Nàng Osin Của Thiếu Gia

Chương 17: Mã Hạo Thiên nhẫn tâm




‘’Bị ốm?’’

Hạo Thiên với khuôn mặt ngạc nhiên hết cỡ nhìn Hạo Minh đang bla bla về tình trạng của Thy Hương.

‘’Chị ấy bị ốm rất nặng , người nóng ran, mặt xanh tái…chị không thể đứng dậy được…Anh mau đi xem chị như thế nào đi!’’

Vẫn cái vẻ ấy, Hạo Thiên thay về lo lắng , hắn không thể tin nổi nó hôm qua còn khỏe mạnh nấu cho hắn ăn cái món ngon chết người thế rồi đủ sức dọn bãi chiến trường do mình gây ra , giờ ốm là sao.

Hay vì ốm do nụ hôn đó…hôn mà cũng làm người ta ốm ư?

(thông minh quá ông ạ…bắt nó làm việc nhiều thế không ốm mới lạ @_@)

Nghĩ vậy chứ hắn ta cũng là con người, vẫn có chút tình người…Hạo Thiên

chạy ra khỏi phòng, vào nhà bếp…giờ thì đã ở trước cửa phòng nó.

Các cô giúp việc đang quây quần bên nó, người thì lo lắng, kẻ hỏi han nhưng vẻ mặt của Nhã Hân trông rất đắc chí.

‘’Bị làm sao vậy, hôm qua ở nhà phục vụ thiếu gia mệt lắm hả…’’



‘’Hay được ở bên thiếu gia mệt…ệt…’’

Nhã Hân chu cái miệng đỏ ( bôi son cả tấn ) mà hỏi han nó , giọng ả ta như đang xát vào nỗi đau của nó.Vài cô giúp việc bủm miệng cười khúc khích như đang tán thành ‘’sự quan tâm ‘’ của Lý Nhã Hân.

Thy Hương chẳng thèm để ý vì chính nó cũng không có đủ sức mà chú ý những chuyện đó.

‘’Các chị hết việc để làm à…sao còn đứng đây’’

Hạo Minh vào phòng từ lúc nào…nó mặt tức giận nhìn thẳng Nhã Hân mà quát. Nó thật ra dáng một cậu chủ nhỏ.

‘’Nhìn gì…cả chị nữa đó, Nhã Hân…chị đi làm việc đi…mẹ tôi đang cần chị đấy!’’

Dù là nhiều tuổi hơn nó nhưng nghe cái giọng đầy quyền lực đó , ả ta xấu hổ khuẩy tay bảo bọn giúp việc ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, Nhã Hân bỗng bổ nhào vào thân hình rắn chắc của Hạo Thiên đang vội vã chạy vào.

‘’Ôi…xin lỗi thiếu gia ạ’’

Khuôn mặt ả đỏ bừng , vẻ thẹn thùng , không dám nhìn khuôn mặt bảnh bao của hắn. Mặt cúi xuống…ả lui ra mà tim vẫn chưa ngừng đập.

‘’Hạo Thiên của em…’’( ặc )

‘’Anh Hạo Thiên nhìn chị Thy Hương đi…ốm đến xanh xao, tái nhợt rồi!’’

‘’Ừm’’

Hạo Thiên vẫn rất lạnh lùng, chậm rãi tiến lại giường nơi Thy Hương đang nằm bất động …nó quá mệt đến nỗi mắt không thể mở ra.

‘’Cô bị làm sao vậy’’

Cái giọng bình thản, hắn hỏi nó.



‘’Nè, dậy đi học cho tôi…chậm học rồi đó…’’



‘’Hạo Thiên anh nói gì vậy, chị bị mệt không dậy được chứ đi học gì’’

‘’Im đi’’

Gương mặt tức tối của Hạo Minh bỗng tắt hẳn khi thấy khuôn mặt của Hạo Thiên…lạnh như băng.

‘’Không biết đâu…em mà thấy anh bắt nạt chị là em mach mẹ à’’

Nó vẫn không chịu thua…bướng bỉnh nói giọng đe dọa với Hạo Thiên rồi chạy vụt ra khỏi phòng.

Giờ trong phòng chỉ còn hắn với nó.

Thy Hương nằm yên trên chiếc giường ấm áp…khuôn mặt tái nhợt …bàn tay thả lỏng đang kề nhẹ lên trán.

Hắn từ từ tiến lại bên nó…không một chút quan tâm , mặt lạnh lùng vô cảm.

‘’Có dậy đi học không !’’

( đúng là đồ máu lạnh nó ốm thế mà vẫn không tha)



‘’Nè!’’

Bực tức, hắn kéo tấm chăn ra khỏi người nó, để lộ thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, làn da trắng nõn. Thấy lạnh , nó khẽ nhúc nhích…đôi mắt nhấp nháy…mở ra nhẹ nhàng.

‘’Ai đây’’

Trong đôi mắt chưa mở hẳn của nó, hiện lên hình ảnh dáng người quen thuộc…đẹp mà lạnh lùng quá!

‘’Mã …Hạo …Thiên…’’

Đôi môi nhợt cố nhấp lên…giọng yếu ớt.

‘’Đi học ‘’

‘’Đến đi học mà cô còn phải để tôi đi gọi hả…’’

‘’Ơ…’’

Lúc ốm nó khác hẳn với tính cách mạnh mẽ thường ngày, nó hiền hẳn…đôi mắt đen láy…sâu thẳm …như không hề có sức sống.

‘’Nhưng…tôi bị …ốm…mà!’’

''Ốm ...sao mà ốm !''

''Hôm qua thấy khỏe mà...''