Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 121: Con mắt Thiên Tân




Trong khi fan hâm mộ còn đang đứng đợi ở sân bay thì lúc này có một con sóc và một con lừa đã sớm ngồi trong xe ô tô di chuyển trên đường quốc lộ. Lương Đông bởi vì muốn có thời gian riêng ở chung với Triệu Tử Thiêm thế cho nên mới quyết định bí mật cùng ai đó lái xe đến Thiên Tân, nếu như hai người bọn họ đi máy bay chắc chắn sẽ có một vài fan theo đi cho bằng được, đến lúc đó có muốn làm cái gì cũng không thể.

Triệu Tử Thiêm ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó giống như nhớ ra điều gì đó liền quay sang Lương Đông nói:

“Đông ca, anh có biết vòng xoay lớn còn được gọi là con mắt Thiên Tân không?”

Lương Đông chăm chú nhìn đường lớn trước mặt, không mấy quan tâm trả lời:

“Đã từng nghe đến rồi”

Triệu Tử Thiêm cũng đã từng đến con mắt Thiên Tân vài ba lần, nhưng lại chưa lần nào ngồi vào vòng xoay đó, mỗi lần đến chỉ là đứng ở phía bên dưới nhìn lên mà thôi. Con mắt Thiên Tân có một truyền thuyết, nếu như cặp tình nhân nào ngồi trên vòng đu quay cao nhất và hôn nhau sẽ là tình nhân trọn kiếp. Triệu Tử Thiêm tuy không phải là mẫu người lãng mạn gì, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng vào mấy cái lời đồn đại đó, nhưng mà dù sao cũng muốn đến để làm thử một lần:

“Buổi tối chúng ta đi đến đó nhé!”

Lương Đông dừng xe đợi đèn đỏ, lúc này nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì hơi khựng lại một chút:

“Em muốn đi cái đó hả?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, hai mắt bắt đầu lóe lên tia sáng khác thường:

“Đúng vậy, nói cho anh biết cái vòng đu quay đó rất lớn, được xây dựng trên một cây cầu bắc qua sông Hải, nó rất là cao… hình như là hơn 100m luôn đó, buổi tối ngồi trên cái đó nhìn cảnh vật xung quanh nhất định là sẽ rất đẹp…”

Đèn xanh vừa chuyển Lương Đông liền xoay người nhìn về phía trước, trong lúc Triệu Tử Thiêm nói chuyện Lương Đông liền âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, gương mặt cũng trở lên ngưng trọng. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông im lặng liền quay sang hỏi hắn

“Đông ca, anh làm sao thế?”

Lương Đông giật mình đáp lời:

“Hả? Anh có sao đâu!”

Triệu Tử Thiêm cảm giác có điều gì không đúng cho lắm:

“Buổi tối chúng ta đến con mắt Thiên Tân nhé?”

Lương Đông miễn cưỡng gật đầu không nói. Triệu Tử Thiêm dọc đường đi luôn cảm thấy khó hiểu, cậu có cảm giác Lương Đông dường như có điều gì đó nhưng lại không nói cho cậu biết, thế cho nên cả một đường đi không ai có ý định nói với nhau câu nào nữa. Triệu Tử Thiêm ngủ gật ở trên xe lúc tỉnh dậy hai bọn họ đã tới khách sạn rồi.

Lương Đông giúp Triệu Tử Thiêm kéo hành lý vào bên trong, Triệu Tử Thiêm rất nhàn nhã đi theo phía sau hắn đến chỗ quầy tiếp tân. Bởi vì để tránh bị người khác dị nghị cho nên Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mỗi người thuê riêng một phòng.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tới nơi là buổi trưa, bọn họ ở tại khách sạn ăn qua loa vài thứ liền đến hội trường nơi tổ chức fan meeting xem xét một lượt, có vài thứ cần thỏa thuận với người bên đó, như việc sắp xếp sân khấu, hệ thống đèn led chiếu sáng rồi vài thứ linh tinh lặt vặt khác, cuối cùng đến khi kết thúc công việc phát hiện ra đã bảy rưỡi rồi. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông trở về khách sạn tắm rửa rồi đi đến một quán ăn nổi tiếng ở gần đó ăn một bữa thịnh soạn.

Triệu Tử Thiêm vừa ăn vừa nói:

“Đông ca, chúng ta lát nữa đến con mắt Thiên Tân nhé!”

Đôi đũa trên tay Lương Đông đang cầm suýt chút nữa rơi xuống bàn, nụ cười trên mặt cũng bỗng chốc cứng lại một chút, giống như là sợ Triệu Tử Thiêm nhìn ra được điều gì, Lương Đông rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường cầm đũa gặp một miếng thịt bỏ vào bát cho Triệu Tử Thiêm:

“Ăn nhiều một chút!”

Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn Lương Đông một hồi rồi cúi xuống tiếp tục ăn.

Một tiếng sau Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng đứng trước con mắt Thiên Tân, vòng đu quay này quả thật rất hùng vĩ, giá trống khung quay tất cả đều được phủ một lớn sơn màu trắng, có 48 chiếc cabin sơn màu đỏ treo lủng lẳng chỉ cần vòng xoay kia di chuyển một cái, cabin nhỏ theo đó cũng sẽ chuyển động đung đưa. Lương Đông đứng ở dưới nhìn thôi cũng cảm thấy e ngại, chân bỗng chốc không thể bước lên phía trước được nữa.

Triệu Tử Thiêm vô cùng hưng phấn đứng ở bên dưới nhìn lên trên, bởi vì bây giờ trời đã tối rồi cho nên các tòa nhà lớn xung quanh đều sáng đèn, Triệu Tử Thiêm đứng tựa vào thành cầu mãn nguyện hít một hơi thật sâu. Vài lần đến nơi này rồi nhưng cậu lại chưa lần nào được chơi đu quay này cả, hiện tại cuối cùng cũng được đi rồi, hơn nữa còn đi cùng lừa lớn nhà cậu.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đến vừa đúng lúc vòng xoay chuyển bánh, chính vì vậy mà hai người bọn họ phải đợi một khoảng thời gian khá lâu, đu quay này phải mất những ba mươi phút để hoàn thành một vòng quay. Lương Đông lòng bàn chân rồi cả phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nhìn thấy bộ dạng mong chờ kia của sóc nhỏ nhà mình hắn lại không muốn làm cho cậu thất vọng.

“Đông ca, lát nữa chúng ta một mình ngồi một cabin nhé!”

Một cabin có thể ngồi được tám người, Triệu Tử Thiêm bởi vì muốn ở trên đỉnh cao của vòng xoay hôn lừa lớn nhà mình một cái thế cho nên mới nói với Lương Đông như vậy. Lương Đông sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ trầm trọng, hắn hiện tại chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên tai mà thôi, căn bản không nghe được Triệu Tử Thiêm nói cái gì cả.

“Đông ca….” Triệu Tử Thiêm gọi mãi không thấy Lương Đông trả lời, vì thế liền kéo mạnh tay Lương Đông một cái: “Đông ca, anh nhìn cái gì thế?”

Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm làm cho giật mình hốt hoảng:

“Hả… đến rồi sao”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày hỏi lại:

“Đến đâu?”

Lương Đông phát hiện vòng đu quay kia vẫn chưa dừng thế cho nên hắn liền thở phào nhẹ nhõm:

“Em vừa nói cái gì thế?”

Triệu Tử Thiêm liếc mắt lạnh giọng:

“Em nói lát nữa chúng ta ngồi một mình một cabin”

Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình có vẻ tức giận, chính vì thế liền mỉm cười khoác tay lên vai Triệu Tử Thiêm:

“Được, theo ý của em!”

Hai người đứng ở trên cầu hai mươi phút, tiết trời cuối tháng 11 vô cùng lạnh, nước sông Hải ở bên dưới mang theo từng đợt gió thổi lên trên, Triệu Tử Thiêm mặc một chiếc áo khoác bông to xụ khóa kéo cao kín cổ chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chóp mũi hơi hơi ủng hồng. Lương Đông có điểm do dự, mắt thấy vòng quay lớn kia sắp kết thúc hắn lúc này mới khó khăn gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn quay sang nhìn hắn:

“Hả?”

Lương Đông chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia liền không có dũng khí đối diện, hắn luống cuống xoay mặt về phía trước tránh cái nhìn chăm chú kia của Triệu Tử Thiêm, ấp úng mãi không biết nên nói như thế nào cho phải:

“Đại Thiêm à… thực ra anh có một chứng bệnh…”

Triệu Tử Thiêm bước sang bên cạnh một bước, nghiêng người đối diện với Lương Đông, đôi mắt kia từ đầu đến cuối vẫn mở to như vậy tập chung nhìn hắn:

“Anh bị làm sao?”

Lương Đông nhìn thấy cảnh này lời nói định phát ra cũng phải nuốt vào trong lòng, cái bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm nhất định là rất mong chờ ngồi lên con mắt Thiên Tân, chính cho nên hắn quyết định không nói ra sự thật:

“Cứ nhìn thấy em liền bủn rủn!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói như thế thì vừa buồn cười vừa tức giận, Lương Đông không giây phút nào có thể nghiêm túc được. Triệu Tử Thiêm cho Lương Đông một cái tát rồi lầm bầm:

“Anh lúc nào cũng không đứng đắn thôi”

Vòng xoay dừng lại, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng kéo Lương Đông về phía trước. Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, không rõ là hắn hiện tại mặc quá nhiều áo hay là lo lắng mà sống lưng đều ướt đẫm hết cả. Triệu Tử Thiêm cầm lấy vé của hai người đưa cho nhân viên soát vé đứng kế bên. Lương Đông cả một quá trình đó giống như là lơ lửng trên mây, hắn bây giờ ngoài tiếng gió rít tự tưởng tượng ra thì căn bản là không nghe thấy được cái gì nữa.

Lương Đông cả người cương cứng ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm, hai tay đặt trên đùi, lưng dựng thẳng bộ dạng không khác gì những cụ ông đi họp khu xóm cả. Triệu Tử Thiêm vừa ngồi vào trong cabin liền đưa mặt ghé sát vào cửa kính muốn nhìn ra bên ngoài, Lương Đông đến xoay đầu cũng không dám nhưng vẫn ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở con sóc nghịch ngợm kia:

“Đại Thiêm, em ngồi im đi!”

Triệu Tử Thiêm xoay đầu lại nhìn Lương Đông một cái rồi lại nhảy sang ghế đối diện muốn thay đổi hướng nhìn. Lương Đông đột nhiên mất đi người bên cạnh liền có chút khẩn trương, đầu ngón tay đặt ở trên đùi cũng không tự giác nắm chặt. Vòng xoay xoay rất chậm, cabin của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới chỉ lên cao được khoảng sáu mét, nhưng lương Đông đã cảm nhận được giống như không khí càng ngày càng loãng, hắn nhắm lại hai mắt dưỡng thần hít một hơi thật sâu từ từ đợi cho đến khi vòng xoay kết thúc.

Bởi vì bên trong cabin không có đèn điện để chiếu sáng thế cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nhìn thấy được bộ dạng hiện giờ của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm hết nhìn lên cao rồi lại nhìn xuống dưới, hết nhìn sang bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, cuối cùng đến khi vòng xoay sắp lên đến đỉnh cậu liền nhảy qua chỗ Lương Đông gọi lớn:

“Đông ca…”

Lương Đông vốn mắc chứng sợ độ cạo, hắn cả đời chưa bao giờ ngồi cái vòng xoay nào cao như thế này cả, hơn nữa thời gian giống như trôi qua cả nửa thế kỷ vậy ngồi mãi vẫn còn chưa cho xuống. Lương Đông tinh thần căng như dây đàn, hiện giờ Triệu Tử Thiêm lại đột nhiên lao về phía hắn khiến cho hắn cũng suýt chút nữa ngã sang một bên, Lương Đông căng thẳng quát:

“Em làm cái gì thế?”

Triệu Tử Thiêm bị tiếng nói lớn kia của Lương Đông làm cho giật mình, cậu không rõ lý do tại sao Lương Đông đột nhiên lại nổi giận với cậu, rõ ràng vừa rồi vẫn còn vui vẻ bình thường hiện tại lại trở thành như thế này. Không gian bởi vì tiếng quát kia của Lương Đông mà rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm quay về chỗ đối diện ngồi im ở một góc không nói gì. Không biết qua bao lâu, Lương Đông mới bình tĩnh lại dịu giọng gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm…”

Người bên kia có vẻ giận cho nên không có ý định lên tiếng trả lời. Lương Đông vốn là muốn bước sang chỗ Triệu Tử Thiêm ngồi, nhưng mà chân hắn hiện giờ đã cứng ngắc không thể di chuyển nổi, chính vì thế chỉ còn biết ngồi im tại chỗ mà gọi:

“Đại Thiêm, không phải em giận rồi chứ?”

“…”

Lương Đông thở dài một hơi, cố gắng giải thích:

“Đại Thiêm, anh vừa rồi không cố ý lớn tiếng với em đâu”

Triệu Tử Thiêm giống như là cảm thấy mình bị ủy khuất vô cùng, chính vì thế lúc này mới mang theo điệu bộ oán trách cùng chất vấn:

“Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả?”

Lương Đông im lặng không lên tiếng. Triệu Tử Thiêm lại lên tiếng hỏi:

“Có phải anh không muốn đi chơi với em hay không? Nếu không muốn đi thì lúc đầu nói không muốn đi, đến bây giờ tới đây rồi lại luôn luôn phân tâm như vậy?”

Không gian rơi vào im lặng, không biết qua bao lâu Lương Đông mới chịu nói ra sự thật:

“Anh bị mắc chứng sợ độ cao”

Nghe Lương Đông nói thế, Triệu Tử Thiêm mới nhớ lại những biểu hiện trước lúc đến đây của hắn quả thật dường như là như vậy. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cũng cảm thấy có lỗi vì thế mới thay đổi giọng nói dịu dàng đi một chút:

“Vậy vừa rồi sao anh không nói, nếu vừa rồi anh nói ra em nhất định sẽ không kéo anh đi”

Lương Đông lại thở dài:

“Em muốn đi cái này như vậy…”

Triệu Tử Thiêm lẩm bẩm:

“Là có mục đích khác… bây giờ coi như mất cơ hội rồi”

Lương Đông có điểm không hiểu:

“Cái gì mất cơ hội?”

Triệu Tử Thiêm muốn nói lại thôi:

“Bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng”

Vòng xoay mười phút sau liền dừng lại, Lương Đông vừa chạm chân xuống mặt đất mới xác định được mình an toàn, lúc hai người đi được vài bước Lương Đông đột nhiên nghe thấy được một cuộc nói chuyện của cặp trai gái phía sau.

“Chúng ta vừa rồi ở trên vòng đu quay cao nhất hôn nhau nhất định sẽ là tình nhân trọn kiếp” Cô gái nói.

“Đương nhiên!” Người bạn trai vui vẻ đáp lời.

Sóc nhỏ ở trong lòng hắn không tự chủ được thở dài một hơi, Lương Đông theo đó cũng lại thở dài nhìn sang người bên cạnh, hắn bây giờ mới hiểu ra câu nói mất cơ hội kia của Triệu Tử Thiêm, con sóc nhỏ nào đó khẳng định là tin mấy cái lời đồn vô căn cứ này thế cho nên mới nói như vậy. Mắt thấy ai đó bộ dạng ủ rủ, Lương Đông cuối cùng liền dừng bước quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Có phải là em tin vào mấy cái lời đồn đại kia hay không?”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên là không tin, nhưng mà đã đến đây rồi thật sự là cũng muốn làm cho trọn vẹn. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm không nói gì, hắn liền biết là ai kia chắc chắn có điểm thất vọng, Lương Đông khó xử không biết là nên đi về hay là quay lại, đúng lúc này Triệu Tử Thiêm liền mỉm cười khoác lấy vai Lương Đông kéo đi:

“Được rồi, chúng ta mau về thôi, cũng muộn rồi!”

Lương Đông vì nụ cười kia của Triệu Tử Thiêm mà quyết định đi thêm một vòng nữa. Cho dù vừa mới rồi trải qua không mấy thoải mái gì, nhưng không phải là hắn hiện tại vẫn có thể an toàn đứng ở bên dưới này hay sao:

“Em có muốn đi thêm một vòng nữa không?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên đình chỉ động tác, nhưng khi nghĩ đến chứng sộ độ cao của Lương Đông liền lắc đầu nói không. Lương Đông khẽ mỉm cười đưa tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm rồi kéo cậu quay trở lại chỗ vòng quay kia:

“Đi thêm một vòng, đã đến đây rồi thì không thể cứ thế trở về được!”

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông một lần nữa ngồi vào trong cabin, lần này Triệu Tử Thiêm ngồi rất nghiêm túc không chạy loạn, cũng không dám ngó nghiêng lung tung nữa, Lương Đông ngồi đến lần thứ hai rồi vẫn chưa thể thích nghi được, hơn nữa hiện tại lần thứ hai còn khẩn trương hơn cả lần thứ nhất. Triệu Tử Thiêm nắm lấy bàn tay của Lương Đông, tựa đầu vào bên vai hắn nhỏ giọng hát khe khẽ bài hát Hạ Này.

Chẳng biết là do vấn đề tâm lý hay là do ai đó vừa hát liền có thể làm cho Lương Đông bớt căng thẳng đi rất nhiều. Triệu Tử Thiêm hát xong liền bắt đầu trêu chọc Lương Đông:

“Anh cao như vậy, thế mà cũng sợ độ cao”

Lương Đông có chút xấu hổ không lên tiếng, Triệu Tử Thiêm lại tiếp tục nói:

“Lần đó không phải còn ở bên ngoài ban công hay sao?” Ý của Triệu Tử Thiêm là muốn nhắc đến lần cậu và hắn cùng nhau ở bên ngoài ban công làm chuyện khiến cho người khác cũng phải đỏ mặt.

Lương Đông thành thật đáp:

“Ở ban công là đứng im, trên vòng xoay này là di chuyển, hơn nữa cabin còn rung lắc nữa”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi nhỏ giọng:

“Lần đó rung lắc chắc cũng không mạnh nhỉ?”

Một câu nói kia của Triệu Tử Thiêm cũng phải làm cho Lương Đông cả người ngứa ngáy khó chịu, hắn không rõ con sóc nhỏ xấu xa kia chỉ là buột miệng nói ra hay là muốn cố tình châm ngòi đốt lửa. Nhưng dù cho là vô tình hay cố ý thì cái móng lừa của Lương Đông cũng đã có những hành động không đứng đắn, bắt đầu di chuyển xuống dưới đùi cậu. Triệu Tử Thiêm cảm thấy không ổn liền giật mình đẩy tay Lương Đông ra:

“Anh làm cái gì thế hả, đang ở ngoài đó”

Lương Đông mặc dù không dám nhúc nhích người, nhưng hắn vẫn có thể chuẩn xác đưa tay chạm vào đúng chỗ Tiểu Thiêm Thiêm của Triệu Tử Thiêm:

“Em không phải nói vòng xoay này ba mươi phút mới kết thúc hay sao”

Triệu Tử Thiêm lại kéo thật mạnh tay Lương Đông ra khẽ quát:

“Anh điên rồi, đừng có mà làm loạn!”

Lương Đông lần này không khách khí nữa vẫn cứ mặt dày đặt tay lên đùi của Triệu Tử Thiêm:

“Em nói đúng rồi đấy, anh sợ độ cao như vậy nhưng vẫn có thể cùng em đi cái vòng xoay này đến lần thứ hai!”

Triệu Tử Thiêm luống cuống đẩy tay Lương Đông:

“Đừng có làm như vậy, nhỡ người ta thấy thì sao”

Lương Đông nắm chặt Tiểu Thiêm Thiêm qua một lớp vải, giọng nói lưu manh trầm khàn cất lên:

“Muốn sờ một chút cũng không cho, sao em lại nhỏ mọn như thế hả?”

Triệu Tử Thiêm cố muốn đẩy tay Lương Đông ra nhưng không được thế cho nên chỉ còn biết cách dọa nạt hắn:

“Đông ca, anh mà làm như vậy là em sẽ không nói chuyện với anh nữa”

Lương Đông dường như không bị sự uy hiếp của ai kia làm cho lung lay, ngược lại còn có điểm phấn khích hơn thường:

“Em dám không nói chuyện với anh sao?” Nói đến đây Lương Đông liền lớn mật đưa tay vào bên trong ba lớp áo của Triệu Tử Thiêm nhéo nhéo bụng cậu.

Tay của Lương Đông rất lạnh, hiện tại còn chạm vào bụng của Triệu Tử Thiêm liền khiến cho cậu giật mình, cả người khẽ gồng lên một chút. Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy tay Lương Đông rồi ngồi sang phía đối diện:

“Đông ca, anh nghĩ cái gì thế hả?”

Lương Đông đột nhiên bị mất đi chỗ dựa bên cạnh liền có chút hoảng loạn, hắn định đứng lên ngồi sang phía trước với Triệu Tử Thiêm nhưng kết quả vẫn là không dám, thế cho nên hiện tại hẳn chỉ còn biết ngồi ở một chỗ gọi:

“Đại Thiêm, em qua đây ngồi đi”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn người đối diện bĩu môi:

“Em mà qua anh lại giở trò không đứng đắn nữa thì sao?”

Lương Đông rất nhanh đáp lại:

“Không đâu”

Triệu Tử Thiêm mắt thấy vòng đu quay sắp lên đến điểm cao nhất chính vì thế cũng không có ý định làm khó Lương Đông thêm nữa, cậu đứng lên đi qua chỗ Lương Đông ngồi xuống bên cạnh hắn. Lương Đông quả thật không dám động tay động chân, Triệu Tử Thiêm buồn cười đưa tay lên phía trước tát nhẹ vào má Lương Đông:

“Anh đúng là chỉ được cái to xác thôi”

Vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất, Triệu Tử Thiêm im lặng ngồi đợi Lương Đông hôn mình, nhưng mà ai kia dường như còn đang bận nắm chặt tay đặt trên đùi thế cho nên không mấy quan tâm đến việc kia. Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, quyết định quay sang kéo cằm Lương Đông về phía mình rồi đặt môi cậu chạm vào môi hắn. Lương Đông giây đầu tiên còn chưa thôi bất ngờ, giây tiếp theo liền nhanh chóng đưa tay giữ chặt lấy sau gáy của Triệu Tử Thiêm, đầu lưỡi nhanh chóng tiến quân thần tốc vào phía trong khoang miệng của cậu. Triệu Tử Thiêm bị hôn đến hô hấp khó khăn hít thở không thông, miệng bị ép phải mở lớn hết cỡ, con lừa lớn nào đó giống như cảm thấy hôn không đủ cứ như vậy luồn tay vào bên trong người cậu, Triệu Tử Thiêm cảm giác được có điểm gì đó không đúng liền vội vã đẩy Lương Đông ra.

Lương Đông đột nhiên bị đẩy cách xa Triệu Tử Thiêm thì cảm thấy có chút mất hứng, hắn giống như là mất hết lý trí cứ như vậy nhào về phía Triệu Tử Thiêm, ép cậu tựa vào thành cabin ngấu nghiến hôn xuống đôi môi quen thuộc kia. Bàn tay cũng mang theo điểm gấp gáp muốn kéo khóa áo của Triệu Tử Thiêm xuống.

“Đông ca… đừng làm như vậy” Triệu Tử Thiêm mang theo sự gấp gáp cùng tức giận ngăn Lương Đông lại.

Lương Đông dừng tay, luyến tiếc cắn mút môi dưới của Triệu Tử Thiêm kéo ra một chút rồi mới chịu buông ra, giọng nói trầm khàn hỏi cậu:

“Em hôm nay đã được thỏa mãn hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm có điểm xấu hổ quay sang phía cửa kính của cabin nhìn cảnh vật bên ngoài, trời hôm nay đen kịt không có trắng, ngay cả một ngôi sao nhỏ cũng không có, nhưng ở phía bên dưới lại có vô số ánh đèn sáng trưng của các tòa nhà cao tầng, tất cả đều tạo lên một mỹ cảnh vô cùng tuyệt đẹp, hơn nữa người bên cạnh cậu lúc này lại là người vô cùng đặc biệt đối với cậu, hai người các cậu còn vừa mới hoàn thành nụ hôn ở trong một cabin của con mắt Thiên Tân….

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, đầu ngón tay quen thuộc vuốt qua từng kẽ tóc mềm mại của Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng nói:

“Tình nhân trọn kiếp”

Bốn chữ này quả thực rất nặng nề, cũng có cảm giác quá mức vội vàng, bọn họ dù sao cũng chỉ mới trải qua ba năm mà thôi, sau này thật sự có thể trờ thành tình nhân trọn kiếp hay sao?.

Bốn chữ này một khi nói ra liền làm cho cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thêm có trách nhiệm với đối phương hơn, có thể bây giờ bọn họ chưa thể nào ý thức được hết sự ràng buộc của bốn chứ kia, nhưng mà rất lâu sau này... khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm xa cách nhau bốn năm hai người họ mới chân chính cảm thấy được như thế nào là tình nhân trọn kiếp... dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau....