Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 166: Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng




Chiếc xe dừng lại ở trước cửa khách sạn là ba giờ chiều, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm bước xuống xe liền đi thẳng lên trên phòng, lúc ở ngoài đợi thang máy Lương Đông nhân cơ hội không có ai ở chỗ này liền vòng tay khoác lấy eo của Triệu Tử Thiêm nói:

“Một lát nữa dẫn em đi xem gấu trúc”

Triệu Tử Thiêm bước vào trong thang máy, hai mắt mở to chớp động ngẩng đầu nhìn Lương Đông:

“Gấu trúc sao?”

Lương Đông khẽ mỉm cười xoa đầu Triệu Tử Thiêm cưng chiều hỏi:

“Có thích không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông đột nhiên lộ ra bản tính lưu manh, móng lừa di chuyển xuống phía dưới bóp mông Triệu Tử Thiêm một cái:

“Em cũng phải biểu hiện một chút thành ý chứ”

Triệu Tử Thiêm có chút cảm mạo, vừa rồi ở fansign đã phải vừa ký tặng vừa uống thuốc, lúc này đột nhiên hắt xì một cái khiến cho nước miếng đều bắn hết lên cả mặt Lương Đông. Lương Đông cứng người, nụ cười trên môi cũng cứng nhắc, Triệu Tử Thiêm buồn cười gạt tay Lương Đông ra khỏi mông mình:

“Đáng đời anh”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ai về phòng đấy, Lương Đông tắm xong rồi liền tự nhiên đi sang phòng của Triệu Tử Thiêm. Hắn là muốn nhanh một chút sang đúng lúc Triệu Tử Thiêm vẫn còn đang tắm, nhưng ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra thì đã thấy Triệu Tử Thiêm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở một chỗ trên ghế sô pha rồi. Lương Đông có điểm mất hứng:

“Tắm nhanh như vậy sao?”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý Lương Đông, cậu cũng phối hợp trêu chọc lại hắn:

“Còn chưa có tắm… đợi anh sang nha”

Lương Đông rất nhanh không thể che giấu được nụ cười, hai tay xoa xoa đi về phía trước mặt của Triệu Tử Thiêm định bế cậu lên:

“Như vậy để anh giúp em…”

Lương Đông vẫn còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã đứng dậy đi qua người hắn. Lương Đông ngửi thấy được mùi sữa tắm nhàn nhạt liền hiểu rằng mình lại bị con sóc nào đó lừa gạt rồi. Triệu Tử Thiêm cười khanh khách kéo tay Lương Đông rời khỏi phòng, vừa đi vừa nói:

“Không biết xấu hổ”

Lương Đông kéo ngược Triệu Tử Thiêm lại phía sau, khiến cho cậu không kịp phòng bị trước mà ngã vào lòng hắn, miệng mới chỉ kịp mở ra còn chưa phát ra được tiếng kêu nào liền bị Lương Đông dùng đầu lưỡi chặn lại. Lương Đông buông Triệu Tử Thiêm ra, vẻ mặt thỏa mãn gật đầu một cái:

“Đúng vậy, không biết xấu hổ!”

Triệu Tử Thiêm tức giận nhéo vào eo Lương Đông một cái thật mạnh, lầm bầm từ trên tầng khách sạn đến tận bãi đỗ xe. Đến khi xe dừng lại ở trước viện nghiên cứu và nuôi dưỡng gấu trúc Thành Đô, Triệu Tử Thiêm mới tạm quên đi chuyện vừa rồi. Bởi vì hôm nay là cuối tuần cũng có rất nhiều du khách đến thăm quan, Triệu Tử Thiêm chống tay lên lan can sắt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm những cục bông đen trắng kia chạy qua chạy lại. Lương Đông ở bên cạnh nhìn Triệu Tử Thiêm, ánh mắt chung thủy không liếc đi đâu khác dù chỉ trong một giây.

“Bảo bối…”

Triệu Tử Thiêm quay sang phía Lương Đông, ánh mặt trời ngả về chiều mang theo tia nắng yếu ớt chiếu ở phía sau Triệu Tử Thiêm. Lương Đông có cảm giác cả người sóc nhỏ nhà hắn giống như là phát sáng lên vậy, Lương Đông thất thần mấp máy môi nói:

“Rất đẹp!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu quay sang nhìn đám gấu trúc kia, một tay cho ra ngoài lan can cầm một nhánh trúc đưa về phía trước cười:

“Đúng vậy, rất đáng yêu”

Phía sau Lương Đông giống như là có một lực mạnh mẽ đẩy hắn, Lương Đông không kịp phòng bị liền bị lao về phía Triệu Tử Thiêm. Cành trúc nhỏ trong tay Triệu Tử Thiêm rơi xuống đất, gấu trúc thấy vậy thì hoảng sợ chạy về chỗ cũ.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi” Một chàng trai hướng hai người bọn họ cúi đầu nói.

Lương Đông thấy cũng không có chuyện gì lớn liền nói:

“Được rồi, không có gì”

Triệu Tử Thiêm ngồi xổm xuống đất, ngón tay đưa qua khe sắt lan can lấy lại cành trúc của mình tiếp tục gọi gấu trúc đến ăn. Có điều gấu trúc giống như là bị dọa cho hoảng sợ rồi nên không đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm nữa. Lương Đông thấy vậy thì buồn cười, đặt một tay lên vai Triệu Tử Thiêm:

“Có muốn chạm vào chúng không?”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh gật đầu nhìn Lương Đông nói:

“Muốn!”

Lương Đông nhún vai:

“Tỏ một chút thành ý đi”

Triệu Tử Thiêm không tức giận, hai mắt mở lớn mang theo sự hào hứng rõ rệt hướng Lương Đông nhẹ giọng:

“Mau dẫn em đi đi”

Lương Đông vốn là muốn hôn một cái, nhưng trước giọng nói ngọt ngào của người nào đó vẫn là nhịn không được dẫn Triệu Tử Thiêm đi:

“Được rồi, dẫn em đi”

Lương Đông dẫn Triệu Tử Thiêm đến khu nuôi gấu trúc nhỏ, nói cậu đứng ở bên ngoài đợi hắn một chút, khoảng một lúc sau Lương Đông liền mang theo hai bộ quần áo bảo hộ cùng một giỏ lá trúc ra:

“Mặc đồ này vào đi”

Triệu Tử Thiêm tiếp nhận lấy bộ đồ kia rồi mặc lên người, bộ đồ so với cậu có điểm lớn hơn một chút, ống tay áo rất dài phải xắn lên. Lương Đông mặc đồ xong rồi liền cúi người ngồi xổm xuống giúp Triệu Tử Thiêm xắn ông quần, vừa làm vừa nói:

“Em sao lại nhỏ như vậy”

Triệu Tử Thiêm tay cầm giỏ trúc lắc đầu nói:

“Không có đâu là do bộ quần áo này có chút lớn, em cao những một mét tám mươi hai cơ mà”

Lương Đông làm xong việc, xác nhận Triệu Tử Thiêm sẽ không bởi vì dẫm vào ống quần dài mà té ngã mới yên tâm cùng cậu mở cửa chuồng gấu trúc bước vào. Bên trong vô cùng rộng lớn, cây trúc rất là cao còn có khe suối nhân tạo nhỏ, không gian nhìn rất giống với thiên nhiên. Đám gấu trúc nhỏ nghe thấy có tiếng lạch cạch liền mau chóng chú ý đến, vội vội vàng vàng chạy về phía Triệu Tử Thiêm đòi ăn, có một con gấu trúc đang đu ở trên cây cũng vì quá hấp tấp mà ngã phịch xuống đất, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy cảnh này liền buồn cười, nhanh tay nhặt lá trúc ra phân phát cho từng con một.

Gấu trúc nhỏ chỉ cao chưa đến đầu gối của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cúi người bế lên một con gấu mập nhất ở ngay phía dưới mình rồi quay sang Lương Đông bất ngờ nói:

“Nó nặng lắm đấy!”

Lương Đông khoanh tay đứng ở một bên chỉ nhìn cậu cưng chiều không lên tiếng. Gấu trúc nhỏ vô cùng bám người, Triệu Tử Thiêm chỉ vừa mới bế nó ở trên tay, bốn chân của nó đã quặp chặp lấy cổ rồi tay cậu, Triệu Tử Thiêm quả thật là không nỡ gỡ nó ra. Đầu lưỡi hồng hồng của gấu trúc khẽ vươn về phía trước, nhanh như chớp liếm một cái vào má của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn vật nhỏ vừa hôn trộm mình liền ai nha một tiếng:

“Đông ca, nó vừa hôn em xong”

Lương Đông nhìn thấy rồi, hắn không vui bực bội gỡ con gấu trúc kia bỏ xuống đất, cục bông tròn tròn kia liền bám lấy chân của Triệu Tử Thiêm muốn được cậu bế nữa. Lương Đông đưa tay lau nước miếng trên má của Triệu Tử Thiêm nghiêm giọng trách móc:

“Em sao lại bất cẩn như thế, đến một con gấu cũng để nó hôn được em là sao?”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì đưa tay lên lau má mình:

“Không sao, em không ngại”

Ý của Lương Đông chính là muốn nói sóc nhỏ nhà hắn không phải ai muốn hôn liền hôn được:

“Anh ngại, anh ngại có được chưa… đi ra ngoài thôi”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đi, Triệu Tử Thiêm nhấc chân liền mang theo luôn cả vật nhỏ vẫn đang ở dưới chân cậu ôm chặt không rời:

“Ấy ấy, Đông ca nó không chịu buông”

Lương Đông cúi người gạt con gấu trúc kia sang một bên rồi lại kéo Triệu Tử Thiêm đi tiếp, nhưng Triệu Tử Thiêm mới chỉ vừa nhấc chân lên thôi đã bị con gấu trúc kia tiếp tục ôm lấy. Triệu Tử Thiêm cười khổ, Lương Đông lại bực bội tách con gấu trúc kia ra vừa làm vừa quát:

“Đi đi, đi ra nhanh…”

Lương Đông cứ vừa kéo Triệu Tử Thiêm đi được vài bước liền lại phải cúi người gỡ con gấu trúc đó ra, chật vật mãi mới ra được đến cửa, Lương Đông mạnh tay đóng cánh cửa kia lại, trước khi đi còn không quên liếc con gấu trúc kia một cái lạnh giọng nói:

“Thật đáng ghét mà”

Triệu Tử Thiêm buồn cười, vừa cởi quần áo bảo hộ ra vừa nói với Lương Đông:

“Quên mất rồi, còn chưa chụp hình nữa”

Lương Đông nhanh tay kéo Triệu Tử Thiêm rời khỏi chỗ này:

“Chụp cái gì mà chụp chứ, mau đi thôi, anh đói rồi”

Lương Đông dẫn Triệu Tử Thiêm đến một con phố cổ ở Thành Đô, ở đầu con phố có một cánh cổng lớn được chạm khắc bằng nhiều hoa văn nhìn vô cùng kỳ lạ. Bây giờ là sáu giờ, sắc trời dần ngả về chiều, sáng tối vẫn còn chưa phân biệt rõ ràng. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm hòa vào dòng người đông đúc trên con phố chật hẹp. Chẳng có bất cứ ai nhìn thấy, cánh tay kia của bọn họ đang đan chặt lấy nhau, Triệu Tử Thiêm chậm rãi bước cùng Lương Đông, gặp chỗ nào nhiều người một chút liền nép về phía hắn tránh đường cho người ta.

Phố cũ vô cùng đẹp, không có nhà cao tầng như thành thị, tất cả đều mang phong cách phong kiến thời xưa, đèn lồng đỏ treo trên mỗi hàng quán, hai bên đường là những cửa hàng thủ công mỹ nghệ, những thứ đồ dân gian lưu niệm mang dấu ấn chỉ riêng Thành Đô mới có. Triệu Tử Thiêm đột nhiên dừng bước, kéo Lương Đông đứng ở bên vệ đường nhìn đám cưới đang diễn ra, Triệu Tử Thiêm không rõ đây là diễn hay là thật, nhưng toàn bộ lễ cưới đều giống ý hệt như phim ảnh cổ trang trên ti vi. Chú rể mặc áo cưới đỏ rực mang theo nụ cười vui vẻ đi giữa dòng người, cô dâu ngồi trong kiệu hoa đỏ, có một đội chuyên phụ trách âm nhạc thổi kèn theo bài hát Kiệu Hoa Lớn đi ở phía sau.

Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh Lương Đông lớn tiếng hát bài Kiệu Hoa Lớn góp vui cùng với đám người kia:

“Ánh mặt trời theo ta lên sườn núi

Trèo đến đỉnh núi ta lại muốn hát

Tiếng hát nhẹ nhàng truyền đến tai người

Nghe tiếng hát của ta ngươi cười ha ha”

Chú rể dẫn đầu đội ngũ nghe thấy tiếng hát của Triệu Tử Thiêm liền hướng về phía cậu mỉm cười khẽ gật đầu một cái như muốn cám ơn. Đột nhiên không rõ ở đâu cũng có một giọng nam hát theo cậu:

“Trong mùa xuân trăm hoa khoe thắm

Ta dắt tay ngươi cùng đi…”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông, rồi lại ngơ ngác nhìn một đoàn người cũng không phát hiện ra là ai hát. Có một cơn gió nhẹ thổi qua kiệu hoa đỏ, làm tấm vải ở phía bên cạnh khẽ lay chuyển, Triệu Tử Thiêm nhìn ra được phía bên trong là một người đàn ông mặc trên người bộ đồ đỏ tương tự như chú rể bên ngoài kia. Triệu Tử Thiêm trong phút chốc liền ngừng hát, đứng thất thần nhìn theo kiệu hoa càng ngày càng đi xa. Đám du khách tham quan cũng bắt đầu tản đi, một số khác lại theo ở phía sau kiệu hoa. Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông kiễng chân lên nói nhỏ vào tai hắn:

“Bên trong kiệu hoa lại là một chú rể nữa”

Lương Đông vừa rồi cũng đã nhìn thấy, hắn mỉm cười kéo Triệu Tử Thiêm bước đi:

“Em sau này muốn như vậy, hay là muốn ở trong lễ đường?”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông hỏi thế liên đỏ mặt, cuối cùng cũng lớn tiếng nói:

“Muốn thế này, kiệu hoa lớn tám người khiêng”

Lương Đông bật cười ha ha:

“Được, liền cho em kiệu hoa lớn tám người khiêng!”

Triệu Tử Thiêm tiếp tục bước đi, vừa đi vừa ngâm nga hát:

“Miệng ta cười u u a a

Trong lòng ta lăn tăn lăn tăn

Ngươi không nói chỉ nhìn ta cười ngặt nghẽo

Ta biết rằng ngươi đang chờ kiệu hoa lớn của ta”

Lương Đông cùng Triệu Tử Thiêm đi đến cuối con phố liền ngửi thấy vô số mùi hương từ thức ăn, khiến cho cái bụng nhỏ của người nào đó cũng bắt đầu kêu ục ục biểu tình. Triệu Tử Thiêm cười hì hì xoa bụng hướng Lương Đông nói:

“Vào quán này đi”

Quán Triệu Tử Thiêm kéo Lương Đông vào là một quán nhỏ, phía bên trong nhà có bốn chiếc bàn đã ngồi đầy người, bên ngoài có hai chiếc bàn kê ở ngoài sân. Triệu Tử Thiêm ngồi xuống chiếc bàn đó quan sát phố xá nhộn nhịp nơi đây, có một cô gái trẻ chỉ trong khoảng độ tuổi của bọn họ mặc một chiếc quần sort ngắn cùng một chiếc áo ba lô màu vàng đặt thực đơn xuống dưới bàn nhẹ giọng hỏi:

“Xin hỏi hai người dùng gì?”

Triệu Tử Thiêm đang uống nước ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia liền bị sặc nước ho khan, Lương Đông nhíu mày đưa khăn giấy cho Triệu Tử Thiêm nghiêm giọng nói:

“Em đứng đắn một chút đi”

Triệu Tử Thiêm không phải là không đứng đắn mà là cậu nhìn thấy cách ăn mặc mát mẻ của cô gái kia cũng giật mình hốt hoảng. Vẫn biết con gái Tứ Xuyên dáng người mảnh khảnh, nước da trắng mịn, nhưng không ngờ bọn họ lại ăn mặc mát mẻ đến thế này. Triệu Tử Thiêm nhìn thực đơn rồi gọi đại vài món, lúc cô gái kia rời đi rồi Triệu Tử Thiêm liền nhỏ giọng nói với Lương Đông:

“Cón gái Tứ Xuyên đúng là bốc lửa, cay như là…”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông liền bình thản lên tiếng:

“Đúng vậy, thật sự nóng bỏng!”

Triệu Tử Thiêm đen mặt, cầm cây đũa khua khua ở trước mặt Lương Đông nhíu mày không vui:

“Không được phép nhìn, anh đừng có mà nhìn đấy biết chưa”

Lương Đông bật cười ha ha, lúc cô gái kia mang thức ăn ra đã khoác thêm một chiếc áo sơ mi kẻ ở bên ngoài. Khi cô gái đó cúi người đặt từng đĩa thức ăn lên trên bàn, Triệu Tử Thiêm lại được một hồi thất thần nữa, cậu không phải là cố ý muốn nhìn ngực cô gái ấy, mà chẳng qua là thứ đó tự đập vào mắt cậu. Lương Đông thấy bộ dạng như muốn kéo áo của người ta ra của Triệu Tử Thiêm liền đen mặt không vui ho nhẹ một tiếng. Triệu Tử Thiêm hồi phục tinh thân vội vã nói:

“Em không nhìn, em không nhìn”

Cô gái kia nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế liền bật cười, không những không tỏ vẻ tức giận gì mà vô cùng phóng khoáng nói với Triệu Tử Thiêm:

“Này anh, không cần ngại ngùng, chỗ chúng tôi cũng có nhiều người như vậy nên đã quen rồi”

Cô gái kia rời đi, Triệu Tử Thiêm mới cảm nhận sâu sắc được cục băng lớn ngồi trước mặt, cậu vô tội gắp cho Lương Đông một miếng thịt gà bỏ vào trong bát hắn lấy lòng:

“Em không nhìn, em không thấy gì hết thật đấy”

Lương Đông vẫn im lặng nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm khó xử, một tay đưa lên xoa xoa mũi giả bộ tức giận:

“Được rồi, người ta có nhìn một chút, nhưng không có suy nghĩ không đứng đắn gì”

Lương Đông nhíu mày chuẩn bị phát hỏa, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng ngồi sang chiếc ghế bên cạnh Lương Đông đưa tay lên ngực hắn vuốt vuốt:

“Nhà em có người cúp C, em làm sao mà cần của cô ấy chứ”

Lương Đông hòa hoãn đi một chút, Triệu Tử Thiêm liền nhảy về chỗ cũ cười hì hì nói:

“Được rồi ăn đi, để đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa”

Triệu Tử Thiêm trong lúc ăn cơm luôn lơ đãng nhìn ngắm khắp mọi nơi, có điều phong cảnh không thấy, trong mắt toàn là những cô gái xinh đẹp thân hình gợi cảm mặc đồ ngắn đi qua đi lại. Triệu Tử Thiêm để ý những quán ăn xung quanh đều có những cô gái như vậy. Tuy rằng Triệu Tử Thiêm đối với mấy cô gái kia không có hứng thú, nhưng gái đẹp vẫn có sức hấp dẫn không thể khống chế với đàn ông, Triệu Tử Thiêm lúc ăn cơm sẽ lén lén đưa mắt nhìn người ta một cái, sau đó cảm thấy Lương Đông nhìn mình liền giả bộ nói:

“Anh xem, lát nữa qua kia xem thử, chỗ kia thật là đẹp nha”

Lương Đông trong lòng nóng nảy vô cùng tức giận, sóc nhỏ nhà hắn như thế nào lại háo sắc như vậy, nhìn ánh mắt lúng liếng có ngọn lửa kia liền biết rằng trong đầu cậu nhất định có suy nghĩ không đứng đắn. Lương Đông đặt đũa xuống bát không ăn nữa, Triệu Tử Thiêm cũng ăn lo rồi liền gọi phục vụ đến tính tiền. Lương Đông trả tiền xong liền không đợi Triệu Tử Thiêm cứ thể bước xuống cuối con phố.

Phố nhỏ chật hẹp càng đi xuống càng thưa thớt người qua lại. Ở dưới cuối phố có một phiến đá xanh lớn, đèn lồng đỏ cũng ít dần chỉ còn sót lại một vài chiếc. Triệu Tử Thiêm ở phía sau vừa chạy vừa gọi Lương Đông:

“Đông ca đợi một chút đi”

Lương Đông bước lên một cây cầu, ở bên dưới là một mặt hồ phẳng lặng. Bởi vì ở bên dưới khá tối cho nên không có ai đi xuống chỗ này ngắm cảnh cả. Lương Đông dừng bước, Triệu Tử Thiêm vội vã chạy đến trước mặt hắn thở dốc:

“Vừa mời ăn xong, mệt chết em rồi… a…”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã mạnh tay đè cậu vào thành cầu hỏi:

“Em nói xem, Ngưu Lang và Chức Nữ khi gặp nhau sẽ làm cái gì?”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy có điểm không ổn, dùng tay muốn đẩy Lương Đông ra nhưng không được, cuối cùng đành cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nói:

“Còn không phải khóc hay sao, như vậy mới có mưa ngâu mồng 7 tháng 7”

Lương Đông gật gật đầu hỏi tiếp:

“Em nói xem bọn họ trong bao lâu mới gặp lại nhau?”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng trả lời hắn:

“Một năm!”

Lương Đông đột nhiên chậm rãi đưa mặt của mình tiến sát về phía trước, khi cánh môi hai người chuẩn bị chạm nhau rồi liền dừng lại khẽ hỏi tiếp:

“Vậy em nói xem một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng nghĩa là như nào?”

Triệu Tử Thiêm xoay người né tránh, tuy rằng bây giờ ở đây không có người, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng lát nữa không có người đi qua, Triệu Tử Thiêm sợ hãi nên cố gắng đẩy Lương Đông ra nói:

“Đông đừng như vậy, lát nữa có người đến”

Lương Đông dùng tay xoay cằm Triệu Tử Thiêm lại, ép buộc cậu đối diện nhìn hắn:

“Giải thích dễ hiểu liền tha cho em”

Triệu Tử Thiêm biết bây giờ coi như xong, cậu nếu như không cẩn thận liền thảm. Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một lúc, cánh môi nhỏ nhắn liền bắt đầu chuyển động:

“Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng

Hoa ngát thơm hương tỏa bóng hằng

Dìu dặt cung đài ngân tiếng sáo

Chiếc đu nhún nhảy đón đêm sang”

Lương Đông nhếch môi đọc lại câu cuối kia:

“Chiếc đu nhún nhảy đón đêm sang?”

Ánh trắng in bóng xuống mặt nước, giữa hồ là một cây cầu lớn bắc qua, đầu cầu treo một ngọn đèn lồng đỏ, đèn lồng đỏ ánh sáng quá yếu ớt chẳng thể nào chiều đến được bóng dáng hai người ở giữa cầu, chỉ có duy nhất một mặt trăng lơ lửng mờ nhạt bị đám mây che lấp mất một nửa, không gian tĩnh lặng lại nghe thấy được người yêu thương đọc bài thơ này, Lương Đông cho dù có là thánh nhân cũng không thể nào cưỡng lại được sự quyến rũ của vị nào đó đã vô tình tạo ra.

Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ra giải thích:

“Không có sáo, không có đu như vậy không thể là một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng được”

Lương Đông luồn tay vào trong áo của Triệu Tử Thiêm xấu xa nói:

“Nơi này không phải là có thứ còn hay hơn cả sáo sao?”

Lương Đông mạnh tay nhéo mạnh vào trước ngực của Triệu Tử Thiêm một cái, Triệu Tử Thiêm bị đau a lên một tiếng. Lương Đông cười cười mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm tiến sát vào lòng ngực mình:

“Ai đó vừa hát kiệu hoa lớn rất là hay, miệng nhỏ này chỉ cần ưm a một tiếng liền ăn đứt hàng vạn tiếng sáo rồi”

Triệu Tử Thiêm sợ hãi Lương Đông ngay lúc này làm trò điên cuồng, nếu như có người phát hiện ra bọn cậu sẽ không hay. Triệu Tử Thiêm vẫn cố gắng viện đủ mọi lý do:

“Không có đu nhún nhẩy a”

Lương Đông đột nhiên xoay người Triệu Tử Thiêm lại, khiến cho cậu hốt hoảng phải chống mạnh tay vào cột sắt trước mặt, thanh sắt theo lực mạnh đó cũng vang vọng lên một tiếng kéo theo một dàn âm thanh vọng lại khiến cho người ta cảm giác cây cầu đang rung chuyển.

“Thế nào? Không có đu vẫn có thể nhún nhảy được!” Lương Đông cắn cắn vào vành tai mềm mỏng của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị chọc đúng điểm nhạy cảm vội vã tránh né, cần cổ cũng rụt lại ô ô liên miệng nói:

“Đông đừng như vậy, đừng như vậy mà”

Lương Đông không có ý trêu chọc Triệu Tử Thiêm nữa, bàn tay to lớn luồn xuống đũng quần cậu, cách qua một lớp quần lót mỏng mà chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm:

“Nói đi, lần sau còn dám lén lút ngắm người con gái khác hay không?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu lia lịa:

“Không nhìn, em không nhìn thật đấy”

Lương Đông cười lạnh bóp mạnh lấy Tiểu Thiêm Thiêm khàn giọng hỏi:

“Là anh trách nhầm Thiêm Thiêm rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm bị đau đớn cùng kích thích mãnh liệt kia gây ra cảm giác khó chịu:

“Ô ô, Đông đừng như vậy, lần sau sẽ không nhìn, không nhìn đâu”

Lương Đông không những không buông tha cho Triệu Tử Thiêm mà còn bóp chặt hơn:

“Vẫn còn muốn có lần sau nữa?”

Triệu Tử Thiêm bị đau đến nhăn nhó mặt mày, giọng nói cũng không còn bình thường nữa mà thay vào đó là từng nhịp hô hấp phập phồng không ổn định:

“Đông… a… hừ… không có lần sau… đừng như vậy… ưm”

Lương Đông nới lỏng tay khẽ xoa xoa Tiểu Thiêm Thiêm một chút, Triệu Tử Thiêm theo đó càng căng cứng bởi vì người nào đó kia vẫn còn đang cố ý dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai cậu:

“Vậy cho em trả lời lại câu hỏi vừa rồi của anh. Ngư Lang và Chức Nữ gặp nhau rồi sẽ làm cái gì đầu tiên?”

Triệu Tử Thiêm thở dốc, giọng nói vì bị khoái cảm liên tục trêu chọc mà vô cùng quyến rũ Lương Đông:

“Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau chính là… một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng… nhưng mà Đông đừng…”.