Nàng Hoàng Lan

Chương 6: 6: Vì Nhau






Một buổi trưa nắng nhẹ, gió ngoài đồng thổi ùa vào từng cơn, thoang thoảng trong đó mang theo hương lúa nồng nàn.

Thời tiết vô cùng dễ chịu.

Thanh Thu đang loay hoay với mớ thuốc vừa mới hái về, đưa qua mũi thử ngửi từng loại một rồi phân thành từng đống nhỏ, còn Hoàng Lan thì tranh thủ bày từng mẻ thuốc đã được lựa chọn cẩn thận ra phơi.

Số thuốc không đủ chất lượng thì để riêng ra phân phát cho người nghèo.

Nhẩm tính cũng đến giờ họp chợ, Thanh Thu cùng Hoàng Lan dắt díu nhau lên đường.

Hôm nay các nàng dùng mẻ thuốc vừa phơi đầu tiên đem đổi, cả hai khá lo lắng vì đây là sản phẩm đầu tiên được làm ra, có chút lo sợ sẽ không được chất lượng lắm.

Thanh Thu định bụng đem đổi mẻ thuốc này, lấy ít tiền mua lấy vài bộ quần áo mới cho Hoàng Lan, vì từ lúc ở nhà cô đến giờ, Hoàng Lan chỉ mặc tạm bợ vài bộ quần áo của Thanh Thu mà thôi.

Và cũng coi như đây là phần thưởng cho sự chăm chỉ không ngừng nghỉ của nàng mấy tháng qua.

Đến chỗ đổi thuốc cả hai có chút hồi hợp đưa lên số thuốc được bọc gói cẩn thận, phân ra từng loại nhìn rất ưng mắt.

Chủ cửa tiệm nhanh tay kiểm tra sơ qua, rồi mỉm cười nói:
- Số thuốc này chất lượng khá ổn, vừa đủ khô, được phân loại tỉ mỉ, rất hợp ý tôi.

Nghe được lời nhận xét kia Hoàng Lan nhoáng một cái vô cùng hài lòng, nàng nắm lấy tay Thanh Thu mỉm cười nói:
- Em xem thành quả cố gắng của hai chúng ta đó.

Không uổng công bỏ ra vài tháng học tập, giúp được một phần cho em chị vui lắm.

Sau này, cứ dùng tiền này mà trang trải cuộc sống của hai chúng ta em nhé.

Thanh Thu trong lòng cũng mừng vui không kém Hoàng Lan, giọng nói vui mừng đáp lại:
- Cả hai chúng ta làm được rồi, thật sự quá tốt.

Hôm nay dùng số tiền này đến tiệm quần áo phía trong chợ mua lấy vài bộ đồ mới cho chị nha.

Tiền này chị kiếm được, cũng nên tận hưởng một chút đúng không.

- Tiền này để dành lại đi thôi, quần áo chị mặc tạm bợ là được mà, không cần phải lo lắng về vấn đề đó đâu em.Hoàng Lan vội từ chối
- Không được, chị mặc quần áo của em tuy không nói là tốt nhưng nó đã rất cũ kỹ rồi, đôi chỗ dường như còn không lành lặn, rách vai, rách ống, chị xem là do em chị mới rơi vào tình cảnh này, một chỗ ăn ở đàng hoàng cũng không có, chỉ có thể cùng em chui rúc trong căn nhà eo hẹp kia, bữa no, bữa đói, có phải là quá bất công với chị rồi không.

Thanh Thu nói một tràng dài song vẫn nhắc lại chuyện cũ của Hoàng Lan, để nhắc nhở chính mình, bởi vì cô Hoàng Lan mới rơi vào tình cảnh éo le này.

Níu lấy tay Hoàng Lan, Thanh Thu nói tiếp:
- Chị không cần phải lo, đó là điều chị đáng nhận được đừng thiệt thòi chính mình.

Hoàng Lan cảm động, đôi mắt hiện lên ánh nước, đo đỏ như sắp khóc đến nơi.

Cố nén lại nhưng vẫn không kiềm được rơi xuống hai hàng nước mắt mặn chát.


Hoàng Lan nghẹn ngào thầm nghĩ, vì mình mà Thanh Thu đã hi sinh quá nhiều thứ, chẳng hề nghĩ đến bản thân, một mực lo cho nàng đủ đầy, còn cô dù có thế nào cũng được, Thanh Thu có thể để bản thân chịu thiệt thòi nhưng tuyệt không để Hoàng Lan có một chút nào khổ sở.

Nghe được tiếng nấc nghẹn ngào của người kia Thanh Thu vội vàng đưa tay chạm lên khuôn mặt nàng, dùng đôi bàn tay nhỏ bé lau nhanh lấy từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má Hoàng Lan, rồi cất giọng:
- Đừng lo lắng cho em, em vẫn rất tốt, có chị kế bên cuộc sống của em chẳng còn tĩnh mịch, đơn độc nữa rồi, bấy nhiêu đó thôi em đã rất thõa mãn.

Đừng khóc nữa, không khéo người ta lại lầm tưởng em ăn hiếp chị đấy.

Thanh Thu tinh nghịch trêu nàng
- Được, nhưng hứa với chị, nhất định không thể để bản thân chịu khổ sở biết không.

Em đừng một mình gánh vác hết, chị lo lắm, chia sẻ một chút với chị, dù có ra sao vẫn đỡ hơn chịu đựng một mình.

Để thêm phần chắc chắn, Hoàng Lan còn bày ra trò trẻ con, đòi móc nghéo với Thanh Thu:
- Móc nghéo hứa với chị nhá không được nuốt lời.

Hoàng Lan nín khóc nhỏ giọng.

- Được, được em nghe chị.

Nói đoạn lấy tay mình đưa ra.

Cả hai sau một hồi hứa hẹn đủ kiểu như hai đứa trẻ thì cùng dắt tay nhau hướng cửa tiệm quần áo đi đến.

Hoàng Lan chấp nhận mua đồ mới với yêu cầu Thanh Thu cũng phải có, không một ai chịu thiệt thòi cả.

Cả hai cùng đi đến một tiệm quần áo bình dân, nếu không phải nói là nơi buôn bán đồ cũ, giá rẻ dành cho dân đen các nàng.

Vào tiệm, Hoàng Lan đích thân đi từng nơi lựa chọn kỉ càng bộ quần áo mới cho Thanh Thu.

Nàng xem xét tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.

Đánh giá từng li từng tí còn đem Thanh Thu ra ướm thử mấy lần cho đến khi vừa ý mới gật đầu ưng thuận.

Còn Thanh Thu tuy không thấy nhưng dựa theo xúc cảm của chính mình, tự tay sờ từng tấc vải vóc, xem xem chất vải như thế nào rồi mới lựa ra được vài bộ ưng ý.

Cả hai cùng đem ra tính tiền nhưng Hoàng Lan vụng trộm bỏ lại 2 bộ còn ra hiệu cho chủ tiệm hiểu ý phối hợp với chính mình.

Về đến nhà Hoàng Lan có chút mong chờ xem Thanh Thu mặc lên quần áo do chính tay mình chọn lựa như thế nào.

Bèn thúc giục Thanh Thu nhanh nhanh đi thay thử.

Thanh Thu cũng ngoan ngoãn nghe theo lọ mọ đi vào nhà tắm thay lên.

Ngồi đợi tầm mười phút vẫn chưa thấy động tĩnh, nàng có chút sốt ruột liền nói vọng vào:
- Xong chưa em, có vấn đề gì sao???
Sau một thoáng im bặt có tiếng nói nhỏ truyền ra nghe có chút ngượng nghịu:
- Em vẫn chưa xong, chắc tại không quen với mấy bộ quần áo mới này nên mới có chút khó khắn.


- Vậy để chị vào giúp em nhé, nhanh kẻo lở giờ cơm.

Chưa đợi Thanh Thu đáp lời Hoàng Lan đã nhanh chân bước đến trước cửa nhà tắm.

Gõ lên đó vài cái biểu thị muốn vào.

Thanh Thu chần chừ đôi chút nhưng vẫn hé mở cửa để người kia lách người vào.

Không vào thì thôi, vào rồi cả hai lại thấy ngượng, nhất là Hoàng Lan.

Nàng không nghĩ nhìu cho đến khi nhìn đến Thanh Thu.

Bộ quần áo kia vẫn chưa được mặc lên hoàn chỉnh, nửa kính, nửa hở.

Xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra ngoài không khí, cần cổ trắng nõn thon thả mê người.

Làn da trắng trẻo của Thanh Thu lộ ra ngoài không ít, thấp thoáng còn thấy được cái yếm màu trắng nhạt che đậy một khoảng mềm mại, khẽ lộ ra ngoài, hương thơm nhàn nhạt quen thuộc lại du dương bay vào mũi.

Diện tích nhà tắm lại quá nhỏ bé, khoảng cách của hai người vì thế không tính là xa nhau, còn có thể như có như không cảm nhận được hơi thở của nhau.

Hoàng Lan nhìn đến ngây người, đây là lần thứ 2 nàng nhìn thấy cơ thể nửa kính, nửa hở của Thanh Thu mà lần này còn nhìn cận cảnh, Hoàng Lan có chút đứng hình, quên cả nói chuyện
Thanh Thu ngượng ngùng lên tiếng:
- Có phải buồn cười lắm không chị, ngay cả quần áo cũng không mặc được.

Hoàng Lan có chút hoàng hồn trở lại cười trừ nói:
- Vất vả em rồi, mắt em không nhìn thấy nên khó khăn chút thôi.

Để...để chị giúp em một tay, nhanh thôi xong ngay ấy mà.

Nói đoạn nàng đưa tay kéo lên vạt áo còn vướng lại trên khuỷu tay cô, tay kia sửa lại phần cổ áo chưa ngay rồi chỉnh trang qua vài lần, đôi lúc xảy ra không ít đụng chạm.

Trong suốt quá trình cả hai đều im bặt tuyệt nhiên không lên tiếng, bầu không khí ngượng nghịu ấy kéo dài thêm vài phút nữa thì chấm dứt.

Hoàng Lan đỡ lấy tay Thanh Thu đi ra ngoài.

Rời khỏi nhà tắm tối tăm đi đến giữa nhà.

Hoàng Lan có chút ngớ người khi nhìn thấy Thanh Thu mặc trên người bộ quần áo do chính mình lựa chọn.

Bộ đồ hết sức vừa vặn, tuy nói vóc dáng Thanh Thu không quá cao lớn thế nhưng lại đầy đặn vô cùng.

Mặc lên người bộ quần áo này vô cùng thích hợp lại tôn lên từng đương nét yểu điệu của nó.

Dù chỉ là một bộ quần áo bình dân thế nhưng khi Thanh Thu mặc vào lại mười phần khí chất hút người đến lạ.

Hoàng Lan im lặng muốn nửa ngày mới lên tiếng:

- Đẹp lắm, cái này phải nói sao nhỉ.

Chính là lụa đẹp vì người nha.

Thật sự quá đẹp.

Thanh Thu ngượng ngùng nói:
- Chị đừng gạt em, em biết chắc là rất khó coi lắm có đúng không
- Nào có, xinh như tiên nữ ấy, bộ quần áo này sinh ra là để dành cho em đấy.

Hoàng Lan biện bạch.

Loay hoay một hồi thì cũng là lúc chiều tà kéo đến.

Ánh nắng nhạt màu dần khuất sau những rặn mây xanh rồi từ từ mất dạng, chỉ để lại một nền trời ánh cam thơ mộng, bình yên.

Thanh Thu cùng Hoàng Lan sau khi bận cả một buổi trưa nào là tưới cây, phân loại thuốc, đem thuốc đi phơi,..thì cũng tới lúc nghỉ tay.

Cả hai kéo tay nhau ra bên hông nhà ngồi hóng gió, sẵn tiện ngắm hoàng hôn chiều về.

Một buổi chiều yên ả, thoáng gió, ngồi gần bờ ruộng mát mẻ thì còn gì hơn.

Thanh Thu cùng Hoàng Lan vai đối vai ngồi song song nhau yên lặng ngắm trời mây.

Cảm giác bình yên từng trận kéo đến, yên ắng dễ chịu vô cùng thích hợp để đem những mệt mỏi của ngày dài xua tan đi.

Hoàng Lan yên lặng ngắm nhìn bầu trời trong trẻo phía trước, thầm nghĩ về tương lai.

Tính đến nay thì nàng cũng ở đây hơn 2 tháng rồi.

Ban đầu, nàng chỉ có ý định ở lại đây giúp đỡ đến khi nào cuộc sống Thanh Thu khấm khá hơn sẽ lại rời đi.

Hiện tại, cuộc sống của Thanh Thu dường như đã đủ đầy hơn trước rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn chưa thật sự quá tốt.

Thế nên nàng vẫn là nên ở lại đây lâu hơn một chút.

Đến lúc thích hợp thì sẽ rời đi.

Dời đi suy nghĩ kia, Hoàng Lan nghiêng mặt sang nhìn sang người bên cạnh.

Nàng thấy cô giương mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt không tiêu cự ngẩn ngơ hướng đến một hướng vô định, khung cảnh chiều tà nhuốm buồn kết hợp cùng hình ảnh ngây ngẩn của Thanh Thu tạo nên một bức tranh toàn cảnh đuộm buồn.

Hoàng Lan nhìn thấy có chút ngẩn người, thật lâu tỉ mỉ quan sát cô.

Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, Thanh Thu hướng mặt sang hỏi nàng:
- Chị đang nhìn em ấy hả, có chuyện gì muốn nói với em sao.

Nói xong còn mỉm cười:
Hoàng Lan tá hỏa lấp bấp nói không nên lời:
- Đâu...đâu có chị nào có nhìn em, chị đang ngắm cảnh hoàng hôn thôi.

Thanh Thu phì cười.

Hoàng Lan ngượng quá cũng không dám lén nhìn cô nữa mà chỉ chăm chăm nhìn phía dưới bờ ruộng.


Bỗng nhiên nàng phát hiện có con chuồng chuồng đang đậu trên cành cỏ dại ngoe nguẩy đuôi trước mặt mình trông vô cùng thích mắt, định bụng bắt lấy nó nghịch vài cái rồi thả ra.

Nào ngờ khi rướn người ngồi dậy, lấy tay bắt nó thì cơ thể Hoàng Lan mất đi thăng bằng nhào về phía trước.

Ngặt nổi các nàng đang ngồi trước bờ ruộng, thế nên tuyệt nhiên Hoàng Lan liền "ùm" một tiếng rơi vào trong ao ruộng của nhà người ta.

Thanh Thu không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng "ùm" nước văng tung tóe dính lên cả mặt, cô liền lo lắng gọi:
- Chị, xảy ra chuyện gì thế, tại sao nước lại văng tóe lên thế kia??
Hoàng Lan lúc này đang trầm mình dưới nước, cả người ướt đẫm từ đầu đến chân, trên tóc còn lấm tấm bùn đất lẫn lộn, thẹn thùng lên tiếng:
- Chị...chị bất cẩn ngã...ngã vào trong ao ruộng rồi, em kéo chị lên với.

Thanh Thu bật cười lớn nói:
- Chị tại sao lại nghịch như vậy chứ, mới ngồi im đây thôi thì đã phá phách ngã cả vào ruộng nhà người ta rồi.

- Chị nào có biết lại xui xẻo đến như vậy, chỉ nhỏm người ngồi dậy thôi cũng mất thăng bằng rơi xuống đây.

Em kéo chị lên mau mau..

Thanh Thu muốn trêu chọc Hoàng Lan thêm chút nữa bèn nói:
- Em không thấy chi hết thì làm sao mà kéo chị lên được, chị tự bơi vào bờ rồi leo lên đi.

Hoàng Lan hậm hực bơi vào gần bờ, dứt khoát kéo đám cỏ gần rìa leo lên, nhưng tuyệt nhiên không leo nổi, bờ ruộng quá dốc lại khá cao nên nàng leo kiểu nào cũng không lên được.

Thanh Thu chờ hồi lâu vẫn chưa thấy Hoàng Lan mảy may lên bờ lại nói:
- Không lên được sao, đưa tay đây em kéo lên ở lâu dưới đó lạnh lắm.Nói đoạn cô chìa tay ra.

Hoàng Lan nãy giờ ăn một bụng tức liền nghĩ ra ý đồ xấu xa, nhân tiện tay Thanh Thu đang để trước mặt liền kéo mạnh một cái, cả người Thanh Thu cũng theo quán tính nhào về phía trước "ùm" một tiếng rơi vào trong nước.

Hoàng Lan cười như được mùa, lấy tay tát nước vào người Thanh Thu khiến cả người cô cũng ướt mèm, chẳng thua kém gì Hoàng Lan.

Thanh Thu chẳng kém cạnh cũng tát nước phản công, nhưng cô nào có thể làm lại Hoàng Lan thế là bị tát đến không ra hình dạng gì.

Thanh Thu nào có chịu đứng yên chịu trận, cô hướng theo tiếng cười khúc khích kia mà bơi tới hòng bắt lấy Hoàng Lan.

Do quá đột ngột Hoàng Lan tránh không kịp liền bị Thanh Thu nhào đến ôm lấy nàng.

Thanh Thu ôm choàng lấy eo Hoàng Lan, còn Hoàng Lan do quá hốt hoảng tay chân không biết đặt ở đâu liền thuận thế câu lấy cổ Thanh Thu, cả hai mặt đối mặt cười ầm cả lên.

Cảnh hoàng hôn ánh cam le lói kết hợp cũng hình ảnh hai người con gái đang ôm lấy nhau cười vui vẻ kia thế mà lại đẹp đến lạ.

Hoàng Lan thuận tay vén lấy lọn tóc bị rớt ra sau tai cô, sẵn tiện đem phần bùn đất trên mặt cô lau sạch sẻ, bàn tay nàng lướt qua làn da mềm mại kia bất giác từ hành động lau bùn biến thành sờ má.

Thanh Thu cũng thuận ý mà im lặng để người kia muốn làm gì thì làm.

Sau hồi lâu ngắm nghía, sờ soạng khuôn mặt thanh tú kia đủ lâu, lòng nàng nổi lên một trận bồi hồi kì lạ, đè ép cảm giác kì lạ kia xuống.

Nàng nhẹ giọng nói:
- Lên thôi em, ngâm nước lâu quá mai lại bệnh.

Thanh Thu cảm nhận được từng cử chỉ ôn nhu của Hoàng Lan lòng khẽ động, một cảm giác không tên nổi lên cuồn cuộn.

Thế nhưng cô nén lại cảm xúc xao động kì lạ kia mà ngoan ngoãn gật đầu ưng thuận.

Cả hai kéo nhau lên bờ rồi từng lượt vào nhà tắm rửa.