Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 97: | Phiên ngoại | Chuyến du lịch của thiếu niên (2)




Tình yêu là cái gì? Hạ Nhạc chưa từng trải qua nên không thể chắc chắn 100%

Vương Tiểu Ba hình dung ra cảm giác của tình yêu rồi nói: “Khi nghĩ đến người này thì gương mặt xấu xí của cậu cũng có thể nở được nụ cười.”

Hạ Nhạc tự thấy bản thân mình cũng đẹp trai, gương mặt xấu xí chắc chắn cậu sẽ không có, nhưng cậu biết rằng thời điểm mỗi khi cậu nghĩ đến Trì Lập Đông, cậu sẽ thực dễ dàng mà cười rộ lên. Cho dù bạn cùng phòng không nói, Hạ Nhạc cũng phát hiện Trì Lập Đông ở trong lòng mình đã dần trở nên không giống như lúc trước nữa.

Vấn đề mấu chốt ở chỗ, cậu là người đồng tính luyến ái sao? Trì Lập Đông cũng như thế phải không?

Ngày hôm sau gặp lại, trên đường đi tới thư viện, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, hỏi Trì Lập Đông: “Chuyện có một học muội xinh đẹp tỏ tình với anh rồi bị anh cự tuyệt là thật hay giả?”

Trì Lập Đông bị hỏi đến sửng sốt, gương mặt lộ vẻ quẫn bách, gật gật đầu.

Hạ Nhạc lại hỏi: “Tại sao lại cự tuyệt?”

Trì Lập Đông dường như không biết nên trả lời như thế nào, đem cặp sạch từ một bên vai này đổi sang bên vai kia, rồi lại đổi trở lại, mới nói: “ Cô ấy không phải mẫu người mà tôi thích.”

Hạ Nhạc nói: “ Anh cảm thấy cô ấy không đủ xinh đẹp sao?” 

Trì Lập Đông: “Không phải, cô ấy vô cùng thật xinh đẹp, chỉ có điều, cô ấy …… cô ấy quá nhỏ.”

Hạ Nhạc nói: “ Ý của anh là độ tuổi hay là ngực?”

Trì Lập Đông giật mình mà nhìn cậu.

Hạ Nhạc vốn dĩ không cảm thấy có gì quá đặc biệt cả, chuyện con trai thảo luận loại vấn đề này là chuyện quá bình thường, nhưng khi bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên lại có điểm thẹn thùng, thanh âm cũng không tự giác mà trầm xuống: “Làm gì mà lại nhìn tôi như vậy? Nghe nói vận động viên các anh đều rất để ý thứ đó.”

Trì Lập Đông nói: “Nhưng tôi đâu có để ý thứ kia.”

Hạ Nhạc nói: “Anh biết là tôi đang nói thứ gì sao?”

Trì Lập Đông hỏi ngược lại: “Vậy cậu nói chính là cái nào?”

Hạ Nhạc: “ Là …… Là cái kia.”

Trì Lập Đông vỗ nhẹ gáy của cậu một chút, nói: “ Cậu hãy học tập cho tốt, đừng nghĩ cái này cái kia nữa, ảnh hưởng đến sự phát triển.”

Hạ Nhạc dựng tóc nói: “Cái rắm ấy!Tôi đã sớm phát triển xong rồi!” 

Trì Lập Đông cúi đầu xuống phía dưới xem, nói: “Này vẫn không thể được.”

Hạ Nhạc: “ …… ”

Trì Lập Đông: “ Ha ha ha ha ha.”

Hạ Nhạc mặt đỏ tai hồng, bước nhanh đi mất.

Vào thư viện, cậu cố ý ngồi xuống cái bàn chỉ còn một chỗ trống, không thèm nói chuyện với Trì Lập Đông. Trì Lập Đông gãi gãi đầu, đành đi tìm vị trí khác.

Qua chốc lát, hắn đã gửi một tin nhắn tới, hỏi Hạ Nhạc: “Tức giận rồi ư? Tôi chỉ đùa cậu chút thôi mà.”

Hạ Nhạc không trả lời, làm bộ làm tịch nhìn tin nhắn trong chốc lát, giả vờ thất thần, nhịn không được vẫn muốn nhìn một chút xem Trì Lập Đông đang làm cái gì, ngẩng đầu tìm một vòng, phát hiện Trì Lập Đông đang ngồi cách đó không xa, nửa nằm trên bàn, hai tay chồng lên nhau, chống cằm, cũng đang nhìn anh.

Khi ánh mắt chạm nhau, Trì Lập Đông bày ra bộ dáng như một đứa trẻ bị bắt gặp khi làm chuyện xấu, luống cuống lấy ra notebook từ trong cặp xách, đem toàn bộ  gương mặt tránh ở sau màn hình.

Hạ Nhạc thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng lộc cộc lộc cộc mà bốc lên tư vị chua ngọt, khiến cho cậu mặt đỏ tim đập, vội cúi đầu xem sách giáo khoa, nhưng một chữ đều không đọc.

Sau kỳ thi giữa kỳ, không cần tốn thời gian đến thư viện nữa. Hạ Nhạc buổi sáng ra khỏi cửa, dưới lầu đã không còn ai chờ cậu.

Vốn tưởng rằng còn có thể ngẫu nhiên gặp được ai kia trong khuôn viên trường, ai ngờ liên tiếp hai ngày đến cả bóng hình cũng không thấy, trong lòng rất muốn gặp hắn, nhưng lại xấu hổ không chủ động đi tìm.

Cẩn thận ngẫm lại, hai người cũng chỉ là quan hệ huynh đệ, người ta có khả năng chỉ là nể mặt lão Hạ nên mới đối tốt với cậu mà thôi. Không thấy thì không thấy, thời gian qua lâu như vậy thì xem ai không thể quên được ai.

Đi học cả một ngày, chạng vạng đi chơi bóng, trời sắp tối, mấy nam sinh mới cùng nhau trở về,  gần đến dưới ký túc xá, có một người kinh ngạc hô to: “Mọi người mau xem! Có một chiếc mô tô lớn!”

Những người đi cùng hắn mắng lớn: “Đúng là đồ nhà quê, motor cũng chưa từng gặp qua hay sao?”

Sau đó có một nam sinh đồng tình, nói: “Halley Yeluther! Quả thật chưa từng thấy qua!”

Hạ Nhạc không rành về motor, cũng không để ý tới, đến gần mới thấy một người đứng cạnh motor, không phải Trì Lập Đông đã hai ngày không gặp thì còn có thể là ai.

Mọi người cũng đều cùng Trì Lập Đông chơi cầu qua, sôi nổi tiến lên chào hỏi, mặc kệ hiểu hay không, những nam sinh đối với motor vẫn là cảm thấy hứng thú, vây quanh nhìn đông nhìn tây. Trì Lập Đông trông như một đứa bé, bảo vệ chiếc mô tô không bị đụng chạm.

Các nam sinh nói giỡn: “ Trì ca đừng nhỏ mọn như vậy, cái này là motor, không phải bạn gái đâu.”

Trì Lập Đông đuổi bọn hắn đi: “ Đi đi đi, nhanh chóng lên lầu tắm rửa đi, nhìn các người giống như một đám khỉ vừa nghịch bùn xong vậy.”

Các nam sinh một bên ồn ào một bên giải tán, Hạ Nhạc đi theo sau đám người =,  rời đi mà không nói một lời.

Trì Lập Đông gọi cậu: “ Hạ Nhạc! Cậu đi đâu vậy?”

Hạ Nhạc dừng bước, nói: “ Đi lên tắm rửa.”

Trì Lập Đông nói: “ Cậu đừng đi vội.”

Mặt Hạ Nhạc lạnh nhạt: “ Có chuyện gì sao?”

Trì Lập Đông: “ Cậu xem xem, đây là motor mà tôi mới mua.”

Hạ Nhạc: “ Tôi thấy rồi, rất đẹp.”

Trì Lập Đông: “ …… ”

Hạ Nhạc nói: “ Không có việc thì tôi đi lên trên đây, đợi một lát nữa chắc không còn nước nóng để tắm rửa đâu, tôi còn ít bài tập về nhà chưa kịp hoàn thành nữa.”

Trì Lập Đông vốn đang cao hứng phấn chấn, lúc này lại giống quả cà đang héo úa.

Hạ Nhạc không đành lòng, vẫn hỏi hắn: “ Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh tới đây để khoe khoang motor của anh sao?  Bây giờ không phải khoe khoang xong rồi sao?”

Trì Lập Đông nói: “Tôi không phải tới khoe khoang, tôi là…… Tôi muốn đưa cậu đi hóng gió.”

Hạ Nhạc: “ …… ”

Trì Lập Đông nhếch miệng cười một chút, nói: “ Thôi bỏ đi, cậu đi làm việc của cậu đi.”

Hắn lấy mũ bảo hiểm từ motor, mang lên cho chính mình. Hạ Nhạc lúc này mới chú ý tới, trên motor còn treo một cái mũ bảo hiểm nữa.

“ Aiya.” Hạ Nhạc nói.

Trì Lập Đông vừa mới giơ mũ bảo hiểm lên đỉnh đầu, vội vàng dừng lại, đôi mắt chờ mong mà nhìn Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nói: “ Anh chờ tôi trong chốc lát được không? Tôi phải đi lên tắm rửa, thay quần áo nữa.”

Trì Lập Đông lập tức cao hứng, nói: “Đương nhiên chờ rồi! Kỳ thật mặc như vậy đi cũng được.”

Hạ Nhạc nói: “ Vừa rồi bọn họ sờ motor của anh, anh cũng không cho, giờ tôi cả người đều là bùn đất, sao có thể ngồi lên chiếc motor bảo bối của anh được chứ.”

Trì Lập Đông nói: “ Cậu không phải bọn họ, cậu so với motor… ” Hắn chưa nói xong, hai tay ôm chặt mũ bảo hiểm, dường như có chút ảo não.

Hạ Nhạc nghe hiểu được ý của nửa câu hắn còn chưa nói, trên mặt đột nhiên nóng lên, vội xoay người vào ký túc xá đ, chạy vài bước lại quay đầu lại hô: “ Anh chờ chút! Tôi lập tức xuống ngay!”

Ký túc xá của cậu ở lầu 3, lên lầu nửa phút, cậu suy nghĩ hoàn toàn cẩn thận.

Cậu thích Trì Lập Đông. Cậu là gay. 

Lúc này khi xác lập lại nhận thức về bản thân, cậu không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy mê mang, chỉ là cảm thấy thực kỳ diệu, trước kia đọc sách hay xem phim ảnh, khi tình yêu xảy ra, luôn bị miêu tả đến long trời lở đất, đến lượt bản thân chính mình, hóa ra nó lại có thể trở nên im ắng như vậy, lơ đãng nảy sinh.

Cậu còn cảm thấy may mắn, cậu thích người ta, vừa hay người ta cũng thích cậu.