Lương Đông không thu tay lại cũng không có ý định cử động tiếp nữa, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trong lòng ngực Lương Đông tựa lưng vào người hắn, cả người mềm nhũn nhu nhu cọ cọ:
“Em ba ngày nữa sẽ về Bắc Kinh, phim mới cũng sắp đến thời gian bấm máy rồi”
Lương Đông nhíu mày im lặng, Triệu Tử Thiêm cầm lấy một tay của Lương Đông nghịch đầu ngón tay của hắn:
“Miên tỷ hôm nay mới gọi… cho nên nếu anh không làm thì đừng có mà hối hận”
Lương Đông quả thật không có mặt mũi một chút nào, lời của Triệu Tử Thiêm vừa nói xong hắn liền nhanh chóng đưa tay cởi áo choàng tắm của cậu ra, hai tay đưa vào phía bên trong sờ soạng khắp ngực của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông cúi người hôn xuống môi của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi cũng theo đó trượt dần xuống cần cổ của cậu khe khẽ gặm cắn. Triệu Tử Thiêm ngẩng cổ ưỡn người, người nào đó liền nhân cơ hội nhấc bổng cậu lên cao hướng phòng ngủ đi tới.
“Ngày mai cùng em đến Provence, có thích không?”
Triệu Tử Thiêm quả thật rất muốn đến nơi đó, ước mơ này chính là trước đây đã hình thành rồi, hiện tại nghe Lương Đông nói như vậy liền vô cùng kích động, tay nhỏ của cậu đang vòng trên cổ Lương Đông cũng hơi siết chặt:
“Thật hả, như vậy hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng đặt cậu nằm xuống giường rồi đè cả người của hắn lên người cậu:
“Thế làm sao được…”
Triệu Tử Thiêm bị cái móng lừa kia vuốt loạn liền bị nhột cười khúc khích:
“Đông a… dừng đi… còn chuẩn bị đồ đã…”
Lương Đông ngẩng đầu híp mắt nhìn sóc nhỏ nhà mình:
“Còn muốn chuẩn bị cái gì?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nâng đầu hôn vào môi Lương Đông một cái rồi bỏ ra ngay:
“Quần áo…”’
Lương Đông trực tiếp dùng sức xoay người phía dưới lại:
“Không cần!”
Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông bắt nhấc mông lên cao, tay của hắn chế trụ eo nhỏ của cậu, ngón tay quen thuộc nhanh chóng tiến vào phía bên trong. Triệu Tử Thiêm hừ hừ vài cái, trước lúc cậu trở về Bắc Kinh vẫn không quên cảnh cáo Lương Đông:
“Bạch Từ sao còn chưa chịu đi?”
Lương Đông qua loa giúp Triệu Tử Thiêm mở rộng động nhỏ, sau đó liền để Tiểu Đông Đông xuất kích:
“Ngày mai cho cô ấy đi”
Triệu Tử Thiêm hơi quay người lại phía sau nhìn Lương Đông hỏi:
“Nói có thật không?”
Lương Đông ở phía trên động thân mình khẳng định:
“Đương nhiên!”
Sau phút kích tình trôi qua, cả hai người đều lâm vào trạng thái mệt mỏi không còn sung sức nữa, có điều Triệu Tử Thiêm thật sự không biết đau lòng Lương Đông một chút nào, cậu hiện tại chính là nằm sấp ngay ngắn ở trên người hắn, gương mặt áp vào ngực Lương Đông, tay nhỏ ở trên điểm nhỏ của hắn nghịch ngợm vẽ loạn. Triệu Tử Thiêm nhẹ giọng nói:
“Anh nói anh yêu em đi”
Lương Đông vòng tay ôm lấy Triệu Tử Thiêm nằm nghiêng sang một bên, ôm trọn cả người nào đó vào trong lòng, hắn cúi đầu hôn xuống mái tóc đen mượt kia của cậu rồi trầm giọng rõ ràng:
“Anh yêu em”
Triệu Tử Thiêm khóe môi khẽ nhếch lên cao:
“Hửm?”
Lương Đông cũng không chê Triệu Tử Thiêm phiên, chậm rãi lặp lại câu đó một lần nữa:
“Anh yêu em!”
Triệu Tử Thiêm vui vẻ đến mức hai vai cũng run rẩy vì nhịn cười:
“Nghe không rõ”
Lương Đông cúi người, nhanh chóng tìm kiếm khuôn miệng nhỏ nhắn kia của sóc nhỏ nhà mình, đầu lưỡi tách mở khoang miệng của cậu ra, vô cùng thành thục mà dẫn dắt tru du khắp mọi ngõ ngách ở bên trong:
“Anh yêu em… bảo bối!”
Triệu Tử Thiêm nhắm mắt mãn nguyện vùi đầu vào trong lòng ngực Lương Đông nhỏ giọng:
“Em cũng vậy!”
Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm thức dậy từ rất sớm, lúc mở mắt ra cơ hồ trời vẫn còn chưa sáng rõ, sau đó phát hiện mình hiện tại đang nằm sấp ở trên người Lương Đông liền nhanh chóng năn xuống, tự động gối đầu lên cánh tay của người nào đó, để cho người ta ôm mình vào lòng.
Triệu Tử Thiêm đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vụ việc xảy ra ở ban công lần đó tuy rằng đã được giải quyết ổn thỏa nhưng ba mẹ hai bên đều rõ ràng được sự thật phía sau kia. Triệu Tử Thiêm định trở về sẽ nói thật rõ ràng với ba Triệu cùng mẹ Triệu, cho dù hai người có cầm gậy đuổi cậu ra khỏi nhà thì cậu cũng sẽ tình nguyện chịu đòn.
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu, ánh mắt mang theo tia yêu thương cực hạn quan sát người đang ngủ say kia. Đường nét trên gương mặt của Lương Đông vẫn không một chút thay đổi nhỏ nào so với bốn năm trước đây, vẫn là sống mũi cao thẳng đó, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng, mặt vuông, người này ngay cả trái tim vẫn thuộc về cậu. Triệu Tử Thiêm cúi đầu chạm nhẹ môi của mình vào má của Lương Đông, sau đó cảm giác giống như vẫn còn chưa đủ nữa liền cúi đầu hôn lên môi hắn.
Phía sau lưng của Triệu Tử Thiêm đột nhiên có một cánh tay bất ngờ kéo lấy, Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn người đang mở mắt kia
“Đi Provence thôi!”
Lương Đông xoay người nhìn ra phía cửa sổ còn kéo tấm rèm mỏng thấy được sắc trời vẫn chưa sáng tỏ liền quay lại ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng, tay ở trên vai cậu khẽ vỗ vỗ:
“Còn sớm mà, ngủ một chút đi”
Đầu nhỏ của Triệu Tử Thiêm gối ở trên ngực Lương Đông, bởi vì cậu kích động muốn đến chỗ kia lắm rồi cho nên liền nói:
“Ngủ đủ rồi, hay là bây giờ đi đi”
Lương Đông mắt nhắm mắt mở cầm lấy điện thoại di dộng đưa đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm:
“Em nhìn này, mới có hơn ba giờ sáng thôi”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy điện thoại của Lương Đông để sang một bên:
“Bây giờ đi đến đó cũng phải mất hai tiếng, trên đường đi còn có thể ngắm mặt trời mọc”
Lương Đông quả thật không muốn rời khỏi chăn, hắn chỉ muốn ôm lấy bảo bối kia ở trong lòng mà ngủ. Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông trả lời liền dùng má cọ cọ vào lòng ngực của hắn:
“Đông à…”
Lương Đông muốn từ Triệu Tử Thiêm kiếm thêm một chút lợi ích, thế cho nên liền mặt dày nói thế này:
“Hôn anh một cái đi”
Triệu Tử Thiêm cúi đầu hôn một cái vào má của Lương Đông, Lương Đông được hôn liền đòi hỏi:
“Một cái nữa vào bên này”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết lừa lớn nhà mình có tính cách như vậy, có điều cậu muốn đi ngắm bình minh cho nên liền cúi đầu hôn vào má còn lại của Lương Đông. Nhưng mà Lương Đông lợi dụng lúc Triệu Tử Thiêm không để ý, nhanh chóng xoay mặt lại vừa hay hôn được vào đôi môi nhỏ nhắn kia của người ta. Triệu Tử Thiêm bị giữ chặt sau gáy, khoang miệng dễ dàng bị Lương Đông dụ dỗ tách mở, đến khi cảm giác được móng lừa đang gãi ở mông mình, dự cảm không lành nhanh chóng ập đến Triệu Tử Thiêm vội vàng đẩy Lương Đông cách xa mình ô ô thở dốc:
“Nha… đừng làm loạn”
Lương Đông với tay mở đèn ngủ ở bên cạnh đầu giường, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt chiếu sáng cả căn phòng. Sóc nhỏ nhà hắn gương mặt đỏ bừng hô hấp không thông, khuôn ngực phập phồng lên xuống hít thở theo từng đợt khoái cảm. Lương Đông nhếch môi, hắn thật muốn ngay bây giờ ăn sạch sẽ con sóc nhỏ kia vào trong bụng, nhưng nếu như hắn quả thật làm như vậy thì e rằng ngắm bình minh sẽ là điều không thể, nói không chừng một khi làm xong việc kia hắn cùng Triệu Tử Thiêm vừa văn có thể ngắm được hoàng hôn ngay ở tại chỗ này.
Lương Đông ngồi dậy, đầu ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm cưng chiều nói:
“Được rồi, bây giờ sẽ đưa em đi”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đáp ứng mình rồi thì vô cùng vui vẻ, cậu nhanh chóng nhảy xuống giường đi dép vào chân rồi bước nhanh vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trước khi cánh cửa phòng tắm kia kịp đóng lại, Lương Đông đã nhanh tay chặn cửa lại rồi bước vào bên trong cùng cậu:
“Cùng tắm đi, muốn nhanh đi ngắm mặt trời mọc thì phải tiết kiệm thời gian chứ”
Triệu Tử Thiêm trong lòng tuy rằng có ngàn vạn lần khinh bỉ Lương Đông, hơn nữa nếu như cậu nói không muốn cùng tắm với hắn có thể được sao. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp đóng cửa phòng tắm lại cẩn thận thì đã bị ai đó dừng sức kéo vào đứng ở chỗ vòi sen rồi.
“Này, anh đừng có làm loạn, còn làm loạn nữa sẽ không kịp ngắm bình mình” Triệu Tử Thiêm một bên bị Lương Đông dùng sức muốn cởi quần áo, một bên lại cảm giác như là người nào đó đang cố tình lợi dụng ăn đậu hũ của cậu.
Lương Đông mặt dày luồn tay xuống động nhỏ của người ta trêu chọc, ánh mắt mang theo ý cười tỉnh bơ nói với Triệu Tử Thiêm:
“Hôm qua không kịp bỏ Tiểu Đông Đông ra, chỗ này phải tắm sạch sẽ một chút”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý đồ của Lương Đông là gì, cậu cứng rắn trừng mắt nhìn hắn kết quả chỉ có thể thu lại được gương mặt hớn hở không biết sợ là gì kia. Mười phút sau Triệu Tử Thiêm mới có thể bỏ chạy lấy người từ trong phòng tắm bước ra, cả người vẫn còn ướt chưa kịp lau khô nước, chỉ vớ đại lấy một cái khăn tắm lau qua loa. Lương Đông ở phía sau mang theo một bộ mặt không được ăn lo nhìn Triệu Tử Thiêm oán trách:
“Em gấp gáp cái gì chứ?”
Triệu Tử Thiêm vừa mặc quần áo vừa liếc Lương Đông:
“Anh gấp thì có”
Lương Đông chậm rãi đi đến phía tủ quần áo muốn lấy đồ, hắn mặc vào người một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, vừa đóng cúc vừa bâng quơ nói với Triệu Tử Thiêm:
“Em nhớ mang giấy tờ tùy thân theo nhé”
Triệu Tử Thiêm ngưng lại một chút ngẩng đầu lên hỏi hắn:
“Tại sao phải mang theo giấy tờ tùy thân?”
Lương Đông nhún vai:
“Chỉ là đề phòng bất chắc thôi, nếu như đột nhiên gặp cơ quan an ninh yêu cầu phải xuất ra giấy tờ, em không mang theo đến khi đó chuyến đi chơi này của chúng ta không phải là không vui nữa hay sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói xui xẻo như vậy liền chừng mắt tiến về phía hắn, tay nhỏ hướng đúng miệng hắn mà đáp xuống:
“Vả miệng anh, còn dám nói xui xẻo”
Triệu Tử Thiêm đưa giấy tờ tùy thân của mình cho Lương Đông, sau đó Lương Đông lại nhíu mày hỏi:
“Còn có hộ khẩu, em không mang theo hả?”
Triệu Tử Thiêm khó hiểu:
“Còn cần cả hộ khẩu sao? Có thẻ căn cước không phải là được rồi hả?”
Lương Đông lại nhún vai một cái nữa:
“Đến lúc ấy cơ quan an ninh yêu cầu xuất ra hộ khẩu để chứng minh, em không có hộ khẩu để chứng minh vậy không phải là chuyến đi chơi này của chúng ta sẽ không vui nữa sao?”
Triệu Tử Thiêm nghi ngờ nhìn Lương Đông, sau đó tát cho hắn một cái nữa vào miệng:
“Em cho anh một cái tát, anh có phải là có ý định lừa bán em hay không?”
Lương Đông lấy được hộ khẩu từ trong tay của Triệu Tử Thiêm thì vô cùng hài lòng, mang số giấy tờ kia cất vào một cái túi nhỏ rồi mỉm cười nói:
“Ai có đủ tiền để mua được em từ anh chứ”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi nhưng trong lòng thì đã sớm bay lên không trung mất rồi. Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, bầu trời tại thời điểm này cơ hồ vẫn còn ánh trăng mờ nhạt, sao trên trời cũng vẫn có thể nhìn thấy. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe ngâm nga hát nhỏ:
“Anh muốn cùng em ngắm nhìn bầu trời sao đó
Phải chăng em cũng cùng ngắm một bầu trời sao
Anh muốn đem những lời mình muốn nói đặt trong lòng ngực
Trong sự cô đơn của màn đêm cũng sẽ không còn đơn độc
..."
Lương Đông sau lăm năm, tính đến tận thời điểm bây giờ mới có thể nghe lại được giọng hát này. Vẫn là giọng hát trầm ấm đó, không nhiễm một chút thứ tạp chất diễn xuất gì, vẫn là như vậy lúc nào cũng luôn lợi dụng đúng lúc hắn đang im lặng mà cất lời. Lương Đông nhớ đã từng nghe bài hát này rồi, nhưng hắn lại không nhớ ra được bài hát đó tên là gì. Đến khi Triệu Tử Thiêm hát đến câu hát kia đột nhiên dừng lại:
“Anh rời đi, một đường hướng nam mà chạy
Anh rời đi, chạy trốn thế giới điêu tàn
Rời xa anh chẳng còn quan tâm đến những thứ đó…”
Lương Đông đột nhiên nói ra một câu thế này:
“Anh chỉ cần tình yêu của em!”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn quay sang bên cạnh hỏi Lương Đông:
“Anh vẫn còn nhớ bài hát này sao?”
Lương Đông quả thật nhớ giai điệu của bài hát này, nhưng lại không thể nhớ lời bài hát. Lúc Triệu Tử Thiêm dừng lại không hát nữa, hắn cố gắng từ trong ký ức mới có thể lôi ra được câu hát kia. Lương Đông không muốn làm Triệu Tử Thiêm mất hứng cho nên liền nói thế này:
“Em rất thích ca hát sao?”
Lương Đông nhớ đến HONG party lần đó, sóc nhỏ nhà hắn thế nhưng còn có thể cúi người hôn xuống sân khấu biểu diễn, đủ để thấy Triệu Tử Thiêm đối với công việc này có biết bao đam mê. Triệu Tử Thiêm lắc đầu:
“Không phải… còn có diễn xuất cũng thích!”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Vậy ở trên đời này em thích nhất là cái gì?”
Triệu Tử Thiêm tinh nghịch đáp thế này:
“Đương nhiên là… không phải anh!”
Provance so với Paris hoặc Bắc Kinh không có náo nhiệt như vậy, nó giống như một khu làng nhỏ thanh bình không ồn ào vồn vã. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe phát hiện ra rằng nơi đây có rất ít tòa nhà cao tầng xa hoa, tất cả hầu như đều là những căn nhà nhỏ được sơn màu đất nung đỏ.
Ở phía cuối chân trời ánh mặt trời đỏ rực đã bắt đầu nhấp nhô, Triệu Tử Thiêm hạ cửa kính xe xuống để quan sát thật kỹ, cậu vui vẻ nói lớn với Lương Đông:
“Đông a nhanh một chút, còn bao nhiêu lâu nữa mới đến nơi?”
Lương Đông cảm thấy trong lòng vô cùng thanh bình, hạnh phúc nhỏ này tưởng chừng như là phải trải qua cả nửa đời người mới có thể thu về được, hắn nhấn chân ga tăng tốc độ muốn vì người nào đó mà hoàn thành tâm nguyện:
“Sắp đến nơi rồi”
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy phía xa có một cánh đồng hoa lavender màu tím trải rộng bạt ngàn, có một mùi thơm vô cùng nồng đậm bay thẳng vào khoang mũi của cậu. Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu rồi ngồi ngoan ngoãn ở một chỗ khẽ mỉm cười:
“Cuối cùng cũng đến được, còn có thể vừa vặn ngắm mặt trời mọc”
Xe nhanh chóng dừng lại ở ven đường, bởi vì Lương Đông đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ cho nên khi hắn cùng Triệu Tử Thiêm bước vào cánh đồng mênh mông này không có bất cứ một ai ngăn cản cả. Triệu Tử Thiêm chủ động nắm lấy tay Lương Đông mười đầu ngón tay đan chặt, bước chân của hai người tưởng chừng như đã được máy móc lập trình sẵn, một chút lỡ nhịp nhỏ cũng không hề có.
Mặt trời từ phía sau mấy tòa nhà trên đỉnh đồi bắt đầu dần hiện rõ, ánh sáng màu đỏ cam kia càng tô thêm phần ấm áp cho không khí hiện giờ. Sắc tím quyến rũ động lòng người, một chút ấm áp xen lẫn sự thanh bình, hiện tại đây chỉ cần một bờ vai có thể tựa vào liền khiến cho Triệu Tử Thiêm có thể chắc chắn nhận định được, cảm giác này chính là thứ cảm giác mà cả đời này cậu mong đợi.
Triệu Tử Thiêm chỉ cần một tình yêu đơn giản như vậy, chỉ cần im lặng cùng đối phương ngắm mặt trời mọc, chỉ cần khẽ mỉm cười cùng đối phương ngắm hoàng hôn. Không cần dùng những lời nói hoa mỹ, không cần bất cứ một lời thề non hẹn biển, không cần có một hành động gì đó gọi là quá mức lãng mạn…. cậu chỉ cần như thế này, không cần lên tiếng liền có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi ở giữa cánh đồng hoa tím bạt ngàn rộng lớn đó, cánh tay lớn kia của Lương Đông đặt lên vai cậu, Triệu Tử Thiêm co hai chân để hai tay của mình tì lên đó chống đỡ cằm của bản thân, cậu khe khẽ mở miệng:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc!”
Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm, người nào đó vẫn hướng ánh mắt chăm chú nhìn về phía mặt trời lớn kia, hắn cũng chăm chú ngắm nhìn mặt trời nhỏ của mình ở bên cạnh. Đối với Lương Đông, Triệu Tử Thiêm cái gì cũng là lần đầu tiên, cái gì cũng là lần duy nhất, đặc biệt nhất và là lần cuối cùng.
Triệu Tử Thiêm rất đẹp, không phải là vẻ đẹp bóng bẩy hoàn mỹ như những diễn viên ca sĩ trên TV, mà chính là vẻ đẹp toát ra từ tâm hồn, lúc nào cũng làm cho hắn cảm thấy cậu luôn ngập tràn sức sống, lúc nào cũng hoạt bát thanh xuân cho dù người ngồi bên cạnh hắn hiện tại đây đã 29 tuổi rồi.
Triệu Tử Thiêm tựa đầu vào vai Lương Đông, hưởng thụ sự ấm áp của mặt trời còn có sự dịu dàng đặc quyền mà Lương Đông chỉ dành cho duy nhất một mình cậu. Cánh đồng hoa lavender bát ngát bạt ngàn, mùi hương quanh quẩn hòa quyện vào không khí, chỉ cần một cái hít thở nhẹ nhàng thôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hương thơm nồng nàn của loại hoa này.
Lương Đông ngắt một nhành hoa lavender để vào trong lòng bàn tay của Triệu Tử Thiêm rồi lên tiếng:
“Có hai đứa bé lớn lên ở nơi này từ nhỏ, chúng đem hoa lavender thả vào hai chiếc lọ thủy tinh và hứa hẹn sau này lớn lên sẽ ở bên nhau. Sau đó đứa bé trai kia bị tai nạn giao thông, ba mẹ đứa bé trai ấy đưa cậu qua nước ngoài chữa trị, đến khi khỏi bệnh rồi thì lại mất đi trí nhớ. Mười lăm năm sau đó đứa bé ấy trưởng thành thành một thanh niên cao lớn, cậu bây giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng và cậu quyết định quay trở về quê hương tìm lại phần ký ức đã mất đi kia. Cuối cùng chàng trai đó cũng tìm lại được một nửa của mình, đáng tiếc ông trời lại muốn trêu người, một nửa của chàng trai ấy bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo và mất đi. Kết quả chàng trai ấy quyết định ở tại nơi này, ngày ngày sẽ ra cánh đồng hoa này để chờ đợi sẽ có một ngày làn gió kia mang theo một nửa của cậu trở về”
Triệu Tử Thiêm im lặng lắng nghe, im lặng suy nghĩ, im lặng nhìn Lương Đông chăm chú. Không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm lại cúi đầu cọ cọ vào lòng ngực của Lương Đông:
“Em muốn có một tình yêu thật đơn giản, không xa hoa không ồn ào náo nhiệt, không phô trương vồn vã cùng xô bồ. Em không cần một tình yêu nhiều ngăn cách, để rồi sau khi vượt qua mọi rào cản mới có thể đến được với nhau. Em chỉ cần cứ như vậy bình lặng yêu một người, cứ như vậy không bị ai ngăn cản. Không cần ai đó cho em thật nhiều tiền, chỉ cần đến khi em tay trắng người đó cũng sẽ ở bên em. Không cần những lời nói hứa hẹn đầy hoa mỹ, chỉ cần người đó có trách nhiệm khi nói ra lời của mình… Em chỉ muốn một tình yêu bình lặng như thế, nhưng xem ra điều đó quả thật rất xa xỉ…”
Triệu Tử Thiêm càng nói càng nhỏ, sau đó liền im lặng nhắm nghiền hai mắt. Lương Đông vẫn ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng, ánh mắt xa xăm hướng về phía mặt trời lớn đang lơ lửng giữa không trung. Hắn cũng như Triệu Tử Thiêm chỉ muốn một tình yêu đơn giản như vậy, nói đúng hơn chỉ cần những thứ Triệu Tử Thiêm muốn thì hắn nhất định cũng sẽ giúp cậu hoàn thành.
Triệu Tử Thiêm ngủ rồi, ở trong lòng hắn ngủ đến bình yên. Cuối tháng bảy là mùa hoa lavender nở rộ, nắng sớm vàng óng như rót mật trên cánh đồng, người nào đó chỉ cần nhắm mắt im lặng không cần làm bất cứ động tác nhỏ nào cũng đủ làm cho Lương Đông cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Lương Đông cúi đầu hôn nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm, ngón tay thon dài đưa lên mái tóc cậu khẽ vuốt nhẹ:
“Anh thừa nhận mình không phải là một người hoàn mỹ, nhưng tình yêu anh dành cho em sẽ là một tình yêu hoàn mỹ nhất!”
Đôi khi hạnh phúc mình muốn có so với những người khác rất khó để đạt được. Cũng có đôi khi những người khác chỉ cần với tay lên một chút liền có thể nắm lấy, nhưng đối với mình nó cần phải đi một đoạn đường dài hàng vạn cây số. Giống như Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vậy, tính từ lúc bọn họ quen nhau cho đến bây giờ đã làm mười năm rồi. Mười năm, đời người ngắn ngủi có mấy cái mười năm? Bọn họ quen nhau đã mười năm, nhưng cho đến hiện tại tình yêu của bọn họ vẫn chưa được gia đình hai bên chấp nhận. Lương Đông có thể không quan tâm đến ba mẹ mình có cho phép hay là không, nhưng hắn không thể không quan tâm đến lời nói lăm năm về trước của Triệu Tử Thiêm… sóc nhỏ nhà hắn muốn ba mẹ chúc phúc. Có thể quãng đường để nhận được lời chúc phúc kia quả thật sẽ phải đi bộ một đoạn rất là dài, cũng có thể cho dù hai người có đi mãi cũng không thể đến nơi, nhưng những điều Lương Đông hắn đã nhận định thì sẽ không bao giờ từ bỏ, huống chi người này chính là tâm can trong lòng hắn, từ bỏ cậu chẳng khác nào bắt hắn từ bỏ đi sự sống của chính mình.