Nàng Hoàng Lan

Chương 33: 33: Hôn






Loay hoay một hồi Hoàng Lan vẫn là không tìm được cách xoay xở giúp Thanh Thu có thể thật tốt uống hết chén thuốc kia.
Trong lòng nàng phiền muộn không thôi.

Hoàng Lan cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp nào để xử lý.

Thế nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, nàng liền cảm thấy đây quả thật là cách cuối cùng rồi.

Nhưng mà....
"Thật sự có thể sao.."
Hoàng Lan đấu tranh tâm lí không biết bao nhiêu lần mới thật sự hạ quyết tâm.

"Thôi thì cứ đánh liều một lần, chỉ có uống thuốc mới có thể mau khỏi, mau khỏi rồi liền trở về với mình, trở về với ngày trước."
Nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, Hoàng Lan đem chén thuốc kề gần môi mình, chậm rãi ngậm vào một ngụm nhỏ.

Nàng xoay đầu kề sát mặt Thanh Thu, trong lồng ngực nàng trái tim nảy đập cực mạnh, khuôn mặt nàng nóng rang, tay chân có chút lúng ta lúng túng.

Nhưng hết thảy đều bị chính nàng kiềm lại.

Hoàng Lan dùng hết sức mạnh lí trí của bản thân để ngăn lại những biểu hiện quá phận kia.
Chần chừ một vài giây, cuối cùng nàng cũng đủ can đảm, thật gọn gàng cúi đầu xuống.

Môi chạm môi, thật dịu dàng truyền thuốc vào miệng Thanh Thu.

Vị thuốc đắng chát trong khoang miệng khi nãy liền nhanh chóng thay thế bằng sự ngọt ngào chẳng biết từ đâu len lỏi trên đôi môi nàng.

Cảm giác mềm mại ẩm ướt khi hai cánh môi gặp nhau, thật sự khiến Hoàng Lan có chút mê mẩn.

Nàng nhìn thật sâu vào khuôn mặt Thanh Thu, trong lòng liền không kiềm chế được lại muốn thật nhiều, thật nhiều..
"Cảm giác này, thật tốt đẹp"
Hết lần này tới lần khác, Hoàng Lan càng trở nên thuần thục hơn.

Nếu như lần đầu có đôi phần trúc trắc, thì nhiều lần sau đó nàng lại hết sức điêu luyện, gọn gàng.

Mỗi lần, môi chạm môi, ánh mắt Hoàng Lan lại sáng ngời hơn bao giờ hết.

Sự mê muội lộ rõ trong đôi mắt chứa đầy thâm tình của nàng.

Đến ngụm thuốc cuối cùng, sau khi thật uyển chuyển truyền hết số thuốc từ môi mình sang cho Thanh Thu.

Hoàng Lan liền đánh liều mà giữ môi nàng lại, một chút cũng không có ý định dịch chuyển, di dời.

Từng dòng suy nghĩ trì trệ, từng tiếng hô hấp đứt quãng, từng tiếng tim đập rõ ràng.

Hoàng Lan thật sự không muốn khoảnh khắc đẹp đẽ này nhanh chóng kết thúc như vậy.
Liều lĩnh dán xuống những nụ hôn mềm nhẹ trên cánh môi đỏ hồng của người kia.

Hoàng Lan cảm thấy tất cả giác quan của nàng đều thay nhau trì trệ.

Mọi thứ xung quanh chỉ còn lại là phong nền, nàng chẳng màng đến bất cứ điều gì nữa.

Cứ mãi mê đắm trong sự ngọt ngào do chính bản thân tạo ra.

Nàng cứ mải miết hôn, hôn lên đôi mắt nhằm nghiền, hôn lên hàng mi mỏng manh, hôn lên vầng tráng sáng ngời, hôn lên mái tóc đen óng, hôn lên đôi má ửng hồng, hôn lên sóng mũi nhỏ xinh.

Rồi cuối cùng lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại.


Giờ khắc này, lí trí bảo nàng làm gì, nàng cũng chẳng biết rõ nữa rồi.
"Thật tốt nếu...nếu em cũng đáp lại chị"
Mãi mê với những cái hôn ngọt ngào, Hoàng Lan hoàn toàn không để ý, người nằm đó vậy mà lại đang rơi lệ...
Đến khi Hoàng Lan phát hiện ra thì đã quá muộn.

Nước mắt của em tự bao giờ đã thấm ướt gối đầu.

Hoàng Lan hoảng hốt không thôi.

Vừa nảy nàng có bao nhiêu gan dạ, liều lình làm ra hành động kia.

Thì bây giờ nàng có bấy nhiêu chột dạ vì nghĩ rằng bản thân đã quá phận.
"Vì sao lại khóc, có phải là vì...vì chán ghét chị hay không"
Hoàng Lan ủ dột ngồi tại đó, bao nhiêu vui vẻ, hạnh phúc vừa nãy liền biến mất không thấy tâm hơi.

Đưa khăn tay nhẹ lau sơ qua khuôn mặt em.

Hoàng Lan có chút nhíu mày.

Tâm tình phi thường lên dốc rồi lại xuống dốc không phanh.
_____________________________
Liên tiếp vài ngày chăm sóc Thanh Thu, Hoàng Lan đều có thể vô tình phát hiện.

Thanh Thu vậy mà ngày nào cũng rơi lệ.

Khi nàng miệt mài trông nom em mà ngủ thiếp đi, đôi lúc giật mình tỉnh giấc lại thấy người trên giường nước mắt đầm đìa thi nhau chảy xuống.
Khi nàng vừa ra ngoài viết thư báo bình an cho Uyển Tịch và Mẫn.

Lúc trở về nước mắt của em lại như cũ ướt đẫm gối chăn.
Khi nàng bón thuốc cho em.

Đôi lúc lại vẫn bắt gặp dòng lệ nóng ấm từ khóe mắt nhằm nghiền nặng nề chảy xuống.
Thanh Thu rơi lệ bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần trái tim Hoàng Lan bị ai bóp nát.

Đau đớn xé toạc thi nhau giằng xé nội tâm nàng.

Thử hỏi, người mình thương yêu chịu đau khổ dằn vật, mà bản thân chỉ có thể bất lực trơ mắt ngồi nhìn.

Ai có thể chịu nổi tình cảnh xót xa này được.
"Phải chịu đả kích lớn thế nào thì em mới thành ra như vậy đây.

Còn có...bao lâu nữa em mới chịu...gặp chị"
Hoàng Lan nhắm mắt, nuốt xuống nghẹn ngào.

Đôi mắt nàng đỏ hoe hiện rõ đầy rẫy tơ máu.

- Cứ khóc đi nếu như em muốn.

Chị cùng em khóc cho đến khi vơi bớt những ủy khuất, những nổi buồn.

Chị sẽ không để em lại trở về với khốn cảnh cô đơn nữa đâu.

Tỉnh lại em nhé...chị chờ em.
____________________________

Hoàng Lan khóc đến mệt mỏi mà thiếp đi khi nào không hay.

Nàng nào có biết được, sau khi nàng vừa ngủ thiếp đi chưa được bao lâu thì người trên giường cũng chậm rãi mở mắt.
Thanh Thu sau hơn nửa tháng nằm bất động trên giường.

Cuối cùng cũng thanh tĩnh được đôi chút mà tỉnh dậy.
"Mình còn sống sao"
Mơ hồ cảm nhận mọi thứ xung quanh một lượt.

Cuối cùng Thanh Thu cũng hiểu được đôi phần về tình hình trạng của mình.

Cô thử cử động tay chân xem xem bản thân bị thương ở nơi nào không.

Thì hỡi ơi khi vừa nhấc chân phải lên cô không khỏi hít vào mấy ngụm khí lạnh.
"Hẳn là bị gãy rồi đi"
Kiểm tra xong hai chân.

Thanh Thu lại chậm rãi muốn ngồi dậy.
Nhưng khi cô vừa chống tay xuống giường toang ngồi dậy thì phía sau gáy đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn đòi mạng.

Chúng đánh ập tới một cách bất ngờ khiến Thanh Thu choáng váng ngã ập xuống giường.

Cô đau đớn ôm lấy gáy mình, cắn môi kiềm nén cơn đau.

Nhưng trước sau vẫn gây ra động tĩnh rất lớn.
Hoàng Lan bên này nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng mở mắt.

Điều đầu tiên cô bắt gặp không còn là hình ảnh bất động chơ vơ trên giường của em nữa.

Mà lần này nàng bắt gặp chính là bộ dáng chật vật, quằn quại vì đau của em.

Nàng hoảng hốt nhanh như chớp lao đến ôm lấy thân thể đang run lên từng hồi của người kia mà vỗ về.
Trong lúc hoảng loạn cùng đau đớn, lại đột ngột xuất hiện cái ôm bất ngờ của ai đó.

Khiến Thanh Thu có chút hết hồn, theo phản xạ nhanh chóng giãy giụa tránh thoát người vừa ôm mình.

Thật nhanh lùi vào trong góc, khuôn mặt đau đớn xen lẫn cảnh giác lộ rõ ra bên ngoài.
- Là ai_?
Vòng tay Hoàng Lan chưng hửng giữa không trung.

Ánh mắt nàng tối sầm lại.

Đôi mi dài rũ xuống.

Trái tim như bị ai bóp nghẹn, đau không tả xiết, nàng cười khổ dấu đi đau xót, nhẹ giọng lên tiếng:
- Là chị....
Bầu không khí ngưng trọng lại.

Không ai nói với ai lời nào.

Tất cả chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ đang từng bước nuốt chửng lấy hai người.
Thanh Thu cắn môi nén lại cơn đau, giọng nói xen lẫn đôi phần buồn tuổi lên tiếng:

- Cảm ơn chị đã cứu em, em...
Chưa kịp nói hết cả câu bản thân cô lại lần nữa rơi vào cái ôm ấm áp mà có mơ cô mới chân thật cảm nhận được.

Thanh Thu bất động không nói lời nào, Hoàng Lan lại vì thế mà ôm chặt em hơn, chặt đến nổi như muốn khảm em vào sâu trong thân thể của nàng.

Để em không còn rời xa nàng nữa.
Sự ấm áp đã bao lâu không còn được cảm nhận nay lại đột ngột tràn đầy khiến Thanh Thu vui mừng khôn xiết, nhưng đâu đó cũng đau buồn gấp bội.

"Xin chị, đừng cho em ấm áp vui vẻ, sau đó...sau đó lại rời đi"
Lần đầu tiên, Thanh Thu dám can đảm mà cự tuyệt cái ôm của Hoàng Lan.

Cô nhẹ đẩy nàng ra, đầu cúi thật thấp, chật vật nằm xuống giường.

Thân thể không tự chủ co lại thành một khối, đầu quay vào trong góc lặng lẽ rơi nước mắt.

Giọng nói thập phần nghẹn ngào tràn ra.
- Chị...chị có thể rời đi được rồi.

Không cần...không cần sợ em phải buồn, không cần sợ em phải khổ, không cần sợ em chịu ủy khuất, không cần sợ em phải cô đơn, không cần...
Nói đến đây, Thanh Thu thật sự không tài nào mở miệng nổi nữa.

Tất cả những ủy khuất của những ngày qua thi nhau tràn qua trí nhớ của cô.

Từng bước từng bước nhấn sâu cô vào nổi đau đớn tuyệt vọng.

"Không cần âm thầm lặng lẽ bỏ em lại"
Lại nhớ tới viễn cảnh trong mơ.

Tất cả từng người một đã từng cận kề bên cô đều từng bước rời khỏi mình.

Thanh Thu lại càng khóc lớn, nổi u uất đã chịu đựng từ thực tại đến trong mơ như biến thành một con quái vật to lớn từng bước lôi tuột cô xuống địa ngục.

"Đau quá...sao lại đau đến như vậy"
Hoàng Lan cứng đờ ngay tại chỗ, sự vui mừng khó tả vừa nãy liền tan tành mây khói.

Thẩn thờ nhìn thân ảnh ngày một gầy yếu của em.

Lòng Hoàng Lan đau đến nghẹt thở.
"Không ngờ quyết định đường đột của bản thân lại có thể khiến em từ một cô gái hoạt bát vui vẻ ngày nào trở thành bộ dạng này"
Phía sau đôi vai gầy run rẩy.

Cái ôm ấm áp lại lần nữa kéo đến.

Hoàng Lan từ phía sau ôm lấy thân thể gầy gò của Thanh Thu.

Đầu nàng vùi vào tóc cô, tay không biết tự bao giờ đã vòng sang eo người kia mà chặt chẽ ôm lấy.

Hoàng Lan nức nở bật ra tiếng khóc đã kiềm nén từ nãy đến giờ.

Lòng nàng khổ sở cũng chẳng kém gì em.
- Chị không đi đâu nữa hết, chị chỉ muốn ở cạnh em thôi.
Thanh Thu cười khổ, kéo tay nàng ra khỏi eo mình.

Giọng nói nghẹn đắng phát ra:
- Chị không cần phải miễn cưởng, em không trách chị, cũng không muốn chị khó xử.

Lời em nói cũng là thật.

Chị có thể rời đi được rồi.

Em không thể ích kỷ dùng sự yếu đuối của mình mà kéo chị ở lại bên em được.

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu.


Thanh Thu lấy hết toàn bộ sự mạnh mẽ cuối cùng của mình nói ra một câu, mà người nói đau đớn không kém gì người nghe:
- Hãy đi đi, đi tìm bến đỗ của cuộc đời chị.

Chúng ta nên tách nhau ra từ đây thôi...
"Hồi ức đẹp đẽ nên kết thúc ở đây được rồi"
Trái tim Hoàng Lan tựa như vỡ nát thành từng mảnh.

Cõi lòng quặn thắt từng hồi.

Tay nàng nắm lại thành nắm đấm, nước mắt lăn dài trên khóe mi, khó khăn nói:
- Em không tin chị sao, chị ở lại với em mà.

- Bao lâu, bao lâu vậy chị.

Xin chị, đừng gieo cho em hy vọng rồi lại lần nữa đẩy em trở về với thế giới tăm tối trước kia.
Nếu như chị đã muốn rời đi, chỉ cần nói với em một tiếng, một tiếng thôi.

Em liền thuận theo ý chị.

Đừng lại lặng thầm rồi biến mất.

Em sẽ chịu không nổi.
Hoàng Lan thẩn thơ tại chỗ.

Cánh môi run rẩy lấp bấp khó khăn thốt ra từng lời:
- Chị hứa, đời này chị sẽ không rời khỏi em nữa, chị hứa mà.

Tin chị, một lần nữa thôi em.
Thanh Thu cười khổ, khẽ động thân người ngồi dậy.

Ánh mắt tối tăm thẳng tắp hướng đến nơi phát ra lời nói mang đầy nghẹn ngào của chị.

Cả người thơ thẩn tiều tụy không thôi, cánh môi khô khốc khó khăn mấp máy:
- Em có thể tin sao?
Chưa kịp để Hoàng Lan phản bác lại vài lời.

Thanh Thu đã nhanh chóng cắt ngang lời cô.

Chật vật nén đau nằm xuống lại như cũ quay mặt vào trong, yên lặng nhắm mắt, vài dòng lệ nhẹ như không rơi xuống.
"Em không có quyền giữ chị lại, em quá ích kỷ, quá ỷ lại có phải không"
- Chị có thể ra ngoài một chút không, em muốn nghỉ ngơi.
Tâm đau như bị cứa thành từng mảnh, thế nhưng ngay giờ khắc này cô chỉ có thể nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Thanh Thu không có đủ can đảm để cùng chị nói chuyện như trước nữa, cô sợ mình sẽ lại ích kỷ mà giữ chị lại mất.
"Chị ấy sẽ có cuộc sống riêng của bản thân, mà nơi đó...không có mình"
Có trời mới biết khi nói ra lời này cô đã phải khó khăn chật vật biết bao.

Thanh Thu đã phải gồng mình đến cứng nhắc mới trọn vẹn nói hết một câu.
Nếu như trước kia cả hai chẳng ngại ngần thoải mái với nhau bao nhiêu thì bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người kia, tim cô đau đến không tả nổi.

Nhưng biết làm sao bây giờ.

Bóng ma bị bỏ rơi chẳng biết tự bao giờ quây lấy cô, một lần lại một lần nhắc nhở cô sự thật tàn khốc ấy.
"Đau ngắn, hơn đau dài"
________________________
Một chương nữa thôi sẽ kết thúc chặng ngược này rồi.

Ngẫm lại thì ngược lâu quá tội mấy chị quá nên thôi.
Chờ đợi là hạnh phúc mọi người ơi...Mấy ẻm sắp trở lại ngày tháng "ngọt ngào" ròi
Nhớ vote ⭐ cho mình với nha mọi người ơi.
Sự ủng hộ của mọi người là động lực to bự bự của tui luôn ó.
Yêu mọi người thật nhiều ????.