Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 12: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế




Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi ăn được một lúc thì căng tin cũng đã bắt đầu có đông người tới.

Có mấy sinh viên đến muộn, không những không có chỗ ngồi, mà ngay cả đồ ăn cũng hết. Vì thế đành ngậm ngùi quay trở về phòng.

Lúc đầu, bàn của Triệu Tử Thiêm và Lương Đông chỉ có hai người bọn họ ngồi, nhưng sau đó liền có thêm hai nam sinh nữa ngồi cùng.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đều không quen bọn họ.

Có lẽ do căng tin đông người, cho nên không khí bên trong rất ồn ào. Vì thế hai người ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm và Lương Đông nói chuyện rất to.

Trong lúc không để ý, một nam sinh ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm, vô ý đưa tay làm đổ bát canh xuống bên cạnh người của cậu.

Mặc dù là không úp thẳng vào người Triệu Tử Thiêm, nhưng ít nhiều cũng làm cho vạt áo của cậu bị dính nước canh.

Nam sinh ngồi bên cạnh liền mau chóng lấy giấy vệ sinh trên bàn, ý muốn lau giúp Triệu Tử Thiêm:

“Xin lỗi, tôi không cố ý!”

Trong lòng Triệu Tử Thiêm tuy cảm thấy có chút phiền, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt. Thấy nam sinh kia định lau áo giúp cậu, Triệu Tử Thiêm vội vàng đưa tay cản lại:

“Không sao đâu!”

Sau đó, Triệu Tử Thiêm đưa tay vào ba lô, lấy ra một ít giấy vệ sinh, đưa lên lau chỗ vạt áo dính nước canh kia.

Một màn này, đều lọt vào mắt ba người còn lại ngồi trên bàn.

Mới vừa rồi, Lương Đông để ý Triệu Tử Thiêm không dùng giấy ở trên bàn để lau đũa và thìa, mà dùng giấy vệ sinh cậu mang đi. Hiện tại, cũng là một tình huống ý như lúc nãy.

Thấy mọi người trong bàn ăn cứ nhìn mình chằm chằm, Triệu Tử Thiêm dường như cũng đã quá quen với những biểu hiện này của người xung quanh, vì thế cũng chỉ ngẩng đầu cười nói, giải thích qua loa:

“Tôi bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế!”

Lương Đông biết căn bệnh này, bởi vì bác đằng ngoại nhà hắn cũng bị mắc chứng bệnh đó.

Người mắc chứng bệnh này, luôn làm đi làm lại một động tác một cách vô lý để giảm bớt độ thôi thúc gây khó chịu cho bản thân. Một số triệu chứng khi mắc phải căn bệnh này chính là như Triệu Tử Thiêm đây, sạch sẽ quá mức. Hoặc là luôn sưu tầm những đồ vật vô giá trị như bác bên đằng ngoại của Lương Đông.

Lương Đông có một người bác, là chồng của chị của mẹ hắn. Người bác này có một sở thích rất kỳ quái, chính là thích sưu tầm nắp chai.

Số lượng nắp chai mà ông bác này sưu tầm, đã sớm chất đầy thành một thùng lớn.

Lần trước lúc Lương Đông đến chơi nhà bác trai này, hắn có uống một chai nước khoáng của Nhật. Trước lúc uống, bác trai đó đã nhắc Lương Đông, nói là khi nào uống xong thì nhớ giữ lại nắp trai cho bác.

Lương Đông lúc đó chỉ ầm ở cho qua chuyện. Trước khi ra về, bác trai đó liền chạy đến hỏi Lương Đông là cái nắp chai kia đâu.

Quả thực Lương Đông cũng không biết mình bỏ nó ở chỗ nào, vì thế nói là đã vứt vào thùng rác.

Nghe bác gái kể lại, sau khi Lương Đông trở về, bác trai này liền lao vào thùng rác, đổ hết rác trong thùng ra cũng không tìm thấy cái nắp chai đó.

Sau đó lật tung cả nhà, chỉ để mong tìm được. Nhưng cuối cùng cũng vô vọng.

Bởi vì…

Cái nắp chai kia, hiện tại đang ở trên người Lương Đông.

Không hiểu tại sao nó lại có ở trong túi áo của hắn, chắc có lẽ lúc uống quên nhét vào.

Ba ngày sau khi hắn trở về, liền nhận được điện thoại của bác gái nói rằng, bác trai mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì tìm cái nắp chai đó.

Lương Đông cũng đã khuyên bác gái, lén ra ngoài mua một chai nước khoáng của Nhật, sau đó đưa nắp chai kia cho bác trai.

Bác gái quả thực làm theo lời của Lương Đông, nhưng khi đưa nắp chai kia, bác trai liền nhân ra ngay.

Sau này hắn mới biết, thì ra bác trai của hắn, không phải chỉ đơn thuần thích sưu tầm nắp chai. Mà còn phải là nắp chai sản xuất bị lỗi.

Lương Đông về nhà, bỏ cái nắp chai ra xem, quả thực là vòng tròn trên cái nắp chai đó bị vẽ méo đi một vòng.

Định bụng sau này, khi nào trở về thăm bác trai sẽ đưa lại cái nắp chai đó cho bác của mình.

Nhưng mà cái nắp chai kia, vẫn ở trên bàn học của hắn đã bảy tháng nay.

Bởi vì, cho đến hiện tại, Lương Đông vẫn chưa có thời gian về tỉnh B thăm bác của mình.

___

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi một lúc liền rời khỏi căng tin.

Ký túc xá khu A Lương Đông ở ngược đường với ký túc xá khu C của Triệu Tử Thiêm. Nhưng đường từ căng tin đến chỗ rẽ về hai nơi ký túc xá đó vẫn còn phải đi một đoạn.

Vì thế, hiện tại Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đang chung đường.

Vừa rồi khi bước ra khỏi căng tin, Lương Đông có để ý đống giấy vệ sinh Triệu Tử Thiêm dùng để lau đũa thìa, với lau áo của cậu ta. Hiện tại, được Triệu Tử Thiêm cầm ra ngoài, vứt vào cái thùng rác cách đấy khoảng hai mét.

Bình thường thì Lương Đông sau khi ăn xong, giấy vệ sinh dùng rồi sẽ để ngay tại trên bàn, chẳng bao giờ hắn như Triệu Tử Thiêm, phải chạy ra tận đến chỗ thùng rác bỏ vào.

Không phải chỉ riêng Lương Đông làm như vậy, mà ngay cả đa số những người trong trường này đều làm như hắn.

Nhưng mà, Triệu Tử Thiêm lại khác.

Bởi vì…

Cậu ta có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Triệu Tử Thiêm vứt giấy vào thùng rác xong, quay lại phát hiện ra Lương Đông đang nhìn mình một cách khó hiểu, vì thế liền cười nói với hắn:

“Tôi sinh cuối tháng 8!”

Lúc đầu, Lương Đông cũng chẳng hiểu tại sao Triệu Tử Thiêm tự nhiên nói với hắn như vậy. Nhưng sau này, lúc lướt web hắn mới tình cờ phát hiện ra, ý nói của Triệu Tử Thiêm ngày hôm đó.

Thì ra cậu ta thuộc cung xử nữ, chẳng trách lại có những biểu hiện khác thường đến như vậy!