Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 2 - Chương 7-3: Có tính toán riêng (3)




Editor: Puck -

Lục Ý hơi do dự, “Nô tỳ, nô tỳ giống như thấy được.”

“Giống như? Ngươi rốt cuộc thấy hay không thấy?”

“Nô tỳ...”

Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nàng chết thật rồi hả? Quý Du Nhiên đột nhiên sợ hãi trong lòng, vội vàng định mở mắt ra xem xem bản thân ở đâu. Chỉ có điều, trên người vẫn không có bao nhiêu hơi sức, ngược lại Lục Ý còn kêu lên, “Lông mi của Vương phi động! Lần này nô tỳ thấy rõ!”

“Đúng đúng đúng, bổn Vương cũng nhìn thấy! Ái phi nàng thật sự không chết!” Tiếng thanh la kêu lên, tiếp theo đó một cái chớp mắt, Quý Du Nhiên cảm thấy mình được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, chỉ có điều, hình như mùi không dễ ngửi lắm.

“Trời, xảy ra chuyện gì?”

“Không phải nháo quỷ chứ?”

“Nhanh, mau truyền Thái y!”

...

Đủ loại âm thanh theo nhau mà đến, Quý Du Nhiên gần như nghe không rõ. Bởi vì, trong tai nàng đã bị tiếng thanh la kia chất đầy.

Một hồi lâu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hình như có người tới, bấm mấy cái trên huyệt vị của nàng, Quý Du Nhiên đau đến cau mày, nhưng ngay lúc đó cảm thấy hơi sức khôi phục không ít. Từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mặt nàng chính là một khuôn mặt bẩn thỉu.

“A!” Nhất thời thấy kêu một tiếng, vội vàng định lùi bước.

“Ái phi!” Vậy mà, một lần nữa nàng bị nhét vào trong vòng ôm quen thuộc đó, mà tiếng kêu đó... Hình như cũng hơi quen tai?

Quý Du Nhiên chớp mắt mấy cái, lại nhìn kỹ một chút: “Vương gia?”

“Ái phi!” Râu ria đâm vào da thịt mềm mại của nàng, tiếng thanh la một lần nữa kêu lên độc hại lỗ tai của nàng. Hình như Quý Du Nhiên còn cảm thấy trên cổ dần dần càng lúc càng ướt, giống như có người rót nước lên trên. [email protected]

“Vương phi, ngài thật sự đã tỉnh rồi hả?” Lục Ý vội vàng đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy tràn đầy mừng rỡ.

Khó khăn lắm mới đẩy được tiếng thanh la ra, Quý Du Nhiên ngước mắt nhìn xem một chút, phát hiện tất cả người đứng ở đây mỗi một người đều hết sức mệt mỏi. Dĩ nhiên, Phượng Dục Minh gắt gao ôm lấy nàng thậm chí quá mức.

Trong lòng hiện lên một đống lớn dấu hỏi chấm, nàng nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Các ngươi đều ở đây làm gì? Còn có –– Vương gia, chàng làm sao vậy, chàng chưa tắm bao nhiêu ngày rồi?”

“Oa!”

Vừa mở miệng, lại thúc giục tuyến nước mắt của Phượng Dục Minh. Nước mắt tí ta tí tách rơi xuống, hắn kêu khóc to: “Bọn họ đều nói ái phi nàng chết rồi. Bổn Vương đã nói là không có, bọn họ cứ không tin, còn đòi bổn Vương giao nàng ra ngoài để cho bọn họ thay quần áo chôn nàng đi. Oa oa oa!”

Hả?

Quý Du Nhiên hơi nhíu mày, sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Nhìn chung quanh một chút, trong mắt mỗi người đều tồn tại vài phần nghi ngờ và hoảng sợ.

Vẫn là Vân Phi Thành nói: “Nếu nói như thế nào, Thái y ngươi trước bắt mạch cho Dật Vương phi đi, xem hiện giờ muội ấy như thế nào.”

“Dạ!”

Thái Bình và Lục Ý vội vàng tới, khó khăn lắm mới thuyết phục được Phượng Dục Minh buông tay, hai người hầu hạ Quý Du Nhiên nằm xuống, lại hạ rèm xuống, rồi kêu Thái y đi vào.

Khi nhìn thấy Thái Bình với vẻ mặt lạnh nhạt đi tới trước mặt, Quý Du Nhiên nhướn mày, hình ảnh ở trong đầu lóe lên rồi mất. Nằm ở trên giường, để Thái y cẩn thận kiểm tra mạch tượng cho nàng, nàng lại tinh tế hồi tưởng lại giấc mộng của mình: Thái Bình bưng chén canh tới cho nàng uống, hơn nữa xưa nay chưa từng thấy nàng ta nhiều lời với nàng. Quen biết Thái Bình hơn một năm, nàng nhớ rõ ràng nha đầu này vốn không nói nhiều. Hơn nữa, đợi nói vài lời với nàng ta, nàng liền trước mắt bỗng tối sầm, nên cái gì cũng không biết.

Đợi đã!

Tim chợt nhảy lên, nàng bỗng mở to mắt: Một màn kia, rốt cuộc là nằm mơ hay là thực tế?

Vẫn còn đang cân nhắc, bốn Thái y đã thay phiên bắt mạch xong cho nàng rồi. Bốn người cung kính lui sang một bên, người cầm đầu nói: “Chúc mừng Vương gia, thân thể Vương phi đã rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì.”

Phượng Dục Minh và Lục Ý đều thở ra, “Bổn Vương đã nói rồi! Ái phi chắc chắn sẽ không chết! Nàng chỉ đang ngủ mà thôi!”

“Chỉ có điều, một giấc ngủ này không khỏi ngủ cũng quá lâu rồi? Ngủ tận ba ngày.” Có người bên ngoài nhỏ giọng nói. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Vân Phi Thành cùng nói: “Nếu không có vấn đề gì, vậy vì sao ban đầu các ngươi chẩn bệnh rằng mạch đập của muội ấy hoàn toàn không có, không có dấu hiệu còn sống?”

“Cái này...” Chúng Thái y lau mồ hôi, “Hạ quan cũng không biết! Lúc ấy Dật Vương phi rõ ràng...”

“Cái đó...” Một Thái y đứng cuối cùng đột nhiên nhỏ giọng nói, “Hình như hạ quan từng nghe nói, có một loại thuốc có thể làm chậm nhịp tim của người ta, làm cho người ta gần như không kiểm tra ra được mạch, nên nhìn qua giống như chết.”

“Có chuyện này?” Vân Phi Thành nhướn mày, Quý Du Nhiên ở trong giường cũng lặng lẽ nắm chặt quả đấm. Nàng nghĩ, nàng biết.

Khụ khụ hai tiếng, nàng nhỏ giọng nói: “Đã như vậy, ta không sao rồi. Những người không có nhiệm vụ đều lui ra đi, để cho ta nghỉ ngơi yên ổn một chút.”

“Vâng.” Nửa tin nửa ngờ, mọi người rối rít lui xuống, Quý Du Nhiên đột nhiên lại nói, “Đúng rồi, Thái Bình lưu lại.”

Thái Bình liền lui lại trở về đầu giường.

Phượng Dục Minh không rõ chân tướng: “Ái phi, không phải nàng nói nàng cần nghỉ ngơi sao?”

“Hỏi nàng ta mấy câu rồi nghỉ ngơi cũng không muộn.” Quý Du Nhiên nói, kêu Thái Bình vén rèm.

Mắt quét về phía khuôn mặt nữ tử bình tĩnh giống như tượng gỗ trước mặt, Quý Du Nhiên bất giác giận dữ không ít, đột nhiên ngồi dậy hét lớn một tiếng: “Ngươi còn không quỳ xuống cho ta!”

Phịch!

Thái Bình và Phượng Dục Minh cùng nhau quỳ xuống.

Hiện giờ Quý Du Nhiên không có tâm tình để ý phía sau, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào Thái Bình quát lên: “Thuốc kia do ngươi hạ, đúng không?”

“Đúng.” Thái Bình trả lời đâu ra đấy.

“Tại sao?”

“Bởi vì..” Thái Bình khựng lại, ngước mắt nhìn nàng, định nói lại thôi.

Lửa giận tràn đầy trong lòng Quý Du Nhiên không cách nào phát tiết, chỉ muốn chặt nàng ta thành trăm mảnh, “Nói!”

“Muội đừng buộc nàng ấy nói nữa, là ta để cho nàng ấy hạ thuốc. Thuốc cũng tự ta đưa tới.” Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Vân Phi Thành chủ động bước vào.

Quý Du Nhiên sửng sốt, “Huynh? Tại sao?”

“Bởi vì, ta muốn dẫn muội đi.”

Nhìn cặp mặt hiền hòa như nước của huynh trưởng mình, lần đầu tiên Quý Du Nhiên cảm thấy xa cách vô tận, “Tại sao huynh muốn dẫn muội đi? Huynh lại muốn mang muội đi đâu?”

“Đi nước Phong Lịch, nơi ta định cư lại. Ta muốn thực tế cam kết ban đầu với muội, ta cũng đã đồng ý với mẫu thân, nhất định sẽ chăm sóc muội thật tốt.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Vậy huynh sẽ tự tiện dẫn ta đi?” Quý Du Nhiên nhỏ giọng kêu lên, “Tại sao? Huynh cũng không hỏi trước ý kiến của muội? Có lẽ muội không đồng ý đâu?”

“Ta đã hỏi ý kiến của muội rồi, muội không đồng ý.”

“Muội...” Nàng không đồng ý lúc nào? Quý Du Nhiên vừa định hỏi ra lời, nhưng ngay lúc đó hồi tưởng lại lời Vân Phi Thành đã nói vào ngày đó, lập tức trong lòng đã hiểu rõ ràng rồi. Nhưng mà, tâm nàng càng thêm lạnh, “Cho nên, huynh chính là quyết định không để ý đến ý nguyện của muội, nhất định phải dẫn muội đi?”

“Ta chỉ muốn để muội ở bên cạnh ta, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho muội, muội cũng sẽ không khổ cực giống như hiện giờ.” Vân Phi Thành lời thành khẩn nói.

“Ai nói muội khổ cực? Muội đã sớm nói với huynh bên cạnh muội có người theo cùng, muội có trượng phu có đệ đệ, muội có nhà của mình, muội khổ cực chỗ nào chứ?” Quý Du Nhiên kêu to.

Vân Phi Thành khựng lại một chút, “Nếu nói trượng phu, cũng chính là kẻ ngốc này. Đệ đệ cũng nhặt được từ bên ngoài. Chỗ này, thật sự có thể coi như nhà của muội sao?”

Lòng Quý Du Nhiên căng thẳng, “Huynh chính là nhìn muội như vậy sao?”

Phát hiện ánh mắt của nàng lạnh đi, Vân Phi Thành hơi gấp gáp, “Du Nhiên, muội đừng tức giận! Ta không có ý này, ta chỉ muốn nói...”

“Muội mặc kệ huynh định nói gì, dù sao, muội đã sớm nói với huynh rồi, muội cảm thấy được muội hạnh phúc, muội chính là rất hạnh phúc, muội sẽ không lừa huynh. Huynh cảm thấy muội không hạnh phúc, đó là cảm giác của huynh. Có lẽ theo ý của huynh, muội theo huynh mới tính là hạnh phúc? Ca ca, muội phải nói, tám năm rồi, quả nhiên thời gian là công cụ sinh ra xa cách tốt nhất. Huynh đã không hiểu muội rồi.”

“Du Nhiên...”

“Có lẽ, muội không muốn nói thêm nữa. Ca ca, huynh đi đi! Thái Bình huynh mang đi, muội không muốn nhìn thấy hai người nữa.”

“Du Nhiên!”

“Cút!”

Chữ cút vừa ra, bên trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Tiếp theo đó, nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Vân Phi Thành cuối cùng xoay người rời đi. Thái Bình cũng khẽ phúc thân với nàng, rón rén đi ra ngoài.

Chờ sau khi bọn hắn vừa đi, mắt Quý Du Nhiên đột nhiên chua xót, nước mắt không kìm được chảy xuống.

“Ái phi, ái phi, nàng làm sao vậy?” Thấy thế, sắc mặt Phượng Dục Minh thay đổi.

“Hu!”

Nghe được giọng nói như tiếng gõ thanh la của hắn, Quý Du Nhiên đột nhiên đau buồn, không nhịn được ôm lấy hắn, khóc gào lên.