Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 110: Lừa lớn lưu manh




Nghiêm Nghinh Hạnh trở về phòng liền đứng ngồi không yên, tâm trạng vô cùng bất an. Cô sợ Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh Lương Đông sẽ nói điều gì đó không tốt về cô, người trong phòng thấy Nghiêm Nghinh Hạnh cứ đi đi lại lại như vậy thì lên tiếng hỏi:

“Nghinh Hạnh, cô sao vậy?”

Nghiêm Nghinh Hạnh giật mình quay lại phía sau lắc lắc đầu, nói một câu rồi rời đi:

“Em không sao”

Nghiêm Nghinh Hạnh cầm điện thoại đi xuống dưới dưới sảnh, bước ra ngoài khuôn viên của khách sạn ngồi ở đó yên tĩnh tìm cách. Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi ở phía dưới rất lâu, ánh mắt lơ đãng chiếu lên phòng của Lương Đông, cô mặc dù không biết chính xác phòng Lương Đông là phòng nào, nhưng cả một dãy phòng ở tầng bốn đều sáng đèn.

Nghiêm Nghinh Hạnh giống như nghĩ ra điều gì đó, khóe môi bất giác nhếch lên cao, cô cúi đầu xuống mở điện thoại làm một vài thao tác, một lúc sau liền đứng dậy quay trở về phòng.

Lại nói đến Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm khi về đến phòng rồi vẫn nhất quyết không chịu xuống khỏi lưng Lương Đông. Lương Đông cứ như vậy đứng ở trong phòng mười phút rồi, Triệu Tử Thiêm ở bên tai Lương Đông hết gặm lại liếm, áo ở trước ngực Lương Đông cũng đã bị Triệu Tử Thiêm tháo ra mấy nút đầu, bàn tay xấu xa kia không ngừng xoa nắn trêu chọc. Lương Đông hít một ngụm khí lạnh, Triệu Tử Thiêm như vậy quả thực là khiến cho hắn không biết nên phải xử lý sao với con sóc nhỏ kia cho phải.

“Đại Thiêm!” Lương Đông trầm giọng nhắc nhở.

Triệu Tử Thiêm một bên vuốt ngực Lương Đông, một bên cắn cắn tai ai đó, nhẹ giọng hừ hừ. Lương Đông thở dài một hơi:

“Đại Thiêm… về đến phòng rồi!”

Triệu Tử Thiêm cọ cọ đầu vào gáy của Lương Đông:

“Không phải… có phải phòng của chúng ta đâu…”

Lương Đông kiên nhẫn kéo bàn tay không an phận ở trước ngực hắn xuống:

“Chúng ta đi quay phim, phải ở khách sạn!”

Triệu Tử Thiêm không nghe lời, tay bị Lương Đông gạt xuống liềnnhanh chóng đưa lên phía ngực hắn sờ soạng khắp nơi:

“Không được… em không ngủ ở khách sạn!”

Lương Đông cuối cùng nhịn không được, dùng sức kéo Triệu Tử Thiêm đứng nghiêm chỉnh xuống đất. Triệu Tử Thiêm bị kéo liền hét lớn, bàn chân phải dẫm lên bằng được chân của Lương Đông, hơn nữa còn có ý định trèo lên người hắn:

“Đông… Đông… không đứng được đâu, không đi được… đỡ người ta …”

Lương Đông nhìn con sóc nhỏ đang làm loạn ở trước mặt, rõ ràng là Triệu Tử Thiêm còn rất nhiều sức, hiện tại còn có thể đu được lên người hắn thế mà cứ một mực nói rằng mình không đi được:

“Anh hỏi em một chuyện, em trả lời thành thật anh sẽ bế em!”

Triệu Tử Thiêm vẫn dẫm lên chân của Lương Đông, tay vòng qua cổ hắn ý muốn hắn bế cậu lên:

“Đông, không đứng được đâu…”

Triệu Tử Thiêm cười khổ, kết quả vẫn là phải bế lấy con sóc đang làm nũng kia lên đặt ngồi trên bàn:

“Như vậy được chưa?”

Triệu Tử Thiêm giống như cảm thấy không an toàn, vẫn cố gắng bám lấy cổ Lương Đông cho bằng được, không có ý định buông tay:

“Như vậy vẫn chưa… không ngồi được… sẽ ngã đó!”

Lương Đông mạnh mẽ gạt tay Triệu Tử Thiêm trên cổ mình xuống, đứng cách xa cậu ba bước chân, không có ý định cho Triệu Tử Thiêm bám vào người mình:

“Anh hỏi em một chuyện, em trả lời thành thật anh sẽ bế em!”

Triệu Tử Thiêm hai tay vươn về phía trước, lắc đầu hoảng sợ:

“Đông… sẽ ngã, Đại Thiêm ngã đó!”

Lương Đông nhìn người trước mặt, Triệu Tử Thiêm một khi uống say hóa ra lại có bộ dạng như vậy, Lương Đông cố gắng khắc chế lửa nóng trong lòng, ngăn không cho bản thân nhào đến đè người trước mặt ra yêu thương một hồi. Lương Đông làm bộ xoay người bước đi:

“Em không trả lời, anh sẽ mặc kệ em”

Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, khuôn miệng chu về phía trước gọi lớn:

“Có có… sẽ thành thật…”

Lương Đông hài lòng, đứng im tại chỗ hỏi thử trước:

“Vậy nói anh nghe em có thích anh không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu liên tục:

“Có… có thích!”

Lương Đông nhận được câu trả lời kia thì mãn nguyện, nhưng vẫn không có ý định tiến lại gần Triệu Tử Thiêm:

“Thích ai? Em thích Nghiêm Nghinh Hạnh hả?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên im lặng, sau đó tự lẩm bẩm với bản thân:

“Nghinh Hạnh… Nghinh Hạnh…”

Lương Đông sốt ruột ở một bên thúc giục:

“Mau trả lời đi, em không nói anh sẽ rời đi đấy… sẽ không bế em, để cho em ngã đau!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì lại vội vàng đưa tay về phía trước, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy liên tục:

“Đông… không được… em không thích Nghinh Hạnh…”

Lương Đông thấy người trước mắt giống như bị dọa cho hoảng sợ thế cho nên hắn liền không thể nhẫn tâm thêm nữa, đi đến bên cạnh ôm lấy cậu:

“Được rồi, anh không đi… vậy Nghinh Hạnh là bạn gái cũ của em phải không?”

Triệu Tử Thiêm luống cuống muốn trèo lên người Lương Đông một lần nữa:

“Không phải… cô ấy không phải”

Lương Đông đột nhiên lùi lại phía sau vài bước:

“Còn dám không thành thật?”

Triệu Tử Thiêm không tìm được điểm tựa lại bị dọa cho hốt hoảng:

“Nghinh Hạnh là bạn gái cũ… là bạn gái cũ…”

Lương Đông vươn tay để Triệu Tử Thiêm chạm được vào tay mình rồi hỏi tiếp:

“Trong khoảng bao lâu?”

Triệu Tử Thiêm nắm chặt lấy tay Lương Đông bắt đầu nói lẩm bẩm:

“Là một tháng… là một năm… là một…”

Lương Đông lại thu tay về, Triệu Tử Thiêm lắc đầu liên tục:

“Em không nhớ… Đông… là thật… em không nhớ…”

Lương Đông im lặng đứng một bên quan sát, Triệu Tử Thiêm cứ ngồi ở trên bàn luôn miệng nói hắn đến bế cậu. Tình cảnh này thật đúng là trăm năm hiếm gặp, Lương Đông trong lòng thầm nghĩ hắn có nên nhân cơ hội này mà bắt Triệu Tử Thiêm làm một số chuyện lúc tỉnh táo cậu sẽ không bao giờ làm hay không:

“Đại Thiêm, vậy em nói em thích anh đi!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Thích… Thích Đông… Đại Thiêm thích Đông!”

Lương Đông cũng không phải là lần đầu tiên nghe Triệu Tử Thiêm nói ra lời này, nhưng số lần nghe được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, hắn nhiều lần yêu cầu Triệu Tử Thiêm nói nhưng cậu trước sau vẫn không chịu cho hắn được như ý nguyện, hiện tại nghe được lời này thật sự là trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn:

“Vậy anh nói cái gì em cũng phải nghe theo…”

Triệu Tử Thiêm cố gắng vươn hai tay về phía trước:

“Đông mau tới… mua tới đây…”

Lương Đông nở nụ cười lưu manh:

“Vậy em vén áo lên, vén lên thật cao anh sẽ bước đến gần!”

Triệu Tử Thiêm ngu ngốc nghe theo, trực tiếp vén áo lên cao đến tận ngực. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng đứng quan sát dáng người hoàn mỹ kia, eo của Triệu Tử Thiêm quả thực rất nhỏ, hắn có thể cảm nhận được chỉ cần hai tay hắn chạm lên đó liền có thể ôm hết vòng eo ấy về bên mình, hơn nữa cơ bụng tuy không lộ rõ từng múi cơ nhưng vô cùng săn chắc, có điều ngực của ai đó hiện tại vẫn bị áo thun che đi:

“Vén cao lên một chút nữa!”

Triệu Tử Thiêm lại vén lên thật cao, lần này áo đã được kéo lên cao đến tận cổ, điểm nhỏ trước ngực mê người kia lọt hết vào tầm mắt của con lừa lớn háo sắc nào đó. Lương Đông cố gắng nén nhịn:

“Chi bằng em cởi luôn áo ra đi!”

Triệu Tử Thiêm hấp tấp cởi áo ra vứt ở bên cạnh:

“Đông… mau tới… mau tới đây”

Lương Đông cuối cùng nhịn không được nữa nhanh chóng ôm chầm lấy người đối diện bế lên giường. Triệu Tử Thiêm cả một quá trình đó đều dính chặt lấy Lương Đông, không có ý định buông ra nữa. Nếu như Triệu Tử Thiêm cứ dính chặt hắn như vậy, Lương Đông sẽ không có cách nào mà dụ cậu cởi quần ra được:

“Đại Thiêm, nếu em cởi quần ra anh sẽ bế em về nhà ngủ…”

Triệu Tử Thiêm cọ cọ vào cần cổ Lương Đông, giọng nói mang theo tia nghi hoặc:

“Phải không… thật không?”

Lương Đông xấu xa gật đầu:

“Là thật!”

Triệu Tử Thiêm hừ hừ một lúc mới chịu buông Lương Đông ra, có điều một tay vẫn bám lấy cổ hắn giống như là sợ hắn chạy mất vậy, tay còn lại chính là hấp tấp tự cởi quần dài của mình ra. Phải mất khoảng hai phút Triệu Tử Thiêm mới có thể thành công bỏ cái quần dài đó sang bên cạnh. Cởi quần xong Triệu Tử Thiêm lại như cũ ôm chặt lấy cổ Lương Đông không có ý định tách ra nữa. Lương Đông mắt thấy vẫn còn một cái quần nữa Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa cởi ra liền ở bên cạnh nói lời dụ dỗ:

“Đại Thiêm, vẫn còn một cái quần kìa…”

Triệu Tử Thiêm xấu hổ lắc đầu nhỏ giọng nói:

“Không đâu… quần đó không cởi… nếu cởi ra rồi người ta nhìn thấy thì sao…”

Lương Đông suýt chút nữa nhịn không được cười lớn:

“Phòng này ngoài anh ra còn có ai đâu, không sợ bị người khác thấy!”

Triệu Tử Thiêm vẫn lắc đầu:

“Nhưng mà… nhưng mà không phải nói về nhà sao… nếu lát nữa đi xuống người ta thấy…”

Lương Đông cũng thật không ngờ Triệu Tử Thiêm say rượu rồi vẫn còn có thể nghĩ ra được vấn đề này. Tay Lương Đông thuần thục di chuyển xuống phía dưới xoa xoa nắn nắn Tiểu Thiêm Thiêm:

“Nếu em không chịu cởi, Tiểu Thiêm Thiêm nhất định sẽ không thoải mái”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi nhích người sang một bên, một tay vụng về gạt tay Lương Đông ra khỏi chỗ đó:

“Đông… xấu hổ… không cởi được đâu”

Lương Đông không sờ được Tiểu Thiêm Thiêm liền chuyển sang phía sau mông của Triệu Tử Thiêm ý định thăm dò vào động nhỏ của cậu:

“Vậy anh cởi giúp em!”

Triệu Tử Thiêm ở bên tai Lương Đông thở dốc:

“Đông… không cởi được… như vậy sẽ bị người ta nhìn thấy… như vậy rất xấu…”

Lương Đông nắn bóp mông của Triệu Tử Thiêm, cố tình ở bên vành tai mẫn cảm kia liếm nhẹ nhằm tạo ra kích thích cho cậu:

“Không xấu… nếu không em tự bỏ ra nhìn thử đi!”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu nhỏ giọng từ chối:

“Không đâu… không nhìn… xấu hổ…”

Lương Đông vòng tay lên phía trước xoa năn điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm:

“Bỏ ra nhìn đi, nếu xấu thì sẽ không cởi xuống nữa!”

Triệu Tử Thiêm cuối cùng vẫn là nhịn không được, đỏ mặt kéo quần lót của mình ra một chút, được khoảng ba giây liền che vào, sau đó vội vàng vùi mặt vào lòng ngực Lương Đông nhỏ giọng hậm hực:

“Thật xấu hổ… Đông đừng có nhìn…”

Lương Đông lợi dụng lúc Triệu Tử Thiêm mất đi cảnh giác, thuần thục luồn tay vào trong quần lót của cậu nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm vuốt ve lên xuống. Triệu Tử Thiêm khẽ a lên một tiếng, rồi lại lắc đầu ngâm nga:

“Đông… không đừng… sao lại làm như vậy được…”

Lương Đông hôn xuống đôi môi đang chu về phía trước kia, một tay di chuyển nhịp nhàng ở phía dưới đũng quần cậu, một tay khác lại không ngừng xoa nắn trêu đùa điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hai mắt nhắm nghiền, đến khi đôi môi quen thuộc rời khỏi môi cậu, Triệu Tử Thiêm vẫn còn khẽ mở khuôn miệng hô hấp. Lương Đông thấy người trong lòng mê hoặc như vậy lại nhịn không được cúi xuống hôn thêm một cái nữa rồi bỏ ra:

“Đại Thiêm… có muốn ăn bánh ngọt hay không?”

Triệu Tử Thiêm mở mắt, hai tay kéo lấy tay Lương Đông để trên đũng quần mình:

“Đông… bánh ngọt mua rồi hả…”

Lương Đông thấy hành động kia của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười:

“Đúng vậy, đã mua rồi, mua rất nhiều”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Vậy được… em sẽ ăn một chút!”

Lương Đông cúi đầu khẽ liếm vào vành tai của Triệu Tử Thiêm:

“Vậy ngồi chờ một chút, anh đi lấy cho em ăn!”

Triệu Tử Thiêm có vẻ do dự:

“Bánh ngọt để ở chỗ nào?”

Lương Đông chỉ về phía trước:

“Ở trên bàn!”

Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn nhìn Lương Đông một lúc mới ngồi thẳng người dậy để Lương Đông đi lấy bánh ngọt cho mình. Lương Đông bước xuống giường, cố tình đi ra phía cửa ra vào, Triệu Tử Thiêm thấy thế lại hét lên:

“Đông… bánh ở phía kia… phía kia cơ mà…”

Lương Đông xấu xa đứng tựa vào bên cạnh cửa:

“Em cởi quần ra đi, nếu em không cởi anh sẽ đi đó!”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên giường lắc đầu liên tục, hai tay không ngừng vươn về phía trước:

“Không không… Đông đừng đi”

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói cũng thay đổi trầm khàn rõ rệt:

“Vậy em cởi quần ra đi”

Triệu Tử Thiêm vừa không muốn cởi quần, lại vừa không muốn Lương Đông rời đi thế cho nên lúc này mới ngu ngốc phân vân không biết phải làm như thế nào mới đúng:

“Nếu cởi quần… cởi quần người ta sẽ thấy thì sao… nhưng mà… Đông đừng đi”

Lương Đông giả bộ mở cửa, Triệu Tử Thiêm lại càng hốt hoảng:

“Vậy Đại Thiêm cởi… Đại Thiêm có cởi mà…”

Lương Đông bước về phía trước, cầm lấy bánh ngọt bỏ ra khỏi hộp giấy đưa lên trước mặt dụ dỗ Triệu Tử Thiêm:

“Em nhìn xem, là vị dâu tây… em cởi quần anh sẽ cho em ăn!”

Triệu Tử Thiêm cúi đầu, tay cũng đã đặt trên cạp quần. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm do dự như vậy liền ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa:

“Em cởi quần ra là có thể ăn bánh ngọt rồi… anh đút cho em ăn”

Triệu Tử Thiêm hai môi mím chặt, Lương Đông nhìn thấy người trước mặt cắn cắn đôi môi kia lại càng cảm thấy lửa nóng trong người bốc lên đến không thể tự mình dập tắt nữa:

“Cởi đi, không cởi sẽ không cho em ăn!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, có điểm vụng về cởi quần xuống. Lương Đông được như ý nguyện nhìn thấy Tiểu Thiêm Thiêm rất nhanh liền cầm bánh ngọt đi về chỗ giường lớn, ngồi bên cạnh lấy miếng dâu tây tươi trên bánh đút cho Triệu Tử Thiêm ăn. Triệu Tử Thiêm phối hợp há miếng, dâu tây được đặt vào miệng liền mỉm cười nhai nhai. Lương Đông giống như bị khuôn miệng nhỏ nhắn kia mê hoặc cứ thất thần nhìn vào đó không thể rời mắt. Triệu Tử Thiêm ăn xong rồi lại đẩy tay Lương Đông ý muốn hắn tiếp tục đút cho mình ăn.

Mặt trên của bánh được phủ rất nhiều dâu tây tươi, Lương Đông lại lấy một miếng dâu tây nữa bỏ vào miệng của Triệu Tử Thiêm, kem ở trong bánh không cẩn thận vẫn còn vương lại bên khóe mép cậu, Lương Đông lại nhịn không được cúi người xuống liếm sạch vệt kem kia. Triệu Tử Thiêm cũng không bị hành động này của Lương Đông làm cản trở vẫn thản nhiên ngồi đối diện con lừa háo sắc nào đó nhai nhai nuốt nuốt.

Triệu Tử Thiêm vừa nuốt xuống miếng dâu kia, Lương Đông liền nhét vào miệng cậu một miếng dâu khác, tiếp đó lại là ba bốn miếng dâu nữa. Triệu Tử Thiêm nhai đến hai má phồng ra nhìn vô cùng đáng yêu, nước dâu hồng hồng cũng theo bên khóe miệng chảy xuống. Lương Đông nhìn chằm chằm vào vệt nước hồng hồng kia tiếp tục nhét vào miệng Triệu Tử Thiêm thêm một trái dâu nữa. Miệng của Triệu Tử Thiêm không thể tiếp nhận thêm được một trái nào nữa, chính vì thế liền lắc lắc đầu ư ư. Lương Đông không những không có ý định giúp mà còn xấu xa dùng tay bóp lấy hai má của Triệu Tử Thiêm, khiến cho nước theo đó cũng chảy ra nhiều hơn một chút.

Triệu Tử Thiêm cố gắng không để dâu rơi ra khỏi miệng, hai mắt mở lớn hốt hoảng nhìn chằm chằm Lương Đông. Lương Đông buông tay dùng đầu lưỡi liếm dọc vết nước dâu kia. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lương Đông hơi hơi nhíu mày lại một chút, nhưng cũng không có ý định rời khỏi miệng của Triệu Tử Thiêm. Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vô cùng dai dẳng, có vẻ như nếu hắn không ra người đó sẽ cứ ở bên ngoài gõ không ngừng nghỉ:

“Có người tới, anh ra xem là ai tới!”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn bị nụ hôn kia của Lương Đông làm cho choáng váng đầu óc, nghe Lương Đông nói xong câu này Triệu Tử Thiêm mới khôi phục lại trạng thái bình thường, hai tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của hắn lắc đầu ý không cho hắn rời đi. Lương Đông vỗ vỗ vào mu bàn tay của Triệu Tử Thiêm trấn an cậu:

“Sẽ nhanh thôi!”

Triệu Tử Thiêm vẫn cứ lắc đầu không chịu, Lương Đông thở dài đẩy miếng bánh kia đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm ngoan, em ăn xong miếng bánh này anh sẽ vào… nhớ kỹ không được chạy ra nếu không người ta sẽ nhìn thấy em”

Triệu Tử Thiêm giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy hai tay che chắn ở trước Tiểu Thiêm Thiêm của mình. Lương Đông quả thật là không nỡ rời đi nhưng mà người phía bên ngoài có vẻ rất ngoan cố, gõ cửa từ nãy tới giờ vẫn không có ý định ngừng lại. Lương Đông yêu thương hôn xuống môi Triệu Tử Thiêm một cái rồi quyết đoán xoay người rời đi.

Triệu Tử Thiêm ở bên trong đáng thương nhìn theo bóng dáng sớm đã biến mất sau cánh cửa phòng. Cậu thật sự muốn đứng lên chạy về phía Lương Đông, nhưng vừa rồi Lương Đông có nói cậu không được ra ngoài, nếu không người bên ngoài sẽ nhìn thấy cậu, nếu như để cho người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng này của cậu thật sự sẽ vô cùng ngượng ngùng.

Lương Đông vừa mở cửa ra thì thấy Nghiêm Nghinh Hạnh đứng ở bên ngoài. Lương Đông có điểm nghi ngờ hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười, nhanh chóng đưa sấp giấy tờ trên tay cho Lương Đông:

“Biên kịch nhờ em đưa cho anh, nói đây là một số giấy tờ cần ký kết, sáng ngày mai anh cùng chị ấy đi đến cục một chuyến!”

Lương Đông cầm lấy giấy tờ trên tay Nghiêm Nghinh Hạnh định xoay người bước vào trong phòng, sóc nhỏ nhà hắn nhất định là đang sốt ruột ngồi trong đó chờ hắn. Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông xoay người đinh rời đi liền vội vàng gọi hắn lại:

“Lương Đông ca ca”

Lương Đông nhíu mày:

“Còn chuyện gì sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh do dự một chút mới quyết định nói ra:

“Là thế này… chuyện lúc sáng!”

Lương Đông nghe thấy Nghiêm Nghinh Hạnh nhắc đến chuyện lúc sáng, hắn quả thật là muốn ở lại nghe một chút, thế cho nên lúc này mới im lặng đứng ở cửa khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh. Nghiêm Nghinh Hạnh vốn cũng không chắc Lương Đông đã biết chuyện đó hay chưa, thế cho nên lúc này mới ném đá dò đường:

“Em muốn nói là chuyện bánh bao lúc sáng…”

Lương Đông không biểu hiện quá nhiều cảm xúc gật đầu. Nghiêm Nghinh Hạnh im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Buổi sáng hôm nay lúc em mang bánh bao đến cho anh Tử Thiêm, em còn chưa kịp nói gì anh ấy đã nói là nếu như đó là bánh bao anh mua cho, anh ấy nhất định sẽ không ăn… thế cho nên em mới nói là bánh bao của em”

Lương Đông nghi ngờ nhìn chằm chằm Nghiêm Nghinh Hạnh. Nghiêm Nghinh Hạnh cũng đã từng được đào tạo qua lớp diễn xuất, hơn nữa cũng coi như là sinh viên ưu tú thế cho nên khi Lương Đông nhìn cô thế này, trong lòng cô ngoài có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh liền che giấu rất tốt:

“Em là nghĩ hai anh đang giận nhau, vì thế mới nói như vậy… hơn nữa lúc ấy anh Tử Thiêm cũng nói mình đã ăn sáng rồi!”

Lương Đông từ đầu đến cuối đương nhiên là không tin lời Nghiêm Nghinh Hạnh nói, so với sóc nhỏ nhà hắn đã ở bên cạnh hắn ba năm nay với cô gái chỉ mới quen biết được vài ngày, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng Triệu Tử Thiêm vô điều kiện. Có điều Lương Đông cũng lười vạch trần lời nói dối, có những chuyện hắn chỉ cần biết là được không cần phải thể hiện ra cho người khác biết rằng hắn đã sớm biết.

“Cô là bạn gái cũ của em ấy phải không?” Lương Đông trực tiếp hỏi vẫn đề mình quan tâm nhất hiện giờ

Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm giật mình, cô cũng không ngờ rằng Lương Đông đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này:

“Em… đúng vậy…”

Lương Đông sớm biết chuyện này là sự thật nhưng khi nghe thấy người trong cuộc lên tiếng khẳng định trong lòng hắn chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Lương Đông lạnh giọng hỏi tiếp:

“Bao lâu?”

Nghiêm Nghinh Hạnh ấp úng, sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì đó cô liền thay đổi sắc mặt tỏ vẻ khó xử nói tiếp:

“Một tháng… thật ra thì em đã sớm không còn tình cảm gì với anh Tử Thiêm cả… chỉ là… chỉ là…”

Lương Đông thấy bộ dạng muốn nói lại thôi kia của Nghiêm Nghinh Hạnh liền càng muốn biết:

“Chỉ là sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh lén quan sát sắc mặt của Lương Đông một lượt mới giả bộ tiến thoái lưỡng nam:

“Cũng không có gì đâu… hẳn là do em nghĩ quá nhiều mà thôi…”

Lương Đông lạnh giọng:

“Có gì cô cứ nói thẳng đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh cười thầm trong lòng, bộ dạng này của Lương Đông chính là bộ dạng cô muốn thấy:

“Thật ra anh Tử Thiêm từ khi gặp lại em… em luôn có cảm giác anh ấy… chính là muốn quay trở về như lúc trước… Ai nha tự nhiên lại nói với anh chuyện này, nhất định là do em nghĩ nhiều thôi anh đừng để ý, cũng đừng nói cho anh Tử Thiêm nghe. Không còn sớm nữa, em về phòng đây!” Nói rồi Nghiêm Nghinh Hạnh liền nhanh chóng rời đi.

Lương Đông đứng im tại chỗ hai tay nắm lại thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Nghiêm Nghinh Hạnh. Lời nói kia của Nghiêm Nghinh Hạnh đương nhiên Lương Đông không tin tưởng, nhưng khi nghe thấy Triệu Tử Thiêm vẫn còn tình cảm với cô ta, Lương Đông vẫn là nhịn không được tức giận không thôi.

Lương Đông mở cửa bước vào trong phòng phát hiện ra người nào đó đã sớm ngủ từ lúc nào không hay, có điều như ai kia không ý thức được mình hiện tại câu dẫn đến thế nào. Triệu Tử Thiêm hiện tại chăn chỉ che được một phần của Tiểu Thiêm Thiêm để lộ ra đôi chân thon dài, bờ vai trần nhẵn nhụi màu lúa mạch khỏe khoắn, Lương Đông mới chỉ nhìn thôi đã nhịn không nổi phải nuốt một ngụm nước miếng, trầm giọng nói một câu rồi nhảy lên giường:

“Còn có tình cảm, muốn quay lại sao?”.