Nàng Là Vai Chính

Chương 63: 63: Chương 62






Tống Chân Chân nhịn xuống những cơn sóng to gió lớn trong lòng, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh hơn một chút.

Đường Hàn Thu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, trong lòng thở dài, nói qua điện thoại: "Tôi không cẩn thận ấn phím bật loa ngoài, em nói chuyện đàng hoàng."
Du Như Băng: "Ai nha, này có cái gì đâu, không phải chỉ là không cẩn thận ấn phím bật loa ngoài thôi sao? Em cũng ấn một chút, hai ta huề nhau."
Đường Hàn Thu: "......"
Đây là trọng điểm sao???
Du Như Băng nhàn nhã cầm điện thoại, vân đạm phong khinh nói: "Được rồi, thật ra những gì em vừa nói là lời thoại của một bộ phim truyền hình, gần đây em đang bổ sung phim truyền hình, chị có muốn cùng xem không, em có thể giới thiệu cho chị?"
Đường Hàn Thu tắt phím loa ngoài, phớt lờ Tống Chân Chân, để cô bình tĩnh lại một mình.

Đường Hàn Thu đưa điện thoại lên tai: "Em lấy đâu ra thời gian để xem mấy thứ này?"
Bọn họ lại chuẩn bị quay 《 Ngôi sao thần tượng mới 》còn vội vàng quay quảng cáo, lấy thời gian đâu ra?
Du Như Băng nhẹ nhàng nói: "Thời gian giống như bọt biển, chỉ cần bóp lại một ít sẽ có mà.

Hơn nữa chúng em không phải lúc nào cũng bận rộn, sẽ luôn có thời gian để nghỉ ngơi, xem phim truyền hình cũng là để thả lỏng tâm trạng, tiện thể......"
"Học kỹ năng diễn xuất một chút nha."
Đường Hàn Thu đồng ý với cô ấy, chỉ cần cô ấy đủ cố gắng sẽ cho cô ấy tài nguyên điện ảnh và truyền hình.《 Ngôi sao thần tượng mới 》sẽ sớm kết thúc, cộng với sự nổi tiếng bùng nổ của cô ấy, Đường Hàn Thu nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, vậy tất nhiên chuyện quan trọng trước mắt cô ấy phải chuẩn bị rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa.

Cô ấy hỏi đầy mong đợi: "Thế nào, giọng điệu của câu thoại em vừa nói có thích hợp không?"
Đường Hàn Thu liếc nhìn Tống Chân Chân như bị sét đánh, nhẹ giọng nói: "Ừm, rất thích hợp, bây giờ chắc chắn sẽ có người cho rằng quan hệ của tôi và em không chính đáng."
Tống Chân Chân sửng sốt một chút, sao lại có cảm giác chính mình bị điểm danh nhỉ?
Ngay sau đó phát hiện, vấn đề hình như không phải như vậy nha?
Nếu Đường Hàn Thu thực sự có quan hệ không muốn người khác biết với Du Như Băng, làm sao có thể dễ dàng để cô ta biết được?
Như tiền bối của bộ phận tuyên truyền đã nói một thời gian trước, quan hệ hai người họ vô cùng tốt, vô cùng chính đáng mới đúng —— Du Như Băng vừa rồi hẳn là đang nói lời thoại!
Tống Chân Chân sau khi não nổi gió lốc một lúc, đột nhiên bình tĩnh lại.

Đường Hàn Thu xác thật không quên chuyện Du Như Băng vẫn luôn muốn đóng phim, nhưng cũng sợ cơ thể cô ấy sẽ kiệt sức: "Đến lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện học tập, khi nào có thời gian rảnh rỗi hãy làm."
Du Như Băng cười đáp ứng, lại hỏi: "Thế nào rồi, sau khi nhìn thấy món quà của em có cảm thấy suốt đời khó quên không, đặc biệt nhớ người chiến hữu thân yêu như em không?"
Đường Hàn Thu buồn cười nói: "Sao em không cho rằng sau khi nhìn thấy món quà tôi sẽ muốn đánh em nhỉ?"
Du Như Băng nghiêm túc nói: "Bởi vì chị là người văn minh, bởi vì chúng ta là xã hội pháp chế, quan trọng nữa là vì quà em đưa siêu cấp tốt nha!"
Đường Hàn Thu có chút không nói nên lời: "......!Siêu cấp tốt ở chỗ nào?"
Du Như Băng lập tức nói: "Có thể khiến chị cả đời khó quên, làm cho những món quà sinh nhật khác của chị trông ngán ngẩm mất màu, lấp đầy đôi mắt của chị bằng chiếc cờ thưởng uy phong lẫm liệt.

Chị đi ra ngoài với cái cờ thưởng này, chị sẽ đảm nhiệm người đẹp mặt nhất trong vòng danh viện đó! "

Đường Hàn Thu: "......"
Công phu nói năng lung tung của cô ấy quả nhiên một bậc cũng không giảm.

Tống Chân Chân cứ vậy mà nghe Đường Hàn Thu và Du Như Băng tán gẫu suốt đoạn đường, cô có thể nghe thấy giọng điệu của Đường Hàn Thu rất thoải mái, không có một chút mệt mỏi, thỉnh thoảng còn cười khẽ vài tiếng vui vẻ chọc người.

Cô nghĩ: Du Như Băng có lẽ rất được Đường tổng thích đi......!
Rất nhanh, đã đến nhà cô, sau khi đưa cô đến nhà xong Hàn Vi lập tức lái xe đi, gần như một giây cũng không dừng lại.

Tống Chân Chân đứng dưới nền tuyết, thở ra một làn khói trắng, nhìn chiếc xe đen ngày một lúc càng đi xa, lại nhớ tới dáng vẻ Đường Hàn Thu và Du Như Băng trò chuyện vui vẻ, cô bỗng nhiên có chút hâm mộ.

Cô cũng muốn có một mối quan hệ thân thiết như vậy với Đường Hàn Thu......!
Cho dù có thân phận như thế nào đi nữa cũng được.

...!
Du Như Băng đã sớm được gọi để tiếp tục công việc, họ phải quay đến 8 giờ tối mới có thể kết thúc công việc, sau đó qua đêm trong khách sạn để nghỉ ngơi, ngày hôm sau sẽ quay quảng cáo cuối cùng của nhóm mới trở lại nơi tập huấn luyện.

Đường Hàn Thu cúp điện thoại, nhắm mắt lại, yên lặng chờ Hàn Vi đưa mình về nhà.

Sau khi trở về nhà, Đường Hàn Thu trước tiên đi tắm nước nóng thoải mái.

Trong làn hơi nước dày đặc, cô nhắm đôi mắt bị bao phủ bởi sương nước mơ hồ lại, thả lỏng toàn thân.

Mười phút sau, cô đột nhiên mở bừng mắt, chấn động nhận ra mình đã quên hỏi sinh nhật của Du Như Băng.

Du Như Băng biết ngày sinh của cô, có thể đó là trong cốt truyện ban đầu do hệ thống đưa ra đã có, hoặc là cô ấy tự mình đi hỏi.

Nhưng cô lại không biết sinh nhật cô ấy, cô không có bên thứ ba đến nói cho cô biết, sinh nhật của cô ấy là khi nào, cũng không có người nào khác trên thế giới này biết ngày sinh nhật của cô ấy.

Về điểm này, Du Như Băng vẫn là bị cách biệt với thế giới.

Đường Hàn Thu có chút phiền muộn vì sai lầm của mình, cô bỏ qua ngày quan trọng của người bạn đáng quý này.

Cô nhanh chóng tắm xong, lau người, quấn chiếc váy ngủ ấm áp bước ra ngoài, tìm điện thoại xong liền kiểm tra thời gian một chút, còn chưa tới tám giờ, có nghĩa là đám người Du Như Băng còn đang bận, không có thời gian để xem điện thoại.


Vì vậy sau khi cô để lại lời nhắn, lập tức đi sấy tóc trước.

...!
Hiệu suất và sự đúng giờ của bên quay quảng cáo thật sự cao đến mức đáng để khen ngợi, tất cả công việc chính thức kết thúc vào đúng tám giờ, các nghệ sĩ có thể đúng giờ tan tầm.

Sau khi các thực tập sinh lịch sự nói cảm ơn với các nhân viên có mặt, liền theo trợ lý trở về khách sạn, sau giờ làm việc bỗng chốc tâm trạng mọi người đều vô cùng thả lỏng, sau khi trở về khách sạn cùng nhau tụ tập nói chuyện phiếm, nghịch điện thoại, rồi đi tắm.

Du Như Băng vì trả lời tin nhắn, nên đi chậm hơn những người khác, vừa đi đằng sau hàng ngũ trả lời tin nhắn của Đường Hàn Thu, vừa đi về phòng mình.

Tổng cộng có mười một thực tập sinh, mười trong số họ sống trong một phòng đôi, một người còn lại sống trong một phòng đơn, Du Như Băng xung phong tình nguyện nhận một phòng đơn đó.

Cô ấy hiểu nỗi lòng của các cô gái nhỏ, kết bạn bên ngoài đều thích trò chuyện với bạn bè trước khi đi ngủ.

Cô ấy là người già, loại hoạt động này không tham gia cũng không sao cả, vì vậy cô ấy căn bản không ngại mình có phải ở một mình hay không.

Đường Hàn Thu bảo cô ấy khi nào rảnh thì nói cho cô biết, ngay khi cô ấy trả lời đang rảnh, cuộc gọi của Đường Hàn Thu đã đến rồi.

Đường Hàn Thu hỏi trước: "Xong việc rồi à?"
Du Như Băng kéo cổ áo cao chắn gió thẳng đứng xuống: "Đúng vậy, xong việc rồi."
Đường Hàn Thu đi thẳng vào vấn đề: "Sinh nhật của em là khi nào?"
Du Như Băng gãi gãi mặt mình, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Ai nha, đây không phải là trùng hợp sao, cùng ngày với Đường tổng chúng ta nha."
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, nhất thời càng cảm thấy có lỗi.

Rõ ràng có cùng ngày sinh nhật, cô ấy còn nhớ để tặng quà, mà cô lại không biết gì cả.

Đường Hàn Thu áy náy nói: "Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi muộn như vậy."
Du Như Băng phớt lờ nhún vai: "Aiz, có chuyện gì to tát đâu."
Chỉ cần cô còn nhớ hỏi đến, vậy là đủ rồi.

Chẳng qua là sinh nhật thôi, không sao cả.


Đường Hàn Thu lại hỏi: "Có muốn gì không?"
Du Như Băng trở về phòng, đóng cửa lại, thuận miệng nói một câu: "Hỏi han ân cần, không bằng chuyển một khoản tiền lớn?"
Đường Hàn Thu nảy sinh thắc mắc: "Khoản tiền lớn? Bao nhiêu cái trăm triệu?"
Du Như Băng hoảng sợ, vội vàng nói: "Đây cũng không cần thiết!"
Trong trình độ hiểu biết của giới nhà giàu, phá vỡ một trăm triệu mới có thể gọi là một số tiền khổng lồ, nhưng đối với Du Như Băng nghèo khổ thì không —— lúc trong tay không có tiền lương, năm đồng tiền cũng có thể được gọi là một khoản tiền khổng lồ!
Hoạt động năm đồng tiền trở lên đừng gặp lại bố mày!
Du Như Băng nói đùa: "Không cần mấy trăm triệu, chị gửi em sáu sáu sáu sáu, nghèo khổ như em đã cảm thấy là một số tiền rất lớn rồi!"
Đường Hàn Thu à một tiếng, liền cúp điện thoại.

Du Như Băng: "?"
Năm phút sau, có thêm sáu vạn sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu nhân dân tệ trong tài khoản ngân hàng của cô ấy.

Du Như Băng: "???"
Hành động này của cô có phải quá mạnh rồi hay không!
Ngoài ra, ngài có phải lỡ tay chuyển nhầm thêm một số sáu hay không???
Du Như Băng gọi lại ngay lập tức: "Chị em, chị có phải gửi nhiều quá không?"
Đường Hàn Thu nói: "Gửi còn ít đi."
Du Như Băng: "???"
Đây mẹ nó tôi không phải nói là bốn chữ số sao, cô ấy năm chữ số là gửi ít cái gì? Còn không có số lẻ!
Đường Hàn Thu thẳng thắn nói: "Nếu không phải em thích tiết kiệm tiền, tôi còn có thể gửi nhiều thêm một số nữa."
Tiền loại đồ vật này, chính Đường tổng có rất nhiều, thậm chí có thể để cô ấy rải chơi, vẫn là vì xem xét suy nghĩ của cô ấy, mới có thể thu tay gửi tiền của mình lại.

Du Như Băng: "......"
Đáng lẽ tôi nên nói lời cảm ơn vì đã quan tâm đến suy nghĩ của tôi, nhưng sau những lời vừa rồi của cô ấy, tôi chỉ cảm thấy quá chua xót?
Du Như Băng: Hôm nay cũng là không thỏa đáng để giang tinh làm chanh tinh một ngày đi.

Đường Hàn Thu sau khi nói xong không bao lâu đã cúp điện thoại, Du Như Băng nhìn thông báo ngân hàng có thêm năm chữ số sáu, một lần nữa hiểu được cảm giác có một người bạn giàu có là như thế nào.

Du Như Băng: Cảm ơn đã mời, người vừa mới xuống máy bay, cảm nhận là thật sự rất chua nhưng cũng rất sảng khoái.

Đứng ở cửa hồi lâu, cô ấy mới than thở cho hả giận, chậm rãi mỉm cười.

Đường Hàn Thu đối với cô ấy, thực sự rất tốt, tốt đến mức không thể bắt bẻ được.

Cô ấy đáp lại cô một câu cảm ơn, sau đó ném điện thoại xuống giường, mỹ mãn tháo trang sức đi tắm.

Ba mươi phút sau, Du Như Băng bọc áo ngủ, lao ra khỏi phòng tắm như đi vào đường chết, một đường chui tọt vào ổ chăn —— thời tiết quá lạnh, đến mức chết cóng giang!
Chuông điện thoại lại vang lên, cô ấy quay lại nhìn, thì thấy là điện thoại của Đường Hàn Thu.


Cô ấy run rẩy đưa ngón tay ra, ấn vào nút trả lời, liền nghe thấy Đường Hàn Thu hỏi: "Em ở phòng nào?"
"Cái gì?" Du Như Băng sửng sốt một chút.

Đường Hàn Thu kiên nhẫn lặp lại một lần: "Em ở phòng nào?""
Du Như Băng ngơ ngác hỏi: "Chị hỏi cái này làm gì chứ......"
Đường Hàn Thu nói như chuyện đương nhiên: "Ăn sinh nhật với em." Lại nói, "Tôi đã cửa đến khách sạn rồi, báo số phòng cho tôi."
Du Như Băng vừa nghe xong, lập tức cầm lấy điện thoại lao ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng, nhìn xuống dưới, quả nhiên dưới bầu trời đầy tuyết, cô ấy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đường Hàn Thu mặc một chiếc áo khoác màu đen, với một chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ, một tay nói chuyện điện thoại, một tay cầm hộp bánh kem, đang đi về phía khách sạn.

Gió tuyết đan xen, thổi bay góc áo cô, mái tóc dài bay trong không khí như sóng biển, nhưng lại không cách nào lay chuyển bước chân vững chắc của cô.

—— cô ấy đến ăn sinh nhật với cô.

Du Như Băng cầm điện thoại, khi nhìn thấy cảnh này, bên ngực trái bỗng nhiên đập thình thịch.

Tiếng gió vù vù bị kéo đi trong tích tắc, bên tai chỉ còn lại tiếng trái tim đập loạn xạ, từng âm thanh đều chất chứa đầy sự yêu thích xen lẫn dịu dàng.

Bông tuyết nhỏ rơi ngoài cửa sổ điểm xuyết lên nền tuyết trắng tự động bị cô ấy mặc kệ, lúc này trong mắt cô ấy, trong thế giới của cô ấy, cái gì cũng không có, chỉ có một mình Đường Hàn Thu —— Đường Hàn Thu đến đây ăn sinh nhật với cô ấy.

Đường Hàn Thu độc nhất vô nhị.

Một nụ cười từ từ lẻn vào đôi mắt trong veo của cô ấy.

"Phòng số 5241." Cô ấy cười nói, "Em đợi chị."
Đường Hàn Thu nói ok, hai người cắt đứt cuộc gọi.

Du Như Băng đứng bên cửa sổ, đặt tay lên lồng ngực đang đập thình thịch, tầm mắt trôi theo bông tuyết vô tận đung đưa ngoài cửa sổ.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, những ngày tuyết rơi không còn khiến người ta chán ghét như vậy nữa, vẫn là làm người ta rất thích, làm người ta rung động.

Giống như Đường Hàn Thu vậy.

Cô ấy nhìn vào màn đêm, đôi mắt sâu thẳm, như thể cô ấy muốn xuyên qua những tầng mây, nhìn thấy người cô ấy muốn gặp nhất.

"Lão Du," cô ấy nhẹ giọng nói, "Hình như con có người yêu thích rồi.".