Lẫn lộn trong mớ suy nghĩ đầy kích thích kia.
Hoàng Lan mơ hồ quên mất công việc hiện tại.
Đầu óc nóng lên bất thường, cả người có chút run rẩy, tay chân trì trệ bất hoạt.
Thanh Thu nhận thấy sự khác thường của chị liền bỏ qua nét ngượng ngùng vừa nãy, thật nhẹ nhàng hỏi han.
- Sao thế ạ! Có vấn đề gì sao chị.
Bấy giờ Hoàng Lan mới thoát khỏi vòng xoáy của dòng suy nghĩ nóng bỏng kia.
Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía trước, thật chậm rãi nâng tay xoa lấy mặt em.
Nghĩ đến điều vừa rồi, bản thân nàng liền tự giác đỏ mặt.
Lấp ba lấp bấp trả lời.
- Chị..kh..không à...ờ...không có gì hết đâu em.
Nói xong lại tiếp tục công việc của mình, ngặt nỗi bước tiếp theo lại càng để người khác phải mặt đỏ tim đập gấp nhiều lần so với lúc trước.
Nàng di chuyển ra đằng sau Thanh Thu chậm rãi kéo nhẹ dây áo yếm trên người em.
Thanh Thu vội vã bắt lại tấm áo yếm không cho nó trượt xuống, em cuối đầu mặt đỏ đến nổi sắp nhỏ máu.
Chỉ mới cởi đến áo yếm thôi mà cả cơ thể Thanh Thu đều đỏ đến nổi chẳng khác gì tôm luộc.
Vậy thì công đoạn tiếp theo không biết sẽ đỏ thành cái dạng gì mất.
Làn da em trắng noãn, trơn bóng mịn màng tựa như bông tuyết đầu mùa, trắng đến lóa mắt.
Phía sau gáy vẫn còn vết bầm tím bắt mắt nhưng đã vơi bớt hết phân nửa, sống lưng thẳng tắp nuột nà lại cân đối hết mực.
Đôi vai trần nhẵn bóng điểm xuyến trên đó là nốt ruồi ngay dưới đầu vai.
Cần cổ thon dài tinh tế, mỗi cái ngẩn đầu, xoay đầu đều khiến người ta mê muội.
Sức hấp dẫn bức người đến từ phía Thanh Thu khiến toàn bộ giác quan của nàng đều thi nhau trì trệ.
Chỉ còn độc nhất đôi mắt tinh anh vẫn như cũ dáng chặt lên người em một tấc cũng không di dời.
"Thật nóng"
Rồi điều gì cũng tới, bước tiếp theo lại càng khiến cả hai ngượng đến mức câm bặt không nói nổi lời nào.
"Làm sao đây ngượng chết mất"
Bắt lấy một chút dũng khí còn sót lại của mình, dặn lòng phải thật bình tĩnh.
Hoàng Lan chậm chạp tiến lên phía trước rồi trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt em.
Từ góc nhìn của nàng có thể thấy rõ mồn một da thịt trắng trẻo của em.
Cánh tay giữ chặt áo yếm phía trước lại càng thêm bắt mắt hơn bao giờ hết, thấp thoáng đâu đó lộ ra ngoài một chút căn tràn, lúc ẩn lúc hiện khiến mắt Hoàng Lan cơ hồ sắp bị lửa thiêu đốt.
Cố gắng kéo ánh mắt nóng rực của mình di dời đi.
Cố hết sức dập tắt hết thảy từng mồi lửa đang lăm le bừng cháy lên.
Đôi tay run rẩy đưa ra, thật nhẹ nhàng kéo em đến gần mình, đôi tay nàng thoáng khựng lại sau lại di dời đến gần thắt lưng em, thật nhẹ nhàng chuyển động.
Hoàng Lan làm rất cẩn trọng, tỉ mỉ.
Cho đến khi phần eo thon gọn của em dần lộ diện ra bên ngoài.
Bấy giờ nơi đầu mũi nàng chẳng biết vì sao liền nổi lên từng hồi nghèn nghẹn, dòng chất lỏng đỏ lừ trực tiếp trào thẳng ra ngoài.
Hoàng Lan hốt hoảng lập tức lùi về phía sau hai bước, tay lập tức đưa lên che lấy mũi mình.
"Chết thật, sao lại chảy cả máu mũi luôn rồi"
Hoàng Lan xém chút đứng không vững mà ngã xuống, ánh mắt có chút mịt mờ hướng về phía em.
Môi lấp bấp giải thích.
- Chị có chút việc ra ngoài một chút, em đợi chị.
Chưa kịp đợi Thanh Thu trả lời Hoàng Lan liền dùng tay che lấy mũi tông cửa chạy thẳng ra ngoài.
Vừa chạy chưa được bao xa Hoàng Lan liền bắt gặp Mẫn và Uyển Tịch đang ung dung đi về phía nàng.
Trong lòng nàng thầm than.
"Bị phát hiện mất rồi"
Hoàng Lan chẳng kịp che dấu được điều gì liền như vậy bị hai người kia phát hiện.
Họ nhìn thấy thực trạng rợn người của nàng liền không khỏi lo lắng.
Bước chân gấp gáp chạy thật nhanh đến xem xét tình hình của Hoàng Lan.
Trên mặt lẫn trên ống tay áo của nàng đều lắm lem máu tươi.
Bộ dạng cười khổ nhìn hai người, Mẫn lo lắng sốt vó lấy ra khăn tay lau vội lên mặt nàng mấy cái.
Giọng điệu chất vất cùng lo lắng nổi lên.
- Làm sao mà máu lắm lem thế này, đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hoàng Lan không vội trả lời câu hỏi của Mẫn.
Nàng hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Uyển Tịch có chút vội vã nói.
- Chị, nhờ chị vào chăm Thanh Thu giúp em nhé.
Tình trạng của em hiện tại...không tiện.
Uyển Tịch nghe xong liền gật đầu, nàng nắm tay Thanh Khê giao cho Mẫn, rồi thật nhanh chạy như bay sang chỗ Thanh Thu.
Lúc bấy giờ chỉ còn lại hai lớn một nhỏ Hoàng Lan mới bày ra hết thảy ngượng ngùng.
Môi mím lại một từ cũng không nói.
Mẫn thấy thế cũng im bặt chậm rãi dẫn Hoàng Lan cùng Thanh Khê về phòng mình.
Xử lí vết máu xong xuôi Mẫn liền từ chế độ im lặng chuyển thẳng sang chế độ tra hỏi.
Ánh mắt cô dò xét nàng từ đầu tới cuối, xong lại như ngộ ra được chuyện gì, thật lớn tiếng cười lên.
- Thì ra là vậy.
Hoàng Lan mơ hồ hoài nghi nhìn về phía Mẫn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng đều bày hết ra bên ngoài.
Nàng tò mò nhìn chằm chằm Mẫn chờ đợi cô nói gì đó.
Mẫn thấy được ánh mắt tò mò của Hoàng Lan lại cười lớn hơn, Thanh Khê đứng kế bên cũng ngây ngẩn nhìn chằm chằm Mẫn.
Cánh môi nhỏ bé khe mấp máy nói.
- Mẹ Mẫn này, sao lại cười dữ dội vậy ạ.
Có chuyện gì mắc cười lắm sao, nói con nghe với ~~
Mẫn nén lại tiếng cười của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía Hoàng Lan.
Giọng điệu cà rỡn quen thuộc lại thoát ra.
- Mẹ Lan của con nha, chính là làm việc xấu.
Cho nên mới bị chảy máu mũi như này nè.
Con nghe mẹ dặn nhá.
Mai sau không được làm chuyện xấu biết không.
Nếu không sẽ giống như cô ấy đấy, con có thấy xấu xí không.
Thanh Khê ngơ ngẩn một hồi lại như sợ hãi chuyện gì liền chồm người leo lên ngồi vào lòng Mẫn, ánh mắt thơ ngay thoáng chút sợ sệt nhỏ giọng.
- Con biết rồi ạ.
Sau này con sẽ không làm chuyện xấu đâu, không bao giờ đâu ạ.
Nhìn đứa nhỏ nghe lời mình răm rắp, Mẫn lại cười lớn hơn.
Cô ngẩn đầu xem xét thái độ của Hoàng Lan, nàng tuyệt nhiên vẫn còn mơ hồ chưa hiểu rõ thâm ý trong lời nói của mình, mặt nghệch ra, nhìn có chút buồn cười.
- Em đấy, lại làm chuyện xấu gì với Thanh Thu rồi đúng không?
Hình ảnh đỏ mặt khi nảy liền chậm rãi chuyển động, từng bước xâm nhập lấy tâm trí Hoàng Lan khiến nàng mơ màng.
Nhưng chết sống không nhận tội.
- Làm gì có, chị cứ thích đỗ oan cho em.
Mẫn chẳng hề nhụt chí vẫn tiếp tục bày ra bộ mặt như tỏ tường hết sự đời, nhướng nhướng mày khiêu khích Hoàng Lan.
Hoàng Lan vẫn không chịu nhận tội, một mực ngồi im đó, đôi mắt hẹp dài của nàng thế mà lại quyết liệt chống lại ánh mắt tinh ranh của Mẫn.
Đôi tay giấu phía trong tay áo khe khẽ vận công điều hòa khí huyết của bản thân tránh để tình trạng tương tự lại xảy ra lần nữa.
Hai người dằn co qua lại một hồi thì Uyển Tịch quay về.
Bầu không khí căn thẳng bên đây cũng được nàng hạ xuống.
- Bên kia, Thanh Thu chị đã xử lí xong, chỉ cần đợi thêm vài khắc nửa em ấy sẽ ngâm thuốc xong.
Em sang đó trông chừng em ấy đi.
Vừa nãy em ấy lo lắng lắm ấy.
Hoàng Lan nghe vậy, trong lòng yên tâm xen lẫn đôi phần mềm mại, nàng đứng bật dậy, quay đầu lườm Mẫn rồi ung dung bước ra ngoài.
Uyển Tịch nhìn Mẫn song lại nhìn bóng lưng thon gầy của Hoàng Lan, hàng tá dấu chấm hỏi thi nhau nhảy loạn.
Nàng không nén được tò mò liền chậm rãi ngồi xuống cạnh Mẫn thắc mắc lên tiếng.
- Nguyên nhân mà Hoàng Lan chảy máu mũi có liên quan đến Thanh Thu không chị ha.
Mẫn phì cười, cưng chiều đưa hai tay ôm lấy mặt nàng nhanh như chớp hôn xuống môi Uyển Tịch một cái rõ kêu.
Sau lại ngẩn đầu lên nói.
- Sao lại không liên quan cho được, em nghĩ xem rất nhiều lần chúng ta bắt gặp hình ảnh khắng khít của tụi nhỏ.
Mà sau khi biến cố này ập đến lại càng thấy rõ tụi nhỏ lại càng quý trọng nhau.
Sáng hôm nay chắc em cũng thấy đúng không, tụi nhỏ còn chơi lớn tới mức đó luôn rồi.
Chị nghĩ không sớm thì muộn hai đứa nhóc này cũng về với nhau thôi.
Ngập ngừng một hồi Mẫn vẫn là nói ra tiếng lòng mình.
- Em có biết tình trạng chảy máu mũi vì sao lại xuất hiện không.
Càng nói càng nhỏ, Mẫn thần thần bí bí làm Uyển Tịch tò mò, tai lại càng ghé sát bên môi chị, cốt để nghe rõ ngọn nghành.
Chưa nghe được câu trả lời vành tai nàng đã bị cô ngậm lấy, hơi thở nóng bỏng đan xen bao phủ lấy tai nàng.
Một mảng ửng đỏ từ mặt lan tận đến mang tai, Uyển Tịch xấu hổ muốn lùi lại nhưng lại bị Mẫn bắt lấy.
Tiếng cười khẽ phát ra sau đó liền xuất hiện thanh âm trầm khàn nhẹ nhàng thầm thì bên tai nàng.
- Chính là nhìn thấy thứ không nên thấy.
Uyển Tịch từ trong cơn mê muội thoát ra, nàng nghi hoặc nhìn Mẫn song lại như sực phát hiện ra điều gì, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Mẫn, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người nghe không khỏi nổi cả da gà.
- Sao chị lại rành thế, trước đây chị cũng từng như vậy đúng không, chị nhìn thấy cái gì mau nói cho em biết ngay, nếu không chị tự mà biết hậu quả.
Mẫn hoảng hốt, thầm nhũ trong lòng, lần này đích thực chơi ngu thật rồi.
Cô đắng đo hồi lâu không biết có nên nói ra hay không bèn im bặt không nói tiếng nào.
Ánh mắt Uyển Tịch càng lạnh dần, sự khiếp sợ trong mắt Mẫn cũng từ đó mà phát ra.
Cô cắn cắn môi song lại thật thà nói ra bí mật của mình.
- Là...là...nhi...nhìn...e..em.
Khi em còn là...còn là vợ ba của...của tên phú hộ kia.
Uyển Tịch ngạc nhiên bội phần từ ánh mắt lạnh lùng nhanh như chớp liền biến thành ánh mắt kinh ngạc xen lẫn xấu hổ.
Nàng không tin vào tai mình nữa, ánh mắt như lửa phóng thẳng về phía Mẫn.
- Chị...chị đúng là...đồ...há...háo sắc mà.
_________________________
Thanh Thu ngâm mình chưa tới một khắc lần nữa lại nghe thấy tiếng mở cửa, bước chân theo nhịp nhấc lên hạ xuống có tiếc tấu, chầm chậm hướng về phía em.
Hoàng Lan hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén cảm giác sôi sục cuộn trào trong lòng.
Thật nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em.
Thanh Thu bấy giờ mới bày ra hết thảy lo lắng mà em đã cố giấu đi khi Uyển Tịch ghé sang.
Trong giọng nói đều tràn ngập dịu dàng cùng săn sóc.
- Chị, quay sang đây em bảo này.
Hoàng Lan nghe xong thoáng chút khựng lại, nàng cắn môi đề ép thật tốt cảm giác ngượng ngùng của mình song liền nghe lời em chậm rãi quay lại.
Ánh mắt Hoàng Lan lại không tự chủ lia đến bên người em.
Cổ họng khẽ động, một ngụm nước bọt liền như thế trôi tuột xuống cổ họng.
Nàng cố gắng di dời tầm mắt thật gần tiếng đến ngồi cạnh em hơn.
Đôi mắt nhắm nghiền không dám nhìn lung tung.
Thanh Thu giang tay ra, mò mẫm tìm chị, rốt cục cũng lần mò chạm tới mặt Hoàng Lan.
Đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt xoa bóp mũi nàng, giúp Hoàng Lan lưu thông nhịp thở, sau lại nhẹ giọng thì thầm.
- Em nghe chị Uyển Tịch nói, chị bị chảy máu mũi.
Hẳn là do nóng trong người quá mức nên cơ thể mới bộc phát như vậy.
Một xíu em kê cho chị ít thuốc để tránh tính trạng lại lần nữa xảy ra.
Lần sau ăn uống, ngủ nghỉ cẩn thận, không được ăn uống qua loa, ngủ nghỉ không đúng giờ.
Nói ra một tràn những lời hỏi han dặn dò.
Cuối cùng Hoàng Lan vẫn là ngoan ngoan nghe theo, nàng gật đầu thật nhẹ, bấy giờ mới đủ bình tĩnh mở mắt ra nhìn em.
Trông thấy khuôn mặt đơn thuần thanh tú ấy.
Hoàng Lan lại không biết ánh mắt mình lúc bấy giờ có bao nhiêu là yêu thương cưng chiều.
Đưa tay lên nhẹ xoa mặt em, ánh mắt yêu chiều nồng đậm.
Hoàng Lan nhẹ giọng nói.
- Chị không sao cả, sau này chị sẽ chú ý hơn.
Em đừng lo.
Thanh Thu an tâm hơn đôi chút song lại có chút mệt mỏi muốn ngủ nhưng việc ngâm thuốc này ước chừng còn kéo dài vì thế Thanh Thu có chút rụt rè dò hỏi Hoàng Lan.
- Em có thể tựa vào chị ngủ một chút được không, hiện tại em có chút mệt mỏi.
Hoàng Lan nào có thể khán cự lại yêu cầu của em, nàng không đáp lời chỉ dùng hành động của mình thay thế.
Đặt Thanh Thu tựa lên vai mình.
Hoàng Lan cũng theo đó mà mà ngồi ngay ngắn để em có thể an tâm ngủ một giấc.
Chẳng bao lâu Thanh Thu thật sự đã chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Lan nghe thấy tiếng thở ổn định của em liền cúi đầu xuống kiểm tra.
Lại không kìm được yêu thương nhẹ đặt lên má em mấy nụ hôn liên tiếp.
- -----------------------------
Chị Lan ơi lụm dùm em cái liêm sỉ lên đi ạ.
Quá trời, quá đất rồi..
Nhớ vote ⭐ cho mình với nha mọi người ơi.
Sự ủng hộ của mọi người là động lực to bự bự của tui luôn ó.
Yêu mọi người thật nhiều.