Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 25: Chương 25:




Chương 25: GẶP LẠI
Con người có đôi khi rất kỳ lạ, rõ ràng rất xa lánh, nhưng có đôi khi thông qua cãi nhau lại kéo gần khoảng cách, càng nhận thức rõ được biểu cảm chân thực của đối phương dưới lớp mặt nạ.
Tỉ như mỗi khi gặp Thẩm hầu gia mở miệng một tiếng "Trương cô nương", Đường Anh luôn cảm thấy Phó chỉ huy sứ liếc mắt tới, trong ánh mắt mang theo sự chế giễu, giống như đang nói: Cô cứ lừa gạt cái này đồ đần này đi.
Đường Anh: "…"
Nàng vốn dĩ còn cảm thấy Phó chỉ huy sứ rất khó gần gũi, ngay cả đi gặp Đằng Vân cũng là nhờ Thẩm Khiêm nghĩ cách, ai biết cuối cùng vẫn là Phó Sâm ra tay, sự cảm kích trong lòng hết lần này tới lần khác bị vài câu trêu đùa vào lúc nửa đêm của hắn làm cho tan biến, bây giờ luôn cảm thấy trong ánh mắt người này lạnh lùng nhưng thật ra là lúc nào cũng đùa cợt người khác.
Đằng Vân vào Phó phủ không đầy hai ngày, Nhị hoàng tử lại mang muội muội ruột đến đây thăm hỏi, trên danh nghĩa là thăm Đằng Vân, chuyện này chắc hẳn là mục đích của hắn, nhưng mà Cửu công chúa thì không nhất định.
Bởi vì Cửu công chúa từ đầu tới cuối cũng không có đi qua chuồng ngựa.
Cửu công chúa ăn mặc thật xinh đẹp, ngồi trong chính đường của Phó gia, Thẩm hầu gia mạo xưng làm chủ nhân tiếp khách nói lời thật: "Công chúa, gần đây A Sâm bề bộn nhiều việc, cũng không biết bao lâu mới trở về. Thà rằng công chúa ở Phó phủ đợi người, chi bằng công chúa đến Cấm Kỵ Ti kiếm người ta sẽ nhanh hơn một chút."
Thẩm hầu gia có các loại tri kỷ hồng trần, không nhắc đến dung mạo, chỉ theo tính cách, duy chỉ có Cửu công chúa này, hắn cảm thấy không tiêu hóa nổi, hắn không muốn dính vào, hắn cảm thấy phát tiểu của hắn chắc có lẽ cũng không chịu nồi.s
"Hôm nay ta đến không phải tìm Phó đại nhân." Cửu công chúa dựa vào ghế uống trà liếc nhìn một vòng chính đường, tất cả đều là người hầu nam, trong nội tâm nàng có vô số suy đoán, ngoài miệng thì cũng coi như rất uyển chuyển: "Mấy ngày trước đây mấy người của ta đánh một trận với một cô nương, ta nghe nói cô nương kia vào ở Phó phủ "
Thẩm hầu gia cười thầm trong lòng, cho dù là kim chi ngọc diệp cao quý, gặp được nam nhân mình thích cũng không thể không tự hạ thấp địa vị, đuổi tới đến đây tìm hiểu tình địch.
Hắn cố ý lề mề một hồi, mắt thấy Cửu công chúa trông mòn con mắt, mới ra vẻ tùy ý nói: "Ừm, A Sâm thấy hai huynh muội bọn họ đáng thương, liền chứa chấp bọn hắn."
Cửu công chúa nhớ tới trong phủ ca ca có vị Đường tiểu thư kia, ba ngày hai bữa bệnh tật mời đại phu, nha hoàn đó còn thỉnh thoảng mời ca ca đi qua khuyên, tâm tình liền không tốt đẹp lắm.
"Chăm sóc" cái từ này, thực sực có quá nhiều chuyện để làm rồi.

Nếu như nàng có thể lưu lạc đầu đường để Phó đại nhân mang về chăm sóc, khẳng định có nhiều cách hơn vị Đường tiểu thư kia, mà không phải khóc sướt mướt bán thảm.
Đáng tiếc, lão phụ thân thân yêu của nàng, Hoàng đế bệ hạ là sẽ không cho phép nàng làm ra chuyện mất mặt như thế.
Cửu công chúa cẩn thận tìm hiểu tình địch: "Cô nương kia mời đại phu rồi?"
"Mời đại phu làm gì?"
Vậy thì không có giả nhu nhược.
Cửu công chúa thở dài một hơi, hữu nghị nhắc nhở: "Phó đại nhân thu nhận vị cô nương kia, nàng ta có khóc lóc ngay trước mặt Phó đại nhân không?"
Thẩm hầu gia ngẫm lại: "Chưa thấy qua." Chí ít cam đoan trước mặt ba người ở đây làm chứng cho hắn, chưa từng thấy Đường Anh khóc trước mặt Phó Sâm.
Cũng không có bán thảm.
Cửu công chúa mê mang: "Ngày thường nàng ta ở trong phủ làm cái gì?"
Thẩm hầu gia: "Xuống bếp." Món canh gà, hoành thánh bữa khuya hôm qua không tệ, sáng hắn dậy sớm còn đặc biệt nhớ về hương vị đó một phen, vốn còn muốn ăn thêm một bữa nữa, về sau nghe nói canh gà không còn, mới tiếc nuối đổi sang bánh nướng.
Cửu công chúa chửi ầm lên trong bụng, không phải chỉ cần xuống bếp là sẽ hiền đức hơn sao? Đợi nàng trở về vào cung tìm mấy tên ngự trù, cũng không tin không vượt qua tay nghề của một con nha đầu.
"Nàng ta chỉ biết nấu cơm?" Tình địch còn chưa thấy mặt, cũng nên loại bỏ trước một phen: "Không phải nghe nói nàng đánh nhau rất lợi hại sao?" Nhìn dáng vẻ chật vật của đám người A Vinh, liền biết nha đầu này có bao nhiêu hung hãn.
Thẩm hầu gia cũng không biết là cố ý, nên vẫn nói sự thật, hắn đếm đầu ngón tay: "Trương cô nương biết làm cũng không ít chuyện, hiểu chuyện bếp núc, còn biết vẽ tranh, biết trị bệnh thuần phục ngựa, ngày thường còn chăm sóc Phó Anh Tuấn cùng Đằng Vân…" nói còn chưa dứt lời liền bị Cửu công chúa ngắt lời.
"Phó Anh Tuấn là ai?" Nàng tái mặt, luôn cảm thấy cái tên này nghe giống hài tử trong nhà Phó Sâm, còn cần chăm sóc, há không phải là tiểu hài tử sao?

Thẩm hầu gia: "A, Phó Anh tuấn là con mã vương."
Cửu công chúa hơi chậm một hơi.
Thẩm hầu gia: "Trương cô nương đặt cho cái tên."
Cửu công chúa càng tấm tắc: "Khó nghe muốn chết! Phó đại nhân đồng ý rồi? "
Thẩm hầu gia: "A Sâm không có phản đối." Ngầm thừa nhận chính là thừa nhận nha, từ nhỏ Phó Sâm đã có tật xấu này, không lên tiếng chính là đồng ý.
Cửu công chúa lần này cũng không tiếp tục nghĩ vòng vo: "Đi phái một người đưa nha đầu kia đến."
Đối với tiết mục tranh giành của hai nữ nhân Thẩm hầu gia không thể quen thuộc hơn được, hắn vững vàng vào chỗ, kêu gã sai vặt đi mời người, còn mình ngắm nghía đĩa điểm tâm, chuẩn bị lột cam xem kịch.
Đường Anh liên tiếp trông hai ngày trong chuồng ngựa, Đằng Vân đã có thể đứng dậy.
Tốc độ khôi phục của nó cực nhanh, có lẽ là gặp được tiểu chủ tử quen thuộc, để nó vữ dậy ý chí sống sót, phàm là Đường Anh cho ăn cỏ khô hay uống nước, nó đều cố gắng ăn, mặc dù vẫn là một bộ khung xương được che bởi một tầng da, nhưng dù sao cũng xem như sống lại.
Nhị hoàng tử vào cửa liền nghe gã sai vặt nói Phó Sâm không ở nhà, hắn cũng học Phó đại nhân một lần, để gã sai vặt dẫn hắn đi thẳng đến chuồng ngựa.
Lúc đến, Đường Anh đang xắn tay áo chải lông cho Phó Anh Tuấn, thân thể nó bất động, đầu lại thỉnh thoảng hướng dò xét trong chuồng ngựa sát vách, Đường Anh hoài nghi con hàng này đang khoe khoang.
Gần đây nàng ngày đêm trông coi Đằng Vân, nhưng cũng dành thời gian một ngày ba bữa cho Phó Anh Tuấn, nhưng hoạt động ra khỏi thành đi tản bộ tạm thời hủy bỏ, từ Thẩm hầu gia đến Phó Anh Tuấn đều bất mãn hết sức.
Thẩm hầu gia nhiều nhất cũng về phòng vẽ con tuấn mã của hắn, nhưng Phó Anh Tuấn kém chút biến thành chuyên gia phá hoại, dùng móng bới hố trên mặt đất, hơn nữa nhìn tính toán của nó, dường như là muốn phá hủy vách tường ngăn cách nó với Đằng Vân.

Đường Anh: "…" Bây giờ nàng có lý do tin tưởng, Hoàng đế bệ hạ ban Phó Anh Tuấn cho thần tử hoàn toàn là bởi vì tính tình con hàng này quá xấu, ảnh hưởng tới sự hòa hợp của đàn ngựa trong Ngự Mã Giám, hơn nữa chăm sóc không tốt nó còn phá hư Ngự Mã Giám, khiến tiểu đội trưởng phải bỏ đi nơi khác.
Lúc Nguyên Lãng đi theo gã sai vặt tới, nàng dắt con hàng này ra, vừa vuốt lông cho nó, vừa dùng nắm đấm uy hiếp nó: "Phó Anh Tuấn mày thành thật chút biết không? Nếu còn lộn xộn nữa, có tin ta đánh mày hay không?"
Nàng giơ nắm đấm lên phía trước con mắt Phó Anh Tuấn vung hai lần, con hàng này rất thức thời, lúc ấy liền trung thực.
Nguyên Lãng trùng hợp nhìn thấy, lập tức cười.
"Nó có thể nghe hiểu được sao?"
Bỗng nhiên có người sau lưng nói chuyện, Đường Anh quay đầu mới phát hiện là Nhị hoàng tử.
"Nó nghe không hiểu cũng được, chỉ cần nhận biết quả đấm của ta là được." Đường Anh chắp tay hành lễ với Nguyên Lãng: "Nhị điện hạ đến xem Đằng Vân sao?"
Nguyên Lãng thấy con mã vương tính tình dữ dằn mà khi ở trong tay nàng đều thuận theo giống như con cừu nhỏ, hơi cảm thấy buồn cười. Hắn thăm dò đi đến nhìn xem, phát hiện Đằng Vân thế mà cuối đầu đứng ăn cỏ, lập tức vừa mừng vừa sợ: "Lúc này chỉ mới hai ngày, tinh thần Đằng Vân tốt hơn nhiều."
Đường Anh sợ hắn nói muốn đưa Đằng Vân trở về, tranh thủ thời gian lại sổ một đợt mê tín thời phong kiến: "Hai ngày này Điện hạ chẳng lẽ không cảm thấy Đằng Vân thật sự không hợp với bát tự của quý phủ, nếu nó trở về đoán chừng còn phải bị bệnh."
Nguyên Lãng làm sao đoán không ra trong nội tâm nàng không nỡ xa cách Đằng Vân.
Hắn nhìn tựa như một người ba phải, mặc kệ Đường Anh nói cái gì, dường như cũng có thể chấp nhận hết: "Cô nương nói rất đúng, nhìn Đằng Vân ở vương phủ xác thực không tốt lắm, vậy để nó tạm thời ở lại Phó phủ trước đi."
Đường Anh cảm thấy, Nhị hoàng tử kỳ thật cũng không phải người khiến người ta ghét như vậy, hơn nữa hắn còn có chút mù, nhặt được một Đường tiểu thư giả mang về, tìm đại phu khắp kinh thành chữa bệnh thay nàng ta, tương lai truyền đi, không biết hắn còn có thể giữ được phong thái ưu nhã phong độ này hay không.
Nàng tương đối tò mò.
Chẳng qua trước mắt nàng còn không có dự định báo thân phận của mình, muốn ở Phó phủ làm Trương cô nương, lại thêm Phó đại nhân cố ý phối hợp, có lẽ lại càng dễ đạt thành mục đích.
Nếu Nhị hoàng tử không định mang Đằng Vân đi, Đường Anh liền có thể cùng sống hòa thuận với hắn.
Nhị hoàng tử cũng không chê chuồng ngựa bẩn thỉu, đứng bên cạnh câu được câu không nói chuyện phiếm với Đường Anh, nhìn thấy trên cánh tay nàng có vết thương, còn hỏi một câu: "Cánh tay cô nương làm sao vậy?"

Trên thực tế câu hỏi này không quá phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, chí ít hắn một nam tử người chưa lập gia đình nhìn chằm chằm cánh tay cô nương nhà người ta nửa ngày, còn muốn hỏi thăm, hai người lại xa lạ, chưa quen thuộc đến nỗi có thể hỏi riêng tình hình của nhau.
Chỉ là kiếp trước Đường Anh mặc quần ngắn chạy thong dong ngoài đường, sau này xuyên không qua đi theo Đường Nghiêu đến ở trong quân doanh, tiếp xúc với những nam nhân tùy tiện cẩu thả, nàng cũng không có phát giác được câu nói này của Nguyên Lãng đã vượt quá phép tắc, chuyên tâm thắt bính cho cái đuôi của Phó Anh Tuấn, dùng một sợi dây đỏ cố định lại, thuận miệng nói: "Lúc đánh nhau với sơn phỉ bị chém bị thương."
Phó Sâm vừa mới hồi phủ: "…" Bị chém bị thương chính là sơn phỉ mà.
Thật có năng lực đổi trắng thay đen.
Trong miệng tiểu nha đầu có lời nào thật hay không, xem ra toàn bằng tâm tình.
Hắn đi tới liền phát hiện Đường Anh đang dày vò cái đuôi của Phó Anh Tuấn, ánh mắt Nhị hoàng tử đứng phía sau nhìn nàng rất là kỳ lạ.
"Nếu nhị điện hạ đã tới, không đến ngoài chính đường dùng trà, tại sao lại đến chuồng ngựa?"
Nguyên Lãng cười khẽ: "Cũng đúng." Hắn đây coi như là cười Phó Sâm đêm tối đến thăm dò phủ Hoàng tử, cũng là chạy thẳng đến chuồng ngựa.
Lúc đang hàn huyên, Cửu công chúa phái tới mời Đường Anh đến đây.
"Cửu công chúa mời ta đi qua?" Tay Đường Anh nghịch đuôi ngựa dừng lại, quay đầu đi tìm Phó Sâm cầu cứu.
Phó Sâm tận mắt nhìn thấy nàng đè người của bộ Hoàng Tự mà đánh, Cửu công chúa có thể kiềm chế cho tới hôm nay mới tới cửa tính sổ, đã coi như là rất có kiên nhẫn.
Hắn nhìn nàng nháy mắt mấy cái: Ngươi cũng có lúc sợ hãi sao?
Đường Anh chắp tay thở dài, một bộ dáng đáng thương, ý cầu cứu trong ánh mắt quá mức rõ ràng, ngay cả Nguyên Lãng cũng nhìn ra, lập tức cười an ủi nàng: "Không cần phải lo lắng, có bản vương ở đây, Nguyên Thù sẽ không làm gì ngươi đâu."
"Nếu như…nếu như là ta đánh thủ hạ của công chúa thì sao?"
Nguyên Lãng run lên một lát, lập tức cười: "Vậy thì càng không cần phải lo lắng, ngay trước mặt Phó đại nhân, muội ấy sẽ không tìm ngươi tính sổ.