Khi về tới nhà, nó lập tức nhốt mình trong phòng, cô đứng bên ngoài gõ cửa, nó dựa lưng vào cửa mà tuột dần xuống, nó ngồi bó gối bắp tay chống đầu gối mà dùng bàn tay vò rối mái tóc kia, bây giờ trong mắt nó chỉ có sự hận thù cùng điên loạn, nếu ban nãy nó không về mà còn tiếp tục ở lại, nó sợ sẽ có ai đó phải chết
- này Poison, mở cửa đi, có gì tao với mày nói chuyện- cô vẫn đứng ngoài gõ cửa
Nó thì vẫn hành động đó, ngồi bó gối mà dùng tay liên tục vò tóc, nó muốn cười ngay lúc này, nó muốn cười cho sự vui sướng này, nhưng sao nó lại chẳng thể dù chỉ là một cái nhếch môi
- Poison- cô vẫn gọi nó
Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng, giọng nó không lạnh mà chỉ có sự phấn khích và chút gì đó khó chịu khi nhớ về quá khứ
- này Gemstone
- sao?- cô vui mừng vì nó đã chịu nói- mày nói đi tao nghe
- tao vui lắm, hôm nay tao vui lắm- nó nói trong sự phấn khích
- tao biết rồi, tao biết mày vui- cô cười hiền nói với nó
- tao hạnh phúc lắm, tao hạnh phúc vì sau 13 năm đã có thể trả thù cho Băng Tử yếu đuối- nó dừng hành động, nắm thật chặt hai nắm đấm vẫn giữ trên đầu
- Poison mày kể tao nghe, cô Băng Tử đó là ai?- cô hỏi
- Băng Tử nhỏ bé và tao luôn ở bên nhau, bọn tao làm gì cũng có nhau, tao lúc ấy hạnh phúc biết bao vì cô ấy vẫn ở đó, nhưng rồi..- nó nói tới đây thì giọng khó chịu, nó tự đấm vào ngực mình mà nói trong sự đau đớn về mặt tinh thần- cô ấy.. cô ấy ngày hôm đó rời bỏ tao, cô ấy biến mất và để lại mình tao, cô ấy không còn nữa..
- cô Băng Từ đó mất rồi sao?- cô hỏi
- phải, Băng Tử yếu đuối lắm, rất hay bị dùng làm vật thế thân, cô ấy đã từng coi Nguyệt Thanh là người quan trọng nhất, là người có thể giúp Băng Tử thấy mình đang cười đang khóc qua từng nụ cười hay giọt nước mắt của Nguyệt Thanh- nó cúi gầm mặt, tay ôm đầu
- một cô bé đáng thương- cô cũng ngồi dựa cửa ở bên ngoài- tại sao Băng Tử đó lại chết?
- bởi vì cô ấy đã thất vọng, thất vọng vì bị chính người chị ruột xem như vật thế thân, bị đuổi khỏi nhà, lang thang trong hai tháng, đi xin đồ ăn của người khác thậm chí là đồ ăn thừa dưới đất, tao đã chạy, chạy cùng cô ấy để trốn khỏi lũ giám sát, nhưng rồi cũng bị bắt rồi quăng vào trại mồ côi, tao đã không bảo vệ được cho Băng Tử, là tao vô dụng, để rồi khi bố già nhận nuôi tao, cô ấy đã chết và chỉ còn mình tao- nó nói vừa nói vừa đấm vào ngực mình
Trong những tình huống này người ta thường khóc hay chí ít là lệ hoen mi, nhưng nó thì không mọi thứ hoàn toàn khô ráo không hề có một biểu cảm nào cho thấy mắt nó sẽ ướt
Cô nghe nó kể mà lòng quặn đau thay cho một số phận
Nhưng cô hoài nghi, tại sao có thể như thế, các cách ngôn từ được ghép với nhau thành hoàn cảnh không phù hợp, mọi thứ không khớp, đầu tiên là một đứa trẻ 4 tuổi biết về thất vọng, hai là nó và cô Băng Tử kia quen nhau từ nhỏ làm gì cũng có nhau, vậy thì chắc chắn nó từng ở Hắc gia, nhưng tại sao không ai biết nó, tiếp theo là cô Băng Tử kia đã phạm lỗi lầm gì? Hay là cô ấy đang thay thế sai lầm của ai đó đổ lên mình, để rồi bị đuổi khỏi nhà, mà nó làm sai gì? tại sao nó lại đi với cô Băng Tử đó ra đường ở trong khi đang êm ấm ở Hắc gia, chắc chắn ở đây có uẩn khuất gì đó, nhưng là gì? Cô tự hỏi, cô đưa ra một quyết định sẽ hỏi bố già xem vào ngày ông ấy nhận nuôi nó, có đứa bé gái nào mất hay không, hoặc là cô sẽ hỏi tên và tự tìm đến trại mồ côi năm đó
Vào hơn 13 năm trước, pháp luật cấm trẻ em ở ngoài đường, mọi đứa trẻ ra đường đều phải có người giám hộ, cha mẹ hoặc người lớn đi cùng, bất kì đứa trẻ nào đã lọt vào tầm ngắm của bọn giám sát, chúng sẽ theo dõi đứa trẻ đó trong vòng 3 ngày, nếu như đứa trẻ đó không có nhà để về dù còn cha mẹ hay không, miễn là lang thang ngoài đường, đều bị tóm gọn và quăng vào trại mồ côi, bọn giám sát cũng sẽ có được một khoản tiền không nhỏ cho việc này, và nó vào năm đó đã phải trốn chạy nếu không muốn vào cái nhà ngục dành cho trẻ em, đôi chân nó khỏe và chạy nhanh là nhờ những cuộc trốn chạy vào suốt mấy tháng tiếp theo, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là bị tóm
Nó và cô cách nhau một cái cửa ngồi đó trong suốt mấy tiếng liền, im lặng không ai nói gì, nó đang nhớ lại những chuyện trước đây, còn cô biết hiện giờ tâm trạng nó rất tệ nên cô không muốn nói
- này Gem mày còn ngồi đó à!- nó cất tiếng
- tao vẫn ở đây, tao sẽ không bỏ mày những lúc này, giống như mày đã không bỏ rơi tao- cô quay mặt lại phía cửa rồi chạm tay lên cánh cửa được làm băng hợp kim siêu cứng, không gì có thể phá vỡ, căn phòng này của nó là một căn phòng đặt biệt, cho dù bây giờ căn biệt thự có sập đi chăng nữa, căn phòng vẫn nguyên vẹn, các bức tường bao bọc phòng nó được làm dày hơn các bức tường khác trong biệt thự, độ dày lên đến hơn 20cm, bên ngoài phòng là một lớp tường xi măng trộn với bột sắt thép, trong đó bột sắt: iron powder được trộn với dung dịch Glycerol c3h8o3 tạo nên một hợp chất sắt có từ tính với nam châm, lớp kế là sắt dày 5cm, lớp tiếp theo là một dạng hợp kim được nung chảy từ 7%Silicon Cacbua,10% titan, 10% kim loại siêu cứng từ titanium và vàng, 22%Vonfram và 51% từ Crom, trước khi về việt nam 1 năm nó đã cất công hết mấy tháng bay vòng quanh thế giới tìm vào đặt mua bao nhiêu đấy số lượng để khi về sẽ cho làm lại căn phòng này, rồi lớp sắt dày 5cm nữa, tiếp lớp nữa là tường được làm bằng hợp kim titan nguyên chất khai thác từ mỏ quặng titan, trong phòng nó ngay cả cái kính cửa sổ cũng được làm bằng kính cường lực và thuỷ tinh kim loại, đây có thể cho là căn phòng bất khả xâm phạm
(Giới thiệu cấu trúc phòng xong, giờ quay lại truyện)
- mày nên đi nghỉ đi cũng trễ rồi- nó nói
- Ờ, mày cũng nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa- cô ểu oải nói- à mà, mày vẫn muốn tiếp tục quen hắn à!
- có thể, bởi vì thứ tao đã muốn dành đừng ai hòng tranh, với cả Nguyệt Thanh chị ta từ khi nhỏ đã luôn coi Băng Tử là thế thân, vậy thì giờ chị ta muốn làm hôn thê của Eagle thì tao cũng nên thế thân chứ nhỉ! Bản chất của chị ta luôn là đẩy mọi thứ cho người khác mà- nó đứng dậy nói
Cô ở bên ngoài cũng đứng dậy- mày làm gì cũng được, quen hắn cũng được, nhưng nếu hắn tổn thương mày hay mày không hứng thú nữa cứ về với tao, còn đứa nào dám phá mày cứ nói tao, tao đập cho nó sấp mặt lợn
- Okay, cảm ơn- nó nói
Cô đi về phòng mình, nó bước lại giường ngả người xuống, nó lại bật dậy ngay lập tức, điện thoại nó đổ chuông là hắn gọi
- sao? Chưa chết à!- nó nói, thành thật mà trả lời thì tâm trạng nó bây giờ tốt hơn rồi, không nặng nề như lúc mới về nữa
"-em nói vậy là muốn trù tôi à!"- hắn khó chịu nói
- gọi cho tôi làm gì- nó trêu chọc- không phải ở bên vợ tương lai xinh đẹp cho đã đời, ăn hết phở hết nước còn cặn mới nhớ tới tôi à!
"-tôi không có nha, với lại em xinh đẹp hơn cô ta nhiều"- hắn nịnh nọt
- dẻo miệng- nó nói
"-tôi chỉ dẻo miệng với em thôi nha"- hắn cười
Nó không biết từ bao giờ nói chuyện điện thoại với hắn lại vui như vậy, bình thường các cuộc gọi của nó đều không quá 10s và 5 câu, nhìn xem bây giờ đã nói bao lâu rồi
Đến 30' sau, nó chốt câu
- anh cũng rảnh, gọi nãy giờ không tốn tiền điện thoại à!
"-Ờ ha, cũng nhờ em tiếp chuyện đấy!"- hắn "ờ ha" một cái nói
- này Eagle- nó nói nhỏ
"-có chuyện gì?"
- cảm ơn..
"-về chuyện gì?"- hắn hỏi
- tất cả những gì từ trước tới giờ- nó dịu giọng nói
"-không có gì, em là người anh theo đuổi, tất nhiên anh sẽ làm mọi thứ cho em"- hắn cũng bất ngờ khi nó nói thế-" vậy vậy còn chuyện của Nguyệt Thanh?"
- đừng lo nhiều, tôi sẽ giải quyết chị ta- nó đổi giọng nguy hiểm
"-này Poison, em đã công nhận tôi là người yêu thì từ nay ta sẽ hẹn hò ha"- hắn nói
- hẹn hò?- nó ngờ nghệch
"-hẹn hò"- hắn bên này gật đầu lia lịa-" anh với em"
- đừng có mơ tưởng nhiều- nó nói thế làm hắn buồn- mà này, anh thấy tôi.. ừm mặc váy thế nào?
"-hả?!!"- hắn giật mình đỏ mặt-" ừm đẹp, rất rất xinh đẹp"
- vậy từ giờ tôi mặc váy, anh thấy.. thế nào?- nó ngượng miệng hỏi
"-thật sao? Vậy thì tốt, em cứ mặc váy và để tóc dài đừng cắt nữa, tôi muốn thấy em để tóc dài"- hắn vui mừng nói
- vậy tôi sẽ cố- nó gật đầu nói- thôi cúp máy đê, tôi muốn đi ngủ rồi, tạm biệt, chúc anh có giấc ngủ gặp nhiều ác mộng
Nó cúp luôn không để hắn nói nửa lời, hắn bên này thì tức muốn ói máu nhưng rồi lại cười như thằng điên, đến nổi anh đang ngủ còn giật mình thức giấc, cầm dép qua phòng hắn mà phi cho một cái vào mồm kèm theo câu
- thằng chó, câm mồm cho bố mày ngủ, gần nửa đêm mà tru tréo cái giề
Nó sau khi cúp máy thì quăng luôn cái điện thoại xuống giường, mở cửa phòng với đích đến là phòng của nhỏ, nó không để ý rằng bộ váy vẫn trên người nó chưa thay ra, đứng trước cửa phòng nhỏ nó gõ cửa, gõ không mở nó chuyển sang đập cửa, mà không được đêm rồi không nên ồn ào, nên nó đã nảy ra một ý tưởng có thể sẽ gây ra tiếng ồn còn lớn hơn đập cửa
Nó đứng đó gọi- Akai mi, Aoimoku
Lập tức chỉ trong vài phút hai con bạch xà đã có mặt
- vào gọi con sâu ngủ đó ra mở cửa