Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Quyển 1 - Chương 38: Mười mỹ nhân




Đảo mắt trở lại Dật Vương phủ, tâm tình Quý Du Nhiên thật tốt, thấy mà Phượng Dục Minh cũng mặt mày hớn hở theo.

“Ái phi ái phi!” Kéo tay nàng, hắn cười đến mắt cũng sắp híp lại, “Sao nàng lại vui vẻ như vậy?” 

“Bởi vì mẫu hậu đã ban thưởng mười mỹ nhân đến cho chàng!” Quý Du Nhiên cười, ngoắc ngoắc tay ra ngoài, đã thấy mười thiếu nữ thướt tha mặc cung trang xếp hàng nối đuôi đi vào. Tuổi của bọn họ không sai biệt lắm chừng mười ba mười bốn, lớn nhất cũng chỉ mười sáu, chính là độ tuổi nụ hoa chớm nở, từng người có ngũ quan không tầm thường, dáng vẻ xinh đẹp, đầy đặn thon thả, mảnh mai tươi đẹp, liếc nhìn lại, cần gì có đó, người xem thật sự hoa mắt. Ừ, kiểu dường như còn phong phú hơn kiếp trước, vừa quan sát họ, Quý Du Nhiên thầm so sánh trong lòng.

“A a a, đi ra ngoài đi ra ngoài, tất cả các ngươi đều đi ra ngoài cho bổn Vương!” Nhưng mà, vừa nhìn thấy những người này, huyết sắc trên mặt Phượng Dục Minh mất hết, liên tục không ngừng lớn tiếng kêu ngã về phía bên cạnh Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên không giải thích được: “Vương gia, chàng làm sao vậy?”

Cả đám mỹ nhân đều là vẻ mặt die nd da nl e q uu ydo n bị tổn thương, mặc dù không nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của các nàng, cặp mắt tràn ngập nước mắt, cũng đã đủ khiến không thiếu lòng nam nhân đau như đao cắt rồi.

Nhưng mà, Phượng Dục Minh vốn không nhìn họ, chỉ ôm chặt cánh tay Quý Du Nhiên kêu lên: “Bổn Vương không cần các nàng! Bổn Vương chỉ cần một mình ái phi là đủ rồi, nàng để cho bọn họ đi đi! Không được xuất hiện trước mặt bổn Vương!"

Ặc... Thì ra là như vậy.

Trong lòng ấm áp, Quý Du Nhiên sờ sờ đầu hắn: “Vương gia yên tâm, ta gọi bọn họ tới đây, chỉ để cho chàng nhìn xem, sau đó phân bổ các nàng đi vài chỗ. Nhưng mà”, ngừng một chút, khóe mắt thoáng cười, “Nếu như chàng thấy trong số họ có người nào thuận mắt, muốn giữ lại bên người, cũng chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ để lại cho chàng.”

Lời vừa nói ra, trong mười người cũng có ba bốn người mắt sáng lên, quăng ánh mắt mong chờ về phía Phượng Dục Minh.

Nhưng mà vừa nghe xong lời này, Phượng Dục Minh lại khẽ run lên, vội vàng ôm Quý Du Nhiên chặt hơn: “Không cần! Bổn Vương không thấy ai thuận mắt, ái phi ném tất cả bọn họ vào phòng củi đi! Bổn Vương chỉ cần nàng chỉ cần nàng!”

“Vương gia...”

Nghe thấy lời ấy, có một hai người không chịu nổi, hai hàng nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, nghẹn ngào, giọng nói càng giống như dây đàn, biến đổi bất ngờ, kéo dài uyển chuyển, nâng ý thương tiếc nơi đáy lòng người lên, để cho lòng người cũng bị nhéo lên.

Nếu là nam nhân bình thường, chỉ sợ đã sớm không chống lại được mà đổi ý.

Nhưng mà, rất dễ nhận thấy, kẻ ngốc Phượng Dục Minh này không nằm trong số đó.

Nhìn thấy nàng ta khóc, hắn lập tức nhíu mặt lại: “Ngươi khóc cái gì chứ? Bổn Vương đâu có bắt nạt ngươi. Thật là, còn thích khóc hơn Bình Cố, đáng ghét chết đi!”

Lúc này mỹ nhân bị nghẹn không khóc nổi rồi.

Phượng Dục Minh bĩu môi: “Ái phi, dáng dấp bọn họ khó coi, lại thích khóc, bổn Vương không thích, nàng ném bọn họ ra xa xa đi! Không để cho bọn họ xuất hiện trước mặt bổn Vương!” Rồi nhảy dựng lên, “Bổn Vương đi chơi, khi nào bọn họ đi rồi, bổn Vương lại tới tìm nàng chơi!”

Chạy trốn nhanh như vậy, giống như chạy nạn.

Quý Du Nhiên ngơ ngác nhìn hắn đi xa, lúc quay đầu lại đã phát hiện mười người trước mắt vẻ mặt khác nhau, có người [email protected] thở phào nhẹ nhõm, cũng có người vẻ mặt thất vọng, nhưng một người trong số đó, từ đầu tới đuôi mặt bình tĩnh không quan tâm hơn thua, giống như một pho tượng đá đứng đó không nhúc nhích, lập tức thu hút sự chú ý của nàng.

Người này... Dường như đời trước nàng chưa từng gặp.

Thầm nghĩ, Quý Du Nhiên nhìn về phía nàng ta hỏi: “Ngươi tên gì vậy?”

“Bẩm Vương phi, nô tỳ tên Thải Bình.” Mỹ nhân trả lời, từng câu từng chữ thong thả ung dung, mặc dù bị nữ chủ nhân Vương phủ điểm trúng cũng sóng nước chẳng xao.

Có chút ý nghĩa.

Quý Du Nhiên cười: “Thải Bình đúng không, ngươi nói xem, ngươi biết làm những gì?”

“Chỉ cần việc nô tỳ nên làm, nô tỳ sẽ làm.”

Ha ha, càng ngày càng có ý tứ rồi!

Nhìn dáng vẻ trong mắt không có người nào của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta chính là một trong những do thám Hoàng hậu phái tới?

Nhưng mà...

Nếu quả thật là do thám, cũng không thể dễ dàng bại lộ như vậy chứ?

Ngẫm nghĩ tới lui, cũng không quyết định chắc chắn được, Quý Du Nhiên lập tức chuyển ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp đứng chính giữa – người này nàng có thể khẳng định, chính là do thám Hoàng hậu phái tới.

Nhìn thấy nàng liếc tới, thiếu nữ vội vàng phúc thân hành lễ, biểu hiện ngoan đến không ngoan hơn. Đây mới là dáng vẻ một do thám cần phải có!

Bĩu môi, Quý Du Nhiên thu lại ánh mắt, lần lượt đánh giá các nàng ta một lần, rồi nói: “Tên của các ngươi là gì, cũng biết làm những gì, từng người báo lên.”

Mười người báo lên theo thứ tự.

Không ngoài dự đoán, chỉ biết nấu ăn có bốn người, còn có ba người nữ công, hai người trêu mèo ghẹo chó, còn có một nô tỳ cái gì cũng làm nhưng không có sở trường gì – mỹ nhân tượng đá vừa rồi.

Nghe xong các nàng báo lại, Quý Du Nhiên gật gật đầu, chỉ về phía mỹ nhân tượng đá: “Ngươi tên Thải Bình di@en*dyan(lee^qu.donnn) đúng không? Về sau hãy ở bên cạnh ta, cùng Lục Ý hầu hạ. Những người khác, Bình công công, họ giao cho ngươi, theo ta dặn dò trước đó cho ngươi, để cho bọn họ phát huy sở trường, ai có chức nấy, cần phải hầu hạ Vương gia thoải mái dễ chịu.”

“Dạ.”

Mọi người vội vàng hành lễ, Bình công công đi vào dẫn chín người còn lại đi, chỉ để lại mỹ nhân tượng đá.

Quý Du Nhiên lần nữa gật đầu với Lục Ý: “Từ nay về sau, nha đầu này theo em làm việc, em phải hướng dẫn nàng ta nhiều một chút, có cái gì mau sớm dạy dỗ cho nàng ta.”

“Vâng ạ!” Lục Ý vội vàng đồng ý, gọi nha hoàn bên cạnh dẫn người đi xuống trước. Bản thân mình thì trở lại bên cạnh Quý Du Nhiên tiếp tục đứng nghiêm.

Đuổi một nhóm người lớn như vậy đi, trong phòng lập tức thanh tịnh không ít.

Quý Du Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người nằm trên ghế dựa.

Lục Ý vội vàng tới bóp vai cho nàng, Quý Du Nhiên nhắm mắt hưởng thụ, nhẹ giọng gọi: “Lục Ý.”

“Vương phi?”

“Người tên Thải Bình, em có ý kiến gì?”

“Nô tỳ không biết, chỉ có điều... Nô tỳ cảm thấy dường như nàng ta không đơn giản.”

“Ừ, giống như ý của ta.”

Tay nhỏ đặt trên vai nàng cứng đờ, “Vương phi, nếu biết nàng ta không đơn giản, vậy sao Vương phi còn giữ nàng ta bên người? Vương phi cũng biết rõ, nàng ta có thể là người của Hoàng hậu nương nương!”

“Cũng bởi vì biết nàng ta có khả năng cực lớn, cho nên ta mới đặc biệt lưu nàng ta lại!” Quý Du Nhiên cười, vỗ vỗ tay Lục Ý, “Trong những người này, chỉ có nàng ta là nhìn không thấu. Nếu nhìn không thấu, ta đương nhiên muốn đặt nàng ta ở chỗ gần ta nhất, quan sát kỹ mới đúng. Hơn nữa”, mở mắt ra, “Không phải ta còn có em đó sao?”

Thân thể Lục Ý chấn động, lập tức gật đầu: “Dạ, nô tỳ biết! Nô tỳ sẽ chú ý tới từng cử động của nàng ta bất cứ lúc nào, một khi có chỗ không đúng, lập tức báo cáo với Vương phi!”

“Ừ.” Quý Du Nhiên gật đầu, “Còn có bên Bình công công, cũng đã dặn dò xong chưa?”

“Đều đã dặn dò tốt rồi, chỗ Lý ma ma nô tỳ cũng đã sớm nói xong.”

“Vậy thì tốt.” Nhắm mắt lại lần nữa, chân mày Quý Du Nhiên không nhịn được hơi nhíu lên – Thải Bình đó, nàng ta rốt cuộc từ đâu ra? Trong trí nhớ đời trước của nàng không có sự tồn tại của nàng ta!