ cho là một làn gió thổi qua mà thôi!
Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt của Ngọc Lưu Phong rất có hứng thú tìm tòi nghiên cứu Cổ Nhược Phong, thần sắc con mắt màu máu tối sầm, lại tiến lên một bước ôm Cổ Nhược Phong như muốn tuyên thệ, nữ nhân của hắn, người khác có thể mơ tưởng hay sao?!
Nhưng mà, suy nghĩ lúc này của Cổ Nhược Phong chính là, nhóm người mình rời khỏi kinh thành Mộ Dung mới trong thời gian ngắn ngủn nửa ngày, Ngọc Lưu Phong ở đây lại có thể biết được tin tức bên ngoài cách xa ngàn dặm, có thể thấy được năng lực của hắn không chỉ là “Hái hoa” mà thôi! Rốt cuộc diện mạo giấu dưới vẻ mặt phong lưu của hắn là gì, chỉ sợ không ai đoán được, nhưng, hắn nhất định tuyệt đối không đơn giản! Người như vậy, nàng nên chọc ít thì tốt!
Nghĩ tới đây, nắm tay phải Phong Huyết Lân, mười ngón tay đan xen, xoay người rời đi, một câu cũng không lưu lại, giống như trong phòng không hề xuất hiện một người khác!
Hứng thú trong mắt Ngọc Lưu Phong càng sâu, tay trái ôm ngực, chắp cánh tay phải đặt lên đầu, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt cằm, tự nhủ: “Chẳng lẽ sức quyến rũ của bản công tử giảm xuống?”
Bên kia, Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân đi vào phòng bao, món ăn đã đưa lên đủ, đám người Cổ Uyển Ngưng đang ngồi trên bàn chờ bọn họ. Mà không thấy bóng dáng Hỏa Diễm.
Cổ Nhược Phong nhìn ánh mắt Cổ Uyển Ngưng, dường như đang chuyển động nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, quan sát bốn phía, có mong đợi, lại có cô đơn, sợ rằng đang đợi Hỏa Diễm…
“Nương.” Cổ Nhược Phong hô một tiếng, lúc này tất cả mọi người đã bắt đầu dùng bữa rồi, nhưng tay cầm đũa của Cổ Uyển Ngưng lại đặt ở đó, không hề cử động, ánh mắt ngẩn ra, không biết đang suy nghĩ gì.
Một tiếng kêu này cũng lôi kéo sự chú ý của mọi người đến trên người Cổ Uyển Ngưng, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, mọi người ở đây đều biết là xảy ra chuyện gì, rất ăn ý dùng ánh mắt mập mờ nhìn dieendaanleequuydonn Cổ Uyển Ngưng chằm chằm. Chuyện cười. Không thừa dịp cơ hội lúc này “chế nhạo” Cổ Uyển Ngưng thật tốt một chút, chờ sau này người ta có chỗ dựa vững chắc rồi, kiêu ngạo, làm gì còn cơ hội tốt như vậy?!
Cổ Uyển Ngưng nhìn ánh mắt “ta hiểu” ý vị thâm sâu khó lường của bốn người, vừa thẹn vừa cáu, còn có chút nói không nên lời, nàng là trưởng bối, lại “Tư xuân” trước mặt nhi tử của mình, điều này khiến cho nàng về sau đối mặt với chúng như thế nào! Hơn nữa, trên đời này có kiểu nhi tử như thế này sao? Ánh mắt gì kia? Gào khóc, gào khóc, nàng muốn điên rồi!
Cổ Nhược Phong nhìn âm tình bất động trên mặt Cổ Uyển Ngưng, bởi vì vẻ mặt có dấu hiệu bạo phát, trên mặt nghiêm trang, hé miệng không nói, có quỷ mới biết trong lòng nàng gần như kìm nén đến nội thương! Không, là bốn người hợp thành một! Thì ra nhìn mẫu thân luống cuống như thế giống như xem chuyện cười! Sau này xem ra phải bí mật trao đổi thêm tình cảm, đưa ra sáng kiến gì đó!
Dùng xong cơm trưa, một đội nhân mã tiếp tục lên đường chạy tới thành Vô Hỏa, Cổ Uyển Ngưng đã đoán được mục đích của chuyến đi này, đứng bên cạnh xe ngựa không chịu tiến lên một bước.
“Nương, sao vậy?” Vẻ mặt vô tội của Cổ Nhược Phong nhìn Cổ Uyển Ngưng, nhưng trong lòng lại nhớ tới Hỏa Diễm nhất định đã đi tra lại chuyện năm đó rồi, ai cũng nhìn ra tình cảm giữa mẫu thân và Hỏa Diễm, sợ rằng chuyện gả cho Cổ Hạo Nhiên năm đó cũng không đơn giản! Nếu Cổ Uyển Ngưng đã định Hỏa Diễm, Hỏa Diễm kia cũng có thể coi là nửa phụ thân của nàng, nàng giúp hắn một chút chắc không sai chứ? (Tứ Nguyệt: Ngươi vô sỉ, muốn sáu mươi tư món sính lễ cứ việc nói thẳng, lại còn tìm một lý do đường hoàng cho chính mình như vậy! Nha đầu ngươi có chút xấu hổ không?!)
“Đây là định đi đâu?” Cổ Uyển Ngưng lqd chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trong nội tâm vừa đang mong chờ đáp án kia, lại càng sợ đối mặt, ở đó, có quá nhiều hồi ức, những hồi ức về Trần Phong không thể chạm vào, bây giờ sau khi đụng phải Hỏa Diễm lại càng không thể vãn hồi, nàng không biết sau khi nàng đến nơi đó, còn có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình bình tĩnh không, suy nghĩ bây giờ, đã rối loạn.
“Thành Vô Hỏa.” Cổ Nhược Phong trả lời rất nghiêm túc, đám đông mãnh liệt, người đến người đi, Cổ Uyển Ngưng không nhìn thấy người khác nữa, cũng không nghe được âm thành gì khác, những thứ này đều đã từ từ cách xa nàng mà đi, thế giới này chỉ còn lại một mình nàng… Dường như nàng thấy, ý xuân dạt dào tháng ba, mùa hoa đào bay tán loạn, nam nhân mặc áo trắng kia, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong nháy mắt nơi đáy mắt lóe lên kinh ngạc, trong nháy mắt lại sững sờ, khóe miệng đã nhếch lên, dường như thời gian đã ngừng lại…
Hắn chậm rãi đi về phía nàng, đứng lại trước mặt nàng.
Chỉ có điều nàng chỉ đến eo hắn, ngửa cái đầu nho nhỏ lên, nhìn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhu hòa như được trải lên một tầng ánh mặt trời, lông mi thật dài, từng cái từng cái…
“Mẫu thân.” Cổ Nhược Phong cắt đứt hồi ức của Cổ Uyển Ngưng, nhìn ánh mắt nàng từ từ trấn tĩnh, “Người thật sự muốn bỏ qua sao?”
“Người thật sự muốn bỏ qua sao?”
“Người thật sự muốn bỏ qua sao?”
Một lần lại một lần đả kích lòng Cổ Uyển Ngưng, nàng hiểu, Cổ Nhược Phong nói điều gì, người nam tử đã chôn sâu nơi đáy lòng lqd suốt ba mươi năm, nàng thật sự muốn bỏ qua sao? Hiện tại nàng đã không còn bất cứ quan hệ gì với Cổ Hạo Nhiên, nhưng mà, một khoảng trống hai mươi mấy năm kia, đã từng là quá khứ không chịu nổi, nên che đậy bù đắp như thế nào?
Hắn đã thành thân, một nữ nhân dịu dàng không thua nàng chút nào, hắn còn có hài tử, hiện giờ có lẽ đã lấy vợ sinh con…
Bọn họ… thật sự vẫn còn có thể sao?
Ánh mắt từ từ ảm đạm xuống, nàng không biết nên đối mặt như thế nào, khoảng cách xa cách như vậy.
Có lẽ, cứ như vậy, không quấy rầy, là kết cục tốt nhất của bọn họ…
Cổ Nhược Phong nhìn thần sắc không ngừng biến chuyển nơi đáy mắt của Cổ Uyển Ngưng, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, phất tay trực tiếp điểm huyệt ngủ của Cổ Uyển Ngưng!
Coi như là nàng đã rõ, chờ Cổ Uyển Ngưng dũng cảm đưa hai chân ra bước tới trước, trinh nữ đã thành đàn bà rồi!
Nàng mặc kệ cho tới cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, rốt cuộc giữa Cổ Uyển Ngưng và Hỏa Diễm có hiểu lầm như thế nào, tóm lại, hai người này, hoàn toàn độc thân không hề có bất kỳ tình cảm ràng buộc nào phía sau, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở Cổ Uyển Ngưng gả cho Hỏa Diễm!
Về phần đã từng hiểu lầm kia, rốt cuộc là trùng hợp, hay là có người cố ý làm… Nàng nghĩ Hỏa Diễm nhất định sẽ xử lý thật tốt! Nếu không, Hỏa Diễm không có tư cách đứng bên cạnh Cổ Uyển Ngưng! Không thể bảo vệ nữ nhân mà mình yêu, chỉ có yêu thì không đủ!
Dĩ nhiên, với tính cách của nàng, sau khi Cổ Uyển Ngưng và Hỏa Diễm xử lý xong những người đó, không ngại tốn chút Die nd da nl e q uu ydo n thời gian thảo luận “ý nghĩa nhân sinh” với những người đó! Mặc dù đã chết, nàng cũng có thể đào ba thước đất! Chọc người nàng muốn bảo vệ, sẽ phải chuẩn bị trả giá thật lớn cho những việc làm trước đó!
Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc nhìn đáy mắt âm u bất định của Cổ Nhược Phong, mơ hồ để lộ ra hung ác cực độ, trong lòng đoán chừng sợ rằng nàng lại muốn xử lý người… Tiếp theo nhớ đến nhóm người đi cùng Ôn Vận Lan, đã từng có lỗi với thân mẫu Phong Huyết Lân, bây giờ đã sớm bị hành hạ thành phế nhân rồi!
Toàn thân tỏa ra một trận rùng mình, Cổ Nhược Phong, quá độc ác! Chỉ có điều, bọn họ ủng hộ! Đổi lại là bọn họ, nhất định sẽ không bỏ qua những người gây thương tổn cho thân nhân của bọn họ! Chỉ có điều, thủ đoạn trừng phạt của Phong nhi hơi tàn nhẫn chút!
Cổ Nhược Phong ôm lấy Cổ Uyển Ngưng lên xe ngựa, Phong Huyết Lân theo sát mà lên, ngay sau đó Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc cũng lên xe, một đội nhân mã tiếp tục đi về phía trước.
Ra khỏi thành Nhân, đi thêm lộ trình gần mười mấy dặm, màn đêm từ từ phủ xuống.
Lý Vũ dẫn người tìm một chỗ đất lqd bằng phẳng nghỉ ngơi, chung quanh là rừng cây, được gió thổi qua, ngược lại là một chỗ đất tốt để hạ trại.
Xuống ngựa hạ trại, động tác của mấy chục người nhanh chóng, đống lửa bùng lên rất nhanh, người đi săn mồi cũng đã trở về.
Không lâu lắm, mùi thơm nồng đậm truyền đến, tài nấu nướng này không hề kém ngự trù hoàng cung chút nào! Một nhóm người này, có thể nói là mỗi người đều mang tuyệt kỹ, trong đó có hai người có tài nấu nướng càng vượt trội!
Khi Cổ Uyển Ngưng tỉnh lại liền thấy trong tay Cổ Nhược Phong cầm một miếng thịt nướng đã được cắt gọn, vén rèm xe lên chui vào xe ngựa.
Mê man một hồi, ngay sau đó nghĩ đến tình cảnh buổi trưa, chợt ngồi dậy: “Đây là đâu?!”
“Ngoại ô thành Nhân.” Nét mặt Cổ Nhược Phong lạnh nhạt, khiến cho Cổ Uyển Ngưng có chút không giải thích được, Phong nhi làm sao vậy?
“Phong nhi, con…” Thận trọng nhìn về phía Cổ Nhược Phong, dường như tâm tình của nữ nhi không được tốt, chẳng lẽ gặp phải khó khăn gì rồi hả? Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi lo lắng, lại ném chuyện tình vẫn canh cánh nhớ đến trong lòng ra sau ót.
“Gặp phải chuyện gì khó khăn rồi sao?” Trong mắt Cổ Uyển Ngưng tràn đầy lo lắng, từ sau lần tỉnh lại, dường như lqd bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm khó được Phong nhi, trên mặt chưa hề kém như hôm nay.
“Không có, nương ăn một chút trước đi.” Cổ Nhược Phong nói sơ qua, đưa cái mâm tới trước mặt Cổ Uyển Ngưng, nhưng ngay cả lạnh lùng cũng không cách nào che giấu vẻ mặt ưu sầu lo âu! Rõ ràng đụng phải chuyện tương đối khó giải quyết!
Cuối cùng Cổ Uyển Ngưng không đành lòng nhìn dáng vẻ Cổ Nhược Phong như vậy, từ nhỏ nữ nhi của nàng đã chịu nhiều khổ, hiện giờ không dễ dàng được tốt đẹp, mà lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, nàng làm mẫu thân dĩ nhiên muốn xem xem có thể giúp được cái gì không, mặc dù tình cảnh hiện giờ của nàng cũng không tốt: “Phong nhi, nói cho nương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cổ Uyển Ngưng cầm lấy cái mâm trong tay Cổ Nhược Phong, đặt trên bàn nhỏ, kéo Cổ Nhược Phong lên giường ngồi bên cạnh nàng.
“Không có…” Cổ Nhược Phong vừa định nói không có việc gì liền bị Cổ Uyển Ngưng cắt đứt: “Có hay không chẳng lẽ nương còn nhìn không ra? Nói đi, xem nương có thể giúp con ra một chút chủ ý không?”
“Haizzz…” Cổ Nhược Phong thở dài một hơi, cau mày, nhìn về phía Cổ Uyển Ngưng, “Thật không dám giấu diếm, khuya ngày hôm trước chúng ta đi quá vội vàng, mãi đến hôm nay khi đến khách điếm dùng bữa mới phát hiện, trên người không mang nhiều ngân lượng, bạc hiện giờ, sợ rằng không đủ cho chúng ta kiên trì trong hai bữa ăn rồi!”
Dứt lời, cúi thấp đầu, làm như nghĩ đến phải xử lý chuyện này như thế nào.
Cổ Uyển Ngưng nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, không có bạc? Đây đúng là một chuyện phiền phức rồi, mấy chục người như vậy, mặc dùng ăn uống cũng phải bạc, không có bạc, liền nửa bước khó đi!
Nhưng mà, nàng là một nữ tử, không có bất kỳ kinh nghiệm gì với buôn bán, ba mươi sáu năm qua vẫn dùng bạc do quý phủ cấp, vốn không cần nàng lo lắng những chuyện này, cũng không biết bạc này tới như thế nào!
Lúc này Cổ Nhược Phong cúi thấp đầu, trong ánh sáng mờ nhạt của viên dạ minh châu miệng nhếch lên nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trong lòng âm thầm may mắn hôm qua lúc ở sơn cốc Cổ Uyển Ngưng Die nd da nl e q uu ydo n không vào chỗ nhà nhỏ nàng và Phong Huyết Lân ở, cũng không thấy giường bạch ngọc. Mà nay Cổ Uyển Ngưng đang vì chuyện bạc mà lo âu, càng không suy nghĩ xem bữa tối trong sơn cốc ngày hôm qua làm như thế nào, nồi chén muôi chậu từ đâu tới.
Cổ Uyển Ngưng hao hết suy nghĩ, nghĩ tất cả các biện pháp, cuối cùng cảm thấy, dường như họ chỉ có thể trở lại thành Vô Hỏa, dù sao trong thành Vô Hỏa còn có nhà nương nàng, coi như không chào đón nàng, vẫn sẽ cho nàng ăn cơm no, trong khoảng thời gian đó, Trần nhi cùng Mặc nhi chắc chắn thành người, đến lúc đó cũng không cần ăn nhờ ở đậu. Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, Cổ Uyển Ngưng nàng cũng có thể làm được vậy!
“Chúng ta đi thành Vô Hỏa.” Rốt cuộc, Cổ Uyển Ngưng giống như hạ quyết tâm nói ra những lời này, sau đó nhắm mắt lại, nghĩ tới thời gian đến nhà nương lục đục với nhau, đầu dường như hơi đau, cho nên, nàng không nhìn thấy Cổ Nhược Phong đang cười thành công.
“Vậy mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, con đi xuống xem một chút.”
“Ừ, con đi đi.” Cổ Uyển Ngưng phất phất tay, nàng hơi mệt.
Bên cạnh xe ngựa, ba người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhiễm Trần Cổ Nhiễm Mặc đang đứng, bọn họ nghe rất rõ ràng đối thoại trong xe ngựa vừa lqd rồi! Bả vai hơi run rẩy, thầm than trong lòng, Phong nhi này quả thực giết người không đền mạng, ngay cả mẫu thân cũng dám trêu đùa! Thật sự không biết sau này mẫu thân biết sự thật sẽ làm ra vẻ mặt cùng phản ứng gì?!
“Thế nào, đều không có việc gì có thể làm rồi hả?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, diễn trò cũng không phải để xem như vậy, nếu không phải vì để có thể đảm bảo trăm phần trăm thành công, mình sẽ không đích thân ra trận! Tính tình Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc, Cổ Uyển Ngưng đã rõ nhất thanh nhị sở, lấy bản tính của hai người bọn hắn, dù chết đói cũng không nói vấn đề bạc với Cổ Uyển Ngưng, còn Phong Huyết Lân, phương diện này càng không tốt để nói chuyện với Cổ Uyển Ngưng!
Nghĩ đến về sau khi Cổ Uyển Ngưng biết sự thật, sợ rằng coi như mình là nữ nhi của nàng, cũng sẽ không bỏ qua rồi? Dù sao nhóm người mình lừa gạt nàng như vậy!
Hơi nhức đầu, thôi, ngược lại thì cùng lắm cuốn gói đi, Phong Huyết Lân đi núi Thiên Thánh sớm một chút cũng tốt. Về phần Cổ Uyển Ngưng có thể chuyển lửa giận lên người Cổ Nhiễm Trần hay Cổ Nhiễm Mặc không, đó không phải là chuyện nàng phải suy tính!
Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc đang hả hê đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh đi, giống như sau lưng có người tính toán bọn họ! Rốt cuộc là ai?!
“Chủ tử.” Si đột nhiên xuất hiện.
Cổ Nhược Phong kinh ngạc nhíu mày, đám người Si Mị Võng Lượng du đãng ở bốn phía, thuận tiện giám thị tình huống chung quanh, không có chuyện gì quan trọng tuyệt đối sẽ không xuất hiện, theo như lqd nàng đoán, mấy ngày nay chắc không có ai tìm đến đoàn người bọn họ! Mà nơi rừng núi bọn họ nghỉ ngơi, nàng đã sớm phái “Người” đi dò xét, không có sơn tặc linh tinh.
Bây giờ Si xuất hiện ở đây, vậy có ý nghĩa gì?
“Đường lớn bên kia có hai trăm người áo đen, tất cả võ nghệ không tầm thường!” Tuy trong mắt Si không có sợ hãi, nhưng nặng nề khác thường! Dù sao, mười mấy thị vệ nha hoàn phủ Huyết Vương ưu tú hơn nhiều so với thị vệ bình thường, lấy một địch mười, nhưng võ nghệ mấy người áo đen kia cao hơn bọn họ nhiều!
Si hiện hình xuất hiện, những lời này, Cổ Nhiễm Trần cùng Cổ Nhiễm Mặc cũng có thể nghe thấy, trong mắt hiện lên lo âu cùng nghiêm trọng, bọn họ biết võ nghệ của Si, biết Si là người thận trọng, những người đang tới kia nhất định không đơn giản!
Cổ Nhược Phong lại không lo lắng, chỉ có điều, nàng nghi ngờ rốt cuộc những người đó do ai phái tới? Nếu Si báo lại, nhất định là người đi theo hướng của bọn họ đến!
Nàng tự hỏi chuyện này làm cẩn thận, người của Mộ Dung Tô không thể đến nhanh như vậy, còn Cổ Hạo Nhiên thì không thể nào! Khi nàng đến thế giới này mặc dù phách lối, nhưng cũng không kết thù hận lớn như vậy với người nào, nếu thật sự có, cũng chỉ có Hoa Huyễn Trúc. Chỉ có điều bằng vào phế vật như Hoa Huyễn Trúc, Bách Hoa sơn trang còn không có năng lực có thể lần theo dấu vết tung tích của bọn họ!
“Đại ca nhị ca, hai huynh bảo vệ mẫu thân.” Lỗ tai nhẹ nhàng nhúc nhích, những người đó sắp đến.
“Nhưng mà, còn Phong nhi thì sao?!” Cổ Nhiễm Mặc vội vã hỏi, coi như công phu của Phong nhi lợi hại, nhưng cũng không nên một mình đi mạo hiểm!
“Muội? Không phải còn có huynh ấy sao?” Cổ Nhược Phong cười khẽ nhìn Phong Huyết Lân, vậy mà, cùng Phong Huyết Lân đan xen tay chặt lại một chút. Hiện giờ công lực bị phong tỏa ngoài mười bước còn chưa có giải trừ, tối nay, nàng sẽ không cách hắn nửa bước!
Trước đó Cổ Nhiễm Trần cùng dieendaanleequuydonn Cổ Nhiễm Mặc đã từng thấy Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong lên xe ngựa, (PS: chính là hình dung động tác khoe khoang, lại nói, thật ra Tứ Nguyệt muốn dùng hai chữ táo bạo (>﹏