Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 1 - Chương 62-3: Mở đầu thắng lợi (3)




Nhìn vẻ mừng rỡ và ngượng ngùng xen lẫn trên mặt hắn, Quý Du Nhiên cũng kích động không thôi. Sờ sờ đầu của hắn, nàng nức nở nói: “Chuyện này quyết định vội vàng, chúng ta cũng không chuẩn bị quà tặng gì tốt cho đệ. Như vậy đi, ta sẽ gọi mấy người Bình công công tới may cho đệ quần áo mới giày mới, cũng ăm mặc tử tế cho đệ. Vương gia, chàng cảm thấy như thế nào?”

“Ái phi nàng nói là được rồi.” Phượng Dục Minh đầy mặt mỉm cười mà nói.

“Chuyện này, không cần đâu! Đệ mặc quần áo của tỷ phu đã được rồi.” Tiểu Sơn vội vàng lắc đầu.

Quý Du Nhiên lại kiên trì, “Thân người đệ thon cao gầy hơn tỷ phu đệ rất nhiều, quàn áo của hắn đệ miễn cưỡng mặc một chút còn có thể. Nhưng về sau đệ là đệ đệ của ta rồi, cũng phải cùng ta và Vương gia đi ra ngoài gặp người, bản thân không có quần áo mới đâu được? Hơn nữa, về sau mỗi lần ăn mặc theo mùa, chúng ta đương nhiên cũng cần phải cùng nhau nhanh chóng may bộ đồ mới cho mình. Nếu không, chẳng phải mặt mũi của Dật Vương phủ chúng ta sẽ mất hết?”

“Vậy cũng được!” Nghe thấy lời ấy, tiểu Sơn mới ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu, “Đa tạ tỷ tỷ.”

Chỉ một câu nói này, Quý Du Nhiên lại cảm thấy nàng cực khổ nửa ngày này cũng đáng giá.

Tiếp đó, triệu tập mọi người trong Vương phủ lại, giới thiệu tiểu Sơn, nói rõ tầm quan trọng của hắn đối với nàng, cũng đề cập đến với tất cả mọi người cảnh giác, không thể có điều ngạo mạn với hắn.

Buổi chiều lại vội vàng tìm đám người thường đến Vương phủ may đồ, gấp gáp may cho hắn mấy bộ đồ mới, d1en d4nl 3q21y d0n Quý Du Nhiên còn đặc biệt chọn mấy nha đầu gã sai vặt lanh lợi đi hầu hạ hắn, khiến tiểu Sơn cảm động đến nói không ra lời.

Mà tới buổi tối, Quý Du Nhiên đột nhiên phát hiện còn chưa chuẩn bị quà tặng cho bên chỗ Thiên Ninh trưởng công chúa! Vội vàng bò dậy lại rối ren một trận, chuẩn bị một phần quà tặng thật dày, dặn Bình công công sáng sớm ngày mai phải đưa đến phủ công chúa.

Bận rộn như vậy suốt một ngày, khó khăn làm xong tất cả, Quý Du Nhiên ngã xuống giường lập tức nhắm hai mắt lại, ngủ thật say.

Ngày hôm sau, vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nàng và Phượng Dục Minh cùng nhau dậy.

Tiểu Sơn dậy sớm tới, nhìn thấy dáng vẻ gò bó của đứa nhỏ này, Quý Du Nhiên dịu dàng cười nói: “Tỷ phu đệ thích nhất ngủ nướng, về sau buổi sáng đệ cũng không cần thức dậy quá sớm.’

“Mỗi ngày trước kia đều phải dậy sớm luyện công, thói quen.” Tiểu Sơn nhỏ giọng đáp.

Quý Du Nhiên ngẩn ra, “Đã như vậy, thế thì tùy đệ! Hơn nữa lập tức có phu tử tới dạy đệ đi học tập viết, mỗi ngày đệ dậy sớm một chút cũng tốt.”

Tiểu Sơn liền cười gật đầu.

Một bữa điểm tâm, ăn được hết sức ấm áp hài hòa.

Sau khi ăn xong, Quý Du Nhiên đang định mang tiểu Sơn đi chung quanh làm quen với hoàn cảnh Vương phủ một chút, Bình công công đột nhiên đi tới: “Vương phi, Quý Thúc Quý tướng gia cầu kiến.”

“Gặp ta sao?” Quý Du Nhiên hơi kinh ngạc.

Bình công công gật đầu: “Đúng vậy.”

Quý Du Nhiên liền không nhịn được cười khẽ: “Cũng được, mời hắn ta vào đi! Như đã nói rồi, ta đã lâu chưa gặp được phụ thân đại nhân rồi!”

Qua thời gian ước chừng nửa ly trà, trong sảnh Vương phủ, Tể tướng Quý Thúc tức giận bừng bừng xông vào.

Vừa vào cửa, quét nhìn xung quanh, phát hiện Phượng Dục Minh không có ở đây, hắn lập tức trầm mặt xuống, chỉ thẳng vào Quý Du Nhiên quát lớn: “Du Nhiên, người thật sự quá đáng! Trước kia ngươi ở trong nhà lộn xộn thì cũng thôi đi, dù sao có ta và mẫu thân ngươi chở che. Bây giờ Vương gia che chở ngươi, tùy ý ngươi ở Vương phủ làm ầm ĩ như thế nào ta cũng bỏ qua. Nhưng hiện nay, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, lại xúi giục Dật Vương gia và Thiên Ninh trưởng công chúa náo loạn lên? Lại còn vì một con hát nhỏ? Ngươi có biết bây giờ chuyện này truyền khắp Kinh thành rồi không, cái mặt già nua này của ta cũng bị ngươi làm cho mất hết!”

“A.” Ngồi ở trên ghế, từ từ uống xong một ngụm trà, Quý Du Nhiên nhìn miệng hắn nước bọt bay tung tóe, thao thao bất tuyệt nói một hồi lâu, mới ngất trời giơ ly lên nói, “Phụ thân nói mệt không? Có muốn ngồi uống một ngụm trà thấm giọng không?”

“Quý Du Nhiên!” Quý Thúc giận đến đỏ mặt tía tai, “Bây giờ trên dưới Kinh thành người nào không biết Dật Vương phi nuôi một con hát nhỏ ở bên người, còn không giữ thể diện nhận làm đệ đệ! Sáng nay khi ta vào triều bị đồng liêu cười đến không còn mặt mũi, ngươi thì hay rồi, ngươi lại còn uống trà tiếp? Ngươi nhanh chóng ném con hát này ra!”

“Ta không ném.” Quý Du Nhiên dinendian.lơqid]on lạnh nhạt nói.

Mặt Quý Thúc trầm xuống, “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Mắt Quý Du Nhiên nhẹ nhàng nhìn hắn, “Ta nói này phụ thân đại nhân, kể từ sau khi nữ nhi xuất giá, đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhỉ? Từ ngày lại mặt đó, đây chính là lần đầu tiên. Nữ nhi ta đây ở Ly Sơn thân nhiễm bệnh nặng, triền miên giường bệnh hơn một tháng ngài cũng không tới gặp mặt ta một lần. Hôm nay cũng bởi vì ta náo loạn lên chút chuyện làm hai ngài mất mặt mũi, ngài lại tìm tới cửa rồi hả? Đây không phải nói rằng, nếu như lần sau muốn gặp mặt ngài, ta phải liều mạng gây ra chuyện sao? Tốt nhất càng huyên náo càng tốt?”

“Ngươi dám!” Quý Thúc nhìn nàng chằm chằm.

Quý Du Nhiên nhún vai, “Ta rốt cuộc có dám hay không, trong lòng phụ thân đại nhân biết rõ.”

“Ngươi!” Quý Thúc hận đến siết chặt quả đấm, nhưng nhìn Quý Du Nhiên vốn không bị ảnh hưởng tiếp tục uống trà cắn hạt dưa, gương mặt già nua cũng sắp căng đến nứt ra.

“Du Nhiên.” Khó khăn hạ thấp giọng, “Ban đầu phụ thân không đến thăm ngươi, là bởi vì thấy chỗ ngươi và Dạt Vương gia rất tốt. Hơn nữa, khi ở Ly Sơn, không phải bệnh của Thái tử nặng hơn sao?”

“Cho nên, ngài vì con rể bảo bối, ta đây nữ nhi như rễ cỏ ngài chẳng thèm quan tâm rồi hả?”

Trong cổ họng Quý Thúc nghẹn đắng, “Không phải ta mời di nương đến thăm ngươi sao?”

“Vậy sao lần này ngài không mời di nương đến dạy dỗ ta giống vậy?” Quý Du Nhiên cười hỏi.

Bởi vì chuyện này phải do đích thân hắn ra tay! Hắn sắp tức chết rồi, phải cho nàng một bài học! Sắc mặt Quý Thúc tái nhợt vừa đỏ lại vừa trắng, lắp bắp mấy lần mới nói: “Cho dù như thế nào, con hát này không thể lưu. Ngươi nhanh chóng đuổi hắn đi.”

“Nếu như ta nói, bởi vì hắn lớn lên giống ca ca nên ta mới lưu hắn lại, phụ thân ngài còn kiên trì để cho ta đuổi hắn đi sao?”

Quý Thúc ngẩn ra.

Quý Du Nhiên cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, phụ thân ngài khẳng định không nhớ ra được dáng vẻ của ca ca rồi nhỉ? Cũng đúng, bên người ngài vợ đẹp con ngoan vòng quanh, hạnh phúc mỹ mãn nhường nào, đâu còn có tâm tư nghĩ đến một tên phá của?”

Mặt Quý Thúc xanh xanh, “Ai nói ta không nhớ rõ? Ta chỉ... Một con hát đê tiện, sao có thể đánh đồng với nhi tử của ta? Ngươi nhạnh chóng đuổi hắn đi, tránh cho nhục thân phận của ngươi!”

“Ta không cảm thấy hắn làm nhục thân phận của ta!” Quý Du Nhiên cười nói.

“Ta nói có thì có!” Quý Thúc hét lớn, “Ngươi nha đầu chết tiệt này, tuổi không nhỏ, tính khí lại lớn, sớm biết hôm nay ngươi sẽ chọc ra tai họa này, ta đã giáo huấn ngươi vài trận trước khi xuất giá thì tốt rồi!”

“Ngươi dám!”

Vừa dứt lời, một giọng nói tức giận đùng đùng từ ngoài cửa truyền đến. Phượng Dục Minh như gió điên cuồng xông diee ndda fnleeq uysd doon tới đây, một cước đá về phía ngực trái của hắn, “Chỉ bằng ngươi, cũng dám dạy dỗ ái phi của bổn Vương? Chán sống!”

Lại một lần nữa, Quý Du Nhiên nhìn thấy được công lực trên chân của Phượng Dục Minh, giương mắt mà nhìn Quý Thúc bị đá ra ngoài cửa, rơi bịch bịch trên đất.

Phượng Dục Minh còn tức giận không giảm, vừa lớn tiếng nói với bên ngoài, “Người đâu, nâng hắn ra bên ngoài, ném!”

“Dạ!” Mấy gã sai vặt lập tức chạy ra, ba chân bốn cẳng khiêng Quý Thúc bị đá ngất xỉu đi rồi.

Ặc...

Quý Du Nhiên phát hiện nàng thật sự nói không ra lời.

Nhìn lại bên cạnh một chút, chẳng biết tiểu Sơn đi ra từ lúc nào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang theo vẻ kinh hoàng. Quý Du Nhiên vội vàng an ủi: “Đệ yên tâm, ta sẽ không ném đệ ra.”

“Đệ biết rõ.” Tiểu Sơn nói, ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Chỉ có điều, tỷ tỷ, hắn chính là đương kim Tể tướng Quý Thúc sao?”

“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười nói.

“Nhưng mà, đệ nhớ được đệ đã từng thấy hắn.” Tiểu Sơn nói, “Khuôn mặt giống nhau, lại ăn mặc khác, thân phận khác.”