Editor: Puck -
Rất nhanh, Bình công công vội vã dẫn Quý Du Sâm một thân nhếch nhác tới.
“Vương phi, vú già của Quý Tướng phủ canh giữ ở cửa sau, muốn xin Vương phi ngài giao trốn nô của nhà bọn họ ra.” Chắp tay đẩy Quý Du Sâm về phía trước, Bình công công lớn tiếng nói.
Quý Du Nhiên mở mắt ra, liền thấy Quý Du Sâm nhào tới bên chân nàng, “Vương phi tỷ tỷ, cứu cứu đệ!”
Lòng Quý Du Nhiên chợt lạnh. Trong lúc nguy cấp, người muốn tự vệ cũng là thường tình. Nhưng mà, hiện giờ hắn đã tạm thời an toàn, lại chỉ một mực chắc chắn muốn nàng cứu hắn, hoàn toàn không đề cập tới mẫu thân và muội muội vì che chở cho hắn chạy trốn mà bị đánh dữ dội, người như vậy, nàng cần bảo vệ sao?
Ý nghĩ chỉ thoáng qua rồi biến mất, Quý Du Nhiên vỗ vỗ vai hắn: “Đã xảy ra chuyện gì? Đệ mau nói cho ta biết.”
“Đệ... Vương phi tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cứu đệ!” Hai mắt Quý Du Sâm nhắm lại, hai giọt nước mắt sợ hãi lăn xuống.
Quý Du Nhiên thở dài thất vọng, nàng đã cho hắn một cơ hội rồi, hắn lại không nghĩ đến người nhà của hắn. Hài tử này, quả thật lạnh bạc giống như phụ thân đại nhân của nàng vậy!
“Được, ngươi yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ hết toàn lực bảo vệ ngươi.” Gật đầu một cái, nàng nhẹ nhàng phun ra những lời này, quả nhiên nhìn thấy khẩn trương trên mặt Quý Du Sâm biến mất hơn phân nửa. Thân thể mềm nhũn, hắn đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới lắp ba lắp bắp nói chuyện vừa mới trải qua một lần.
Những thứ này Thái Bình đã nói với nàng, bây giờ so sánh với lời của hắn, khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên nụ cười lạnh: Hắn luôn miệng nói tiểu Trương thị dẫn người tới giết tận cửa, bọn họ không đỡ nổi, chỉ có thể hoảng hốt mà chạy, lại sơ lược chuyện mẫu thân và muội muội hết sức ngăn cản. Tiểu tử, có phải ngươi quá coi chuyện mẫu thân và muội muội ngươi bỏ ra là đương nhiên không?
“Nghe cách nói này, người tìm tới cửa chính là phu nhân bây giờ của phụ thân đại nhân.” Kiên nhẫn nghe hắn nói xong, giọng Quý Du Nhiên nhàn nhạt. dinendian.lơqid]on
Quý Du Sâm sửng sốt, “Thật sự là bà ấy?”
Quý Du Nhiên gật đầu, liền nhìn thấy vẻ oán độc trong mắt hắn. Nhất thời khóe miệng nhếch ra, “Ta đã sớm nói với Thái di nương, trừ phi tất cả mọi chuyện làm thỏa đáng rồi, nếu không tuyệt đối không thể để cho bà ta biết sự hiện hữu của các ngươi. Nhưng ai biết... Haizzz, người tính không bằng trời tính, cũng do các ngươi mệnh khổ rồi! Chỉ có điều, hiện giờ nếu biết rồi, bà ta có hận nữa cũng sẽ tiếp nhận các ngươi đi?”
“Không! Mới vừa rồi bà ta còn mắng đệ là tạp chủng, bà ta muốn cho người đánh chết đệ!” Quý Du Sâm run lên bần bật, nhớ tới một màn vừa rồi, hận ý trên mặt càng đậm.
Đúng vậy, trừ hài tử của chính bà ta, những hài tử người khác sinh đều là tạp chủng. Chính nàng cũng là vậy. Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng. Nhớ ngày đó, nữ nhân kia cũng dùng những từ ngữ ác độc này công kích huynh trưởng của nàng, phụ nhân đại nhân của nàng khi đó từng tại chỗ, nhưng cũng chỉ hời hợt rầy la bà ta vài câu, rồi bỏ qua chuyện này.
“Vương phi!” Không lâu lắm, Lý ma ma cũng đã tới, “Quý Tướng phu nhân cầu kiến, muốn ngài giao trốn nô nhà bà ta ra.”
“Tỷ tỷ, đệ không đi!” Quý Du Sâm lại run lên, vội vàng nắm chặt ống tay áo của Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên sờ sờ đầu hắn: “Yên tâm, trước khi không hiểu rõ mọi chuyện ta sẽ không giao đệ ra.” Liền tự tay nâng hắn, “Lục Ý, dẫn đệ ấy sang chỗ tiểu Sơn, tắm rửa thay quần áo cho đệ ấy, những chuyện khác chờ ta lại rồi nói.”
“Vâng.”
Lục Ý mang theo Quý Du Sâm vẫn còn chưa hết sợ hãi đi xuống, Quý Du Nhiên quay đầu, cười một tiếng với Phượng Dục Minh: “Vương gia, chúng ta đi gặp mẫu thân đại nhân đi!”
Tiểu Trương thị rất tức giận, cho tới bây giờ, thân thể của bà vẫn còn phát run.
Nghĩ tới mình vì gả cho Quý Thúc, vì tiền đồ của ông ta, vì cái nhà kia bỏ ra nhiều như vậy, hiện giờ bà còn đang nghĩ cách vì nữ nhi số khổ, nam nhân kia lại nuôi một nữ nhân ở ngoài, còn sinh ba hài tử! Trong đó còn có một đứa nhi tử! diee ndda fnleeq uysd doon
Ông ta đây là đặt bà ở chỗ nào? Ông ta lại coi bà khổ cực bỏ ra nhiều năm như vậy là cái gì? Nhu tình mật ý, thề non hẹn biển lúc trước, tất cả đều không cần tính rồi sao?
Tách trà trong tay rung động không ngừng theo đôi tay run run, nước trà trong tách bắn tung tóe ra ngoài, bỏng đến bà nhe răng trợn mắt.
Trong lòng bà hiểu, mình run lợi hại như vậy, một là bởi vì tức giận, thứ hai do thân thể. Những ngày qua vốn vì chuyện của nữ nhi, bà vừa đau lòng lại bận rộn, sớm không chịu nổi gánh nặng, mới vừa rồi lại nổi giận một trận, còn vung gậy đánh Thái thị một lần, tiêu hao nốt một chút sinh lực trên người không sai biệt lắm. Hiện giờ bà còn có thể miễn cưỡng ngồi ở đây, tất cả đều dựa vào một hơi thở chống đỡ.
“Vương gia đến, Vương phi đến!”
Theo tiếng thông báo dọa người, bà vội vã đứng lên, liền thấy Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên tay cầm tay xuất hiện trước mắt bà.
Nhất thời trong mắt đau nhói một trận, tiểu Trương thị nắm chặt tách trà trong tay. Không nên như vậy! Nha đầu đáng chết, rõ ràng gả cho kẻ ngu, nàng ta nên cực kỳ khổ sở, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt mới phải, nhưng vì cái gì, bây giờ nhìn nàng ta châu tròn ngọc sáng, khóe mắt khóe miệng đều nhếch lên, tròng mắt long lanh, gò má cũng ửng hồng sáng bóng, từ đầu đến chân đều nhuốm hơi thở hạnh phúc. Cố tình nữ nhi của bà, hài tử nên hạnh phúc vui vẻ, hiện giờ lại bị ném vào lãnh cung, còn mang theo một thân vết thương, còn điên điên khùng khùng...
Nếu như không phải có chuyện muốn nhờ, hiện tại bà thật sự muốn một phát đập cái tách về phía nàng ta!
Liền tranh thủ để tách trà qua bên cạnh, tiểu Trương thị rất không tình nguyện chào bọn họ, rồi ngồi xuống nói: “Dật Vương phi, hôm nay chúng ta tới đây, chính là muốn đòi một người chỗ ngươi, ngươi nên biết, mau giao hắn ra đây đi!”
Giọng vênh mặt hất hàm sai khiến, giống hơn mười năm trước như đúc. Nhưng mà, bà ta không biết bây giờ bà ta đang ở trên địa bàn của nàng sao?
Quý Du Nhiên cười khẽ: “Mẫu thân đại nhân đang nói gì, tại sao ta nghe không hiểu?”
Tiểu Trương thị cắn răng: “Nhiều năm trước có một nha hoàn bên cạnh ta lén ra ngoài, hiện giờ ở trong ngõ nhỏ Liễu Diệp ở Thành Đông. Hôm nay ta mới biết được nó ở Kinh thành, hơn nữa còn sinh ba hài tử. Nó là nô tỳ trong gia đình ta, hài tử của nó đương nhiên cũng là nô tài nhà ta. Mới vừa rồi trong quá trình chúng ta bắt bọn họ, có một tiểu tề tử * chạy mất, người của ta tận mắt nhìn thấy nó vào cửa sau Vương phủ các ngươi. Hiện giờ, ta tự mình tới đòi người, ngươi nhanh chóng kêu nó ra đây!”
(*) tiểu tề tử: thằng nhãi con
“A, ngài nói là Du Sâm đệ đệ sao?” Quý Du Nhiên cười nói, “Mẫu thân đại nhân, đệ ấy không phải là nhi tử của phụ thân đại nhân sao? Sao ngài luôn miệng gọi đệ ấy là nô tài?”
Tiểu Trương thị hừ lạnh, “Một nô tỳ chạy đi sinh nhi tử, ai biết là của ai?”
“Nhưng mà, không phải phụ thân đại nhân đã thừa nhận sao? Còn lặng lẽ nuôi bọn họ nhiều năm như vậy.”
Nghe xong lời này, gân xanh trên trán tiểu Trương thị giật giật ra mấy cái, “Đó là ông ta ngốc! Tiện tỳ đó nói là của ông ta thì chính là của ông ta rồi hả? Dù sao, ta không thừa nhận!”
Quý Du Nhiên mím môi không nói, tiểu Trương thị một lần nữa trừng mắt nhìn về phía nàng: “Ngươi mau giao người ra đây!”
Quý Du Nhiên lắc đầu, “Mẫu thân đại nhân, cho dù là ngươi có nhận hay không, ta đã nhận đệ đệ này. Hiện giờ nếu hắn đã tới nương nhờ vào ta, ta tự nhiên sẽ không có đạo lý dễ dàng giao hắn ra.”
“Ngươi nhận?” Trong mắt tiểu Trương thị dâng lên ánh lạnh, “Ngươi thừa nhận khoảng thời gian này cùng phụ thân ngươi tiếp tế cho bọn họ sau lưng ta?”
“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên gật đầu.
Tiểu Trương thị nhất thời run lợi hại hơn, “Tốt! Ngươi được đấy Quý Du Nhiên, ngươi được đấy Quý Thúc! Lại lừa ta xoay vòng quanh!”
Quý Du Nhiên cười nhạt không nói, cố ý không đi sửa lại nhận thức sai lầm của bà ta.
“Vương phi.” Đúng lúc này, Thái Bình cũng về tới, “Thái di nương và hai vị tiểu thư bị thương nặng, nô tỳ để cho người khiêng bọn họ trở lại.”
“Nhanh chóng đưa đến hậu viện, mời Thái y!” Quý Du Nhiên vội nói.
“Không được!” Tiểu Trương thị lập tức vỗ bàn, “Mấy nô tài mà thôi, mời Thái y cái gì? Đánh chết bọn họ là tốt nhất!”
“Ngươi nói cái gì!?” Vừa mới dứt lời, lại có một bóng dáng thoáng hiện ra trước mắt, là Quý Thúc tức giận đùng đùng.
Tiểu Trương thị sửng sốt, “Ngươi đã đến rồi?”
Thái Bình nhỏ giọng nói: “Lúc nô tỳ đi tiểu viện của Thái di nương, vừa lúc Quý Tướng gia nghe chuyện chạy tới. Ông ta liền cùng nô tỳ hộ tống mấy người Thái di nương đi tới.”
“Quý Thúc!” Tiểu Trương thị nghe vậy, giọng lập tức the thé, kêu to nhào tới ông ta, “Ngươi đồ chết bằm không có lương tâm! Ngươi lại dám nuôi phòng ngoài sau lưng ta! Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!”
“Ta nuôi thì như thế nào? Cho dù như thế nào, đó cũng là nhi nữ của ta, về sau nhất định phải gọi ngươi là mẫu thân, ngươi thật nhẫn tâm, lại dám định đưa bọn họ vào chỗ chết!” Nhất thời không cảnh giác, móng tay của bà cào ra mấy vết máu thật dài trên mặt ông. Từng cơn đau nhói truyền đến, lại nghĩ đến tình trạng thảm hại của mấy mẫu tử Thái thị, cùng với nhi tử không rõ tình hình, trong cơn giận dữ, Quý Thúc một phát đẩy bà ta ra.
Tiểu Trương thị vốn yếu ớt, bị ông ta đẩy, liền liên tục lui về phía sau vài bước mới đặt mông xuống đất. Nhất thời, miệng bà há ra, hắng giọng kêu gào. Nội dung kêu gào không có gì khác Quý Thúc vô lương, mượn nhà mẹ bà leo lên làm Tể tướng, lại ghét bỏ bà không sinh được nhi tử, còn ngoài mặt giả vờ an ủi bà, lại len lén bí mật nuôi nhi tử bên ngoài, mắng ông ta vô tình vô nghĩa không tim không phổi, không niệm tình phu thê bắt nạt bà, ghét bỏ bà vô dụng, hiện giờ cũng không che chở bà.
Nghe được lời cuối cùng, Quý Du Nhiên cười.
“Đáng đời.”
“Ngươi nói cái gì?” Lời này Trương thị không nghe thấy, nhưng Quý Thúc nhạy cảm bắt được.
Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, “Ta nói, bà ta đáng đời. Nhớ ngày đó, phụ thân đại nhân ngài vì để có bạc đi học đi thị, cam tâm tình nguyện cưới mẫu thân ta xuất thân nhà giàu, sau khi thi đậu tiến sĩ làm quan, cũng liên tục dùng đồ cưới của mẫu thân ta chuẩn bị mở đường. Khi xài đồ cưới của mẫu thân ta không sai biệt lắm, ngươi cũng bắt đầu ghét bỏ mẫu thân ta thô bỉ, lại dưới cơ duyên xảo h ợp làm quen được tiểu thư Trương thị quan gia trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Bên ngoài ngươi luôn miệng nói cám ơn thê tử tao khang không thể lừa dối, nguyện một đời một thế chỉ có một mình bà làm bạn bên cạnh, nhưng lại vụng trộm trước hoa dưới trăng với Trương thị, còn không cẩn thận làm ra hài tử. Quay đầu lại, bà ta thành công đẩy mẫu thân ta xuống mà ngồi lên thượng vị. Nhưng bây giờ, bà ta không phải đi lên con đường kia giống như mẫu thân ta sao? Thiệt thòi cho bà ta âm thầm đắc ý nhiều năm như vậy, cho là thắng mẫu thân ta, thật ra thì bà ta thắng chỗ nào? Dù sao mẫu thân ta cũng sinh ra một nhi tử tốt, nữ nhi là ta đây cũng khỏe mạnh cường tráng, vè sau vinh hoa phú quý tự nhiên không phải ít. Còn nữ nhi bảo bối của bà ta...”
“Ngươi câm mồm ngươi câm mồm!” Từng chữ từng câu, như kim nhọn đâm vào trong lòng bà, tiểu Trương thị đau đến khóc ròng, cũng không bằng lòng đi tiếp nhận thực tế tàn khốc này. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Quý Thúc cũng giận đến tái mặt: “Liệt nữ, ngươi câm miệng!”
“Như thế nào? Chuyện do chính các ngươi làm, còn sợ bị người nói sao?” Quý Du Nhiên cười lạnh, nhìn thẳng về phía tiểu Trương thị, “Mẫu thân đại nhân, nhớ ngày đó mẫu thân ta từng tận tình khuyên ngươi, tìm nam nhân nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng nên nhìn thấy trượng phu của người khác tốt thì nhất định lấy được hắn. Không ngờ rằng, bây giờ hắn có thể vì ngươi mà vứt bỏ thê tử kết tóc của mình, ngày sau cũng sẽ có thể vì một nữ nhân tướng mạo đẹp hơn hoặc quyền cao chức trọng hơn mà vứt bỏ ngươi! Ngươi hiện giờ nhìn đi, vì nhi tử, không phải ông ta cũng lừa gạt ngươi mười năm?” Nói xong không khỏi hừ nhẹ một tiếng, “Lại nói, mẫu thân ta coi như tốt. Ít nhất bà chỉ bị gạt không tới một năm, xác định rõ ràng diện mạo của ông ta. Mà ngươi, lại ngây ngốc bị lừa hơn mười năm, rốt cuộc là ai đáng thương hơn?”
Nước mắt tiểu Trương thị dừng lại, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ âm trầm.
Quý Thúc nhìn thấy, nhất thời lòng trầm xuống: “Ngươi định làm gì?”
“Họ Quý kia, ngươi lừa ta thật khổ!” Tiểu Trương thị lạnh giọng kêu to, “Ngươi dám phản bội ta, ngươi chờ đó cho ta! Ta nhất định khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Nói xong, đứng dậy từ dưới đất lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.
“Phu nhân!” Trong lòng Quý Thúc kêu to không xong, vội vàng định đuổi theo, Quý Du Nhiên lại ý bảo người canh cửa ngăn ông ta lại. Lòng Quý Thúc như lửa đốt, “Liệt nữ, ngươi lại định làm gì?”