Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 2 - Chương 14-1: Nhà nhà rách nát lưu lạc (1)




Editor: Puck

Lời nói nhẹ nhàng từ trong môi đỏ như châu của nàng khẽ phát ra, giống như ngọc châu trong suốt rơi xuống khay bạc.

Âm thanh dễ nghe khiến cho quạ đen trên cây thạch lựu ngoài cửa sổ kêu lên, có một mùi vị kích thích khác.

Thái tử phi trợn to mắt, hồi lâu không phản ứng kịp.

Quý Du Nhiên lẳng lặng nhìn nàng ta chằm chằm, rồi lấy một chai thuốc trong ống tay áo ra ném qua, “Đây là thuốc trị lở loét, kêu Lục Dao thoa lên cho ngươi đi! Có thể chịu đau khổ ít chút.” Nói xong, liền định xoay người rời đi.

“Quý Du Nhiên!”

Nhưng mà, đợi nàng quay người lại, Thái tử phi giống như cuối cùng phản ứng kịp, vội vàng hắng giọng gào thét. Người đã nằm sấp trên giường không dậy nổi, tay chân nàng ta vội bỏ loạn định bò dậy, ai ngờ vừa mới bò đến bên giường đã thể lực cạn kiệt, rầm một tiếng ngã lăn xuống đất, dính một thân bụi.

“Thái tử phi!” Lục Dao vội vàng đi đỡ, lại bị nàng ta hất ra.

“Quý Du Nhiên, ngươi đồ, độc phụ này!” Cứ thế một đường bò tới, nàng ta gắt gao túm lấy gấu váy Quý Du Nhiên, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này dữ tợn không chịu nổi.

Quý Du Nhiên nghe vậy cười khẽ, “Muội muội, từ nhỏ đến lớn ngươi và mẫu thân ngươi thiết kế cho ta còn ít sao? Đầu tiên hại chết mẫu thân ta, cuối cùng ép huynh trưởng của ta rời đi, hiện giờ càng thêm ngay cả mệnh của ta cũng muốn cướp đi. Các ngươi ba phen mấy lượt động thủ với ta, nếu không phải ta mạng lớn, ta khẳng định đã sớm chịu độc thủ của các ngươi. Bây giờ ta làm chút chuyện này với ngươi, ngươi lại mắng ta độc phụ? Vậy ngươi và mẫu thân ngươi, các ngươi tính là gì?”

Hai mắt Thái tử phi đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi phá hủy tôn tử của ta! Chúng ta muốn hại cũng chỉ hại một mình ngươi, ngươi lại hại tất cả tôn tử của ta!”

“Nếu như ta chết rồi, tất cả tôn tử của ta cũng giống vậy không thể xuất hiện trên đời này.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói, “Huống chi, muội muội, nói thật cho ngươi biết đi! Còn nhớ rõ ngày chúng ta lại mặt đó, mẫu thân ngươi để cho ta uống tách trà kia không?”

Thái tử phi cứng đờ, tay nắm gấu váy nàng buông lỏng ra.

Quý Du Nhiên gật đầu, “Đúng, chính là tách trà đó. Ta không uống, đều bị ngươi uống vào bụng rồi.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Gò má Thái tử phi vốn không có bao nhiêu sắc máu bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy.

“Làm sao có thể... Không thể nào!” Nàng ta lắc đầu kêu to, “Lúc ấy ngươi rõ ràng...”

“Ta chỉ thừa dịp các ngươi không chú ý, thay xà đổi cột rồi. Một màn xiếc mà thôi.” Quý Du Nhiên cười nói, “Ban đầu khi mẫu thân của ta còn sống, chúng ta vẫn thường làm trò.” Đời trước nàng chơi đùa, đời này cũng thế, hai mẫu tử này đều không phát hiện ra điểm khác thường, nàng thật sự phục học.

“Không thể nào, không thể nào...” Thái tử phi vẫn lắc đầu, “Chúng ta tận mắt thấy ngươi uống hết!”

Quý Du Nhiên dẩu môi, “Muội muội, chẳng lẽ ngươi quên sao? Mẫu thân của ta triền miên trên giường bệnh nhiều năm, chính ta ở trước giường bà hầu hạ thuốc thang, mỗi một chén thuốc ta đền nếm một ngụm rồi mới đút cho bà uống. Bệnh lâu thành lương y, ta hầu hạ lâu trước giường, dĩ nhiên cũng có nhận thức đại khái với thảo dược. Các ngươi hạ gì đó trong trà, mặc dù đã trải qua xử lý, gần như không nghe thấy ra mùi vị gì, nhưng mà, cũng không thể gạt được ta.”

Thái tử phi ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.

Mặc dù nói không chuyện, nhưng trong lòng Quý Du Nhiên biết nàng ta đang nghĩ gì. Liền gật đầu nói: “Đúng vậy, mẫu tử các ngươi có chủ ý gì, trong lòng ta rất rõ ràng. Mặc dù các ngươi đoạt vị trí của ta, lại biết tình cảm của Thái tử với ta, lại biết tình huống trong nhà ta như thế nào, e sợ ta và hắn tro tàn lại cháy, sẽ lấy hài tử trong bụng làm uy hiếp giết về Đông cung. Đây là nguyên nhân tại sao sau này các ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Nhưng mà, muội muội của ta à, chúng ta sống chung dưới mái hiên suốt mười năm, ta hiểu rõ ngươi như trong lòng bàn tay, nhưng tại sao ngươi lại không hiểu ta chứ? Mẫu thân ngươi gả vào nhà ta làm bình thê, mẫu thân ta lập tức chuyển ra nhà chính, từ đó không lưu phụ thân ta qua đêm. Ngươi cho rằng mẫu thân ngươi đấu thắng? Sai rồi! Đó là mẫu thân ta lười phải tranh với mẫu thân ngươi! Một nam nhân dùng hơn mười năm, bà dùng chán rồi, ném cho các ngươi, cố tình các ngươi còn giống như thu được vật báu, chỉ sợ bà tới giành lại.” Ngừng một chút, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, “Giống như ngươi hiện tại.”

Thái tử phi hơi khựng lại.

Quý Du Nhiên dứt khoát làm rõ: “Quý Du Nhiên ta mặc dù bất tài, nhưng ít ra sẽ không cần thứ gì đó bị người khác chạm vào. Nhất là ngươi! Ta cũng không phải không có nam nhân nào muốn, cần phải giành người kia với ngươi sao?” di1enda4nle3qu21ydo0n

“Ngươi nói dối!” Thái tử phi không phục khẽ nói, “Ngươi rõ ràng chính là ghen tỵ! Miệng ngươi nói vậy nhưng trong lòng không phải như vậy!”

“Nói ngươi ghen tỵ ta mới không sai lắm.” Quý Du Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, “Thôi, hôm nay ta tới thăm ngươi một lần, nói rõ ràng mọi chuyện, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ân ân oán oán giữa chúng ta, vì vậy thanh toán xong đi!”

Nói xong, nàng hất nàng ta ra liền đi.

“Không được, ngươi đứng lại đó cho ta!” Thái tử phi vội vàng níu kéo, Quý Du Nhiên liền nói, “Vương gia!”

Phượng Dục Minh lập tức nhảy ra, một cước đạp bay nàng ta.

Căn phòng vốn rách nát không chịu nổi. Sau khi nàng ta tông mạnh, liền đụng ngã cái bàn gỗ sau lưng. Lục Dao chạy nhanh qua đỡ, Quý Du Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền dắt tay Phượng Dục Minh: “Vương gia, chúng ta đi thôi!”

“Ừm!”

“Không! Các ngươi không được đi! Quý Du Nhiên, ngươi đứng lại đó cho ta! Quý Du Nhiên!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế của Thái tử phi, Quý Du Nhiên lại mắt điếc tai ngơ.

Giải quyết nữ nhân này, tâm tình của nàng rất tốt, bước chân cũng lớn rất nhiều.

Chỉ có điều, khi đi ra cửa viện, bước chân của nàng dừng lại, sắc mặt âm trầm xuống.

Cửa lãnh cung, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh dương đậm đứng đó. Hắn tỏ vẻ bình tĩnh, mắt chính diện nhìn bọn họ thật sau.

Trong căn phòng nhỏ phía sau, nữ nhân thét chói tai vang tận mây xanh, tiếp theo đó là tiếng vang của bàn ghế bị va chạm, vừa nghe đã biết hoàn toàn rối ren.

Chỉ có điều, hắn thế mà lại không nhìn về phía bên kia, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên vội vàng lui sang bên, lại uất ức hành lễ với hắn: “Thái tử Điện hạ.” Rồi kéo Phượng Dục Minh đi ra ngoài.

--- ------ Ta là đường ranh giới Quý Thúc xảy ra chuyện --- ------

Trở lại tẩm cung của Thái hậu, lão nhân gia còn chưa tỉnh ngủ.

Quý Du Nhiên khẽ thở ra, mới nhận thấy thân thể còn hơi run run.

“Ái phi.” Phượng Dục Minh vội vàng nắm chặt tay của nàng, Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng bất giác ấm áp.

Khi Thái hậu đi từ sau tấm bình phong ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, nhất thời tâm tình cũng tốt lên, đau thương vì mất đi tằng tôn tiêu giảm không ít. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Ngày hôm sau, trong lãnh cung truyền ra tin tức: Thái tử phi điên rồi.

Mấy người Thái hậu Hoàng hậu Hoàng đế đều lơ đễnh. Hoàng đế chỉ mang tính tượng trưng sai người đi chăm sóc nàng ta, rồi hạ chỉ sai người đi tuyển chọn đại gia khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa ôn hòa thanh tao nhã nhặn. Mục đích là gì, không cần nói cũng biết.

Mà đợi đến khi tinh thần Thái hậu tốt lên chút ít, Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên vội vàng trở lại Vương phủ.

Ngày hôm sau, đã có khách tới cửa.

“Hu hu hu, Du Nhiên à, ngươi ngàn vạn lần cứu trợ cho muội muội ngươi đi!” Vừa vào cửa, đôi mắt Trương thị đã đẫm lệ mơ màng, nắm chặt tay của nàng nhỏ giọng kêu.

Quý Du Nhiên không nhịn được hất ra, “Di nương đừng nói. Thái tử phi làm ngã chết tiểu thế tử Ninh Vương, còn không biết hối cải, Thánh thượng giận dữ, ta có cách gì?”

“Du Nhiên, chúng ta không cần ngươi đi nói tốt cho con bé, chúng ta biết chuyện này Thái tử phi làm không đúng. Nhưng mà, hiện giờ Du Dung con bé cũng điên rồi, các ngươi cần gì phải để cho một mình con bé ở trong lãnh cung chịu khổ chứ? Đáng thương con bé một mình lẻ loi hiu quạnh, từ nhỏ là cô nương được người nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở, bây giờ ở nơi quỷ quái như thế, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không biết sẽ như thế nào...”

“Di nương, có thể.” Lạnh lùng cắt đứt bà ta khóc lóc kể lể, giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói, “Ý của các ngươi chính là muốn ta đón nàng ta ra đúng không?”

“Đúng đúng đúng!” Nếu nàng đã đi thẳng vào vấn đề rồi, Trương thị cũng không quanh co lòng vòng nữa, liền vội vàng gật đầu nói, “Nếu con bé Thái tử phi đã bị phế rồi, người cũng điên rồi, Hoàng thượng Hoàng hậu nên bớt giận chứ? Phụ mẫu ngươi muốn, hài tử này nói như thế nào cũng là máu mủ của Quý gia, cho dù con bé phạm phải lỗi gì, Quý gia cũng không thể vứt bỏ con bé. Bây giờ, chúng ta có thể làm giúp con bé cũng chỉ có thể đón con bé ra ngoài, chăm sóc con bé cả đời.” Nói xong, lại lau nước mắt. die nd da nl e q uu ydo n

Quý Du Nhiên nghe vậy cười lạnh: “Di nương, có phải ngài cảm thấy ta quá dễ bắt chẹt không?”

Trương thị ngẩn ra, vội vàng cười làm lành nói: “Du Nhiên, sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Di nương cũng bởi vì thân cận với ngươi, cho nên có chuyện mới không dối gạt ngươi mà nói thẳng với ngươi đó! Hơn nữa vừa mới bắt đầu không phải ngươi cũng nói, muốn mượn ta kéo lại quan hệ với phụ mẫu ngươi sao. Còn không phải sao, phụ thân ngươi nói rồi, chỉ cần ngươi có thể giúp một tay đón Thái tử phi ra, ông ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ, một nhà các ngươi từ nay sống tốt đẹp qua ngày.”

Trong khoảng thời gian này, tiểu Trương thị vẫn hết sức lạnh nhạt với bà, tự bà tìm đến cửa hỏi cũng xa cách bà, nên dọa hỏng bà. Bà liều mạng hỏi thăm, nhưng cũng không biết vì sao, cuối cùng vẫn do một tiểu nha đầu bên cạnh tiểu Trương thị thu bạc len lén nói cho bà biết: Phu nhân phát hiện bà và Quý Du Nhiên có bí mật lui tới. Nhất thời biết chuyện không dối gạt được, một mặt còn muốn lợi dụng quan hệ giao thiệp của Quý Du Nhiên, mặc khác lại không bỏ được em rể chiếu cố tiền đồ cho nhi tử mình, bà đang ở trong tình thế khó xử hồi lâu, cuối cùng vẫn đợi được đến khi Thái tử phi gặp chuyện không may, bà rốt cuộc đánh vào bên cạnh tiểu Trương thị, vỗ ngực bảo đảm với tiểu Trương thị nhất định giúp cứu Thái tử phi ra, tiểu Trương thị mới tốt đẹp một chút với bà. Hiện giờ, nếu như bà không làm được việc này, tiểu Trương thị chắc chắn sẽ không để ý đến bà nữa, tiền trình của nhi tử của bà có thể thảm rồi!

Quý Du Nhiên dĩ nhiên cũng biết nữ nhân này một mưc khoe mẽ hai đầu, bây giờ còn định bắt chước làm theo. Chỉ có điều ––

Cười lạnh: “Di nương, ta đã sớm tuyệt vọng với toàn gia này. Hiện giờ, ta cảm thấy không có bọn họ ta cũng sống tốt vô cùng.”

Trương thị nghe vậy mà tâm hoảng ý loạn: “Du Nhiên, sao ngươi có thể nói như vậy chứ? Kia tốt xấu gì cũng là phụ mẫu ngươi, là chỗ dựa sau lưng ngươi! Cô nương xuất giá nào không dựa vào nhà mẹ chiếu cố mới có thể đứng vững gót chân ở nhà phu gia? Ngươi và phụ mẫu ngươi cắt đứt quan hệ, cuối cùng thua thiệt nhất định là ngươi!”

“Ah, di nương ngài chẳng lẽ đã quên? Hiện giờ, ca ca ta mới đúng là núi dựa lớn nhất của ta! Phu thê Quý Tướng, bọn họ là chỗ dựa của Thái tử phi muội muội, không liên quan gì đến ta.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt nói.

“Du Nhiên...”

Trương thị còn định nói điều gì, Thái Bình đột nhiên xuất hiện, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ mấy câu.

Mắt Quý Du Nhiên lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được, ta biết rồi, bọn họ muốn cái gì đều cho tất. Trời sắp nóng nực rồi, ngươi cũng cầm chút băng qua cho bọn họ, để Du Sâm đệ đệ yên tâm đi học.”

“Vâng.” Thái Bình gật đầu lui ra.

Chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, chủ tớ hai người cũng ép giọng nói tới cực thấp, nhưng Trương thị cố gắng vểnh lỗ tai, vẫn nghe được một chút đầu mối.

Mà sau khi chờ Thái Bình đi, bà định nói gì, lại bị Quý Du Nhiên phất tay cắt đứt; “Di nương, thời gian dài như vậy, ta cũng mệt mỏi. Chúng ta lợi dụng lẫn nhau cũng không xê xích gì nhiều, từ nay về sau, ngươi cũng không cần trở lại chỗ ta, tránh cho mẫu thân đại nhân cho rằng ngươi và ta thông đồng thành gian, ta cũng không gánh vác nổi tội danh này!”

“Du Nhiên, ngươi!” Trương thị sững sờ, trong lòng vừa dấy lên ngọn lửa giận, Quý Du Nhiên đã kêu to, “Người đâu, tiễn Trương phu nhân ra ngoài!”

Liền có hai ma ma tráng kiện đi tới, không nói lời gì đuổi bà đi ra ngoài.

Sống nhiều năm như vậy, Trương thị chưa từng mất mặt như thế. Bị ném ra khỏi Dật Vương phủ, đứng ở cửa Vương phủ, trên đường lớn ngựa xe như nước, rất nhiều người lui tới, rối rít quăng ánh mắt kinh ngạc về phía bà, tất cả đều được bà lý giải là khinh miệt. Trương thị âm thầm cắn răng: “Ngươi được đấy Quý Du Nhiên, có lợi mới dùng ta, không có lợi liền ném ta qua một bên, ngươi tính toán thật tốt!” Lại hoàn toàn quên, hai người lui tới lâu như vậy, phần lớn là Quý Du Nhiên truyền lại tin tức cho bà, bà gần như không có tác dụng gì với Quý Du Nhiên.

Tiểu nha hoàn bên cạnh thấy thế, cũng không dám thốt một tiếng, chỉ có thể cúi đầu giả bộ như không biết cái gì.