Trong lòng Hạ Nhạc sẽ bình luận hắn thành như thế nào, Trì Lập Đông đã nghĩ rồi, ví dụ như nói kiểu đầu óc ngu dốt tứ chi phát triển chẳng hạn.
Nhưng mà nói hắn giả heo ăn thịt hổ ư? Hạ Nhạc cũng quá để mắt tới chỉ số thông minh của hắn nhỉ.
Đương nhiên vừa rồi hắn làm Hạ Nhạc không vui, hai người vẫn luôn không trao đổi gì, trên bàn chỉ có Liên Dã ở đây trường tụ thiện vũ*, làm vui lòng bà Trì, còn có thể dỗ dành Hạ Nhạc và Niên Niên vui vẻ, loại năng lực xã giao này không phải ai cũng có.
*“Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là một thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Qua một hồi lâu, Hạ Nhạc cũng không còn vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy, Trì Lập Đông mới thử dò xét rót trà gắp rau cho cậu, thấy cậu không từ chối mới dám nói: “Xa-vier, sao anh lại “giả heo ăn thịt hổ” chứ?”
Mắt Hạ Nhạc nhìn hắn, dáng vẻ xa cách.
Trì Lập Đông thấy những người khác đang nghe Liên Dã nói chuyện, cũng không để ý hắn, nhỏ giọng học cách lợn kêu “hừ hừ”.
Hạ Nhạc bị hắn làm cho buồn cười, vội cầm chén trà lên che giấu, nhất thời cũng không chú ý trà vừa mới rót rất nóng, không cẩn thận bị nóng, vội lè lưỡi ra hà hơi.
Vẻ mặt Trì Lập Đông bên cạnh ngốc nghếch, rất đáng yêu, muốn RI.
Hôm nay hắn lái Land Rover ra ngoài, vừa vặn mọi người đều ngồi được, ăn cơm xong xuôi thì đưa anh em nhà họ Liên về khách sạn, sau đó một nhà bọn họ về nhà.
Trên đường từ Diên Khánh về, bà Trì đề nghị tối nay muốn đưa Niên Niên về nhà ngủ, bản thân Niên Niên cũng rất muốn. Lúc nói chuyện đó trên bàn ăn thì Hạ Nhạc đồng ý rồi.
Trì Lập Đông không chỉ muốn lừa nhỏ về mà lớn cũng phải lừa về, bà Trì làm sao không hiểu ý của con trai liền nói: “Tối nay tiểu Hạ cũng ở lại đi, nhiều phòng mà, ngủ thế nào cũng được.”
Niên Niên cũng nói: “Ngủ lại đi ạ, ngủ đi ạ! Ba cùng tới ngủ ở nhà bà đi!”
Hạ Nhạc ngồi ở ghế lái phụ ý vị thâm trường nhìn Trì Lập Đông, Trì Lập Đông bày ra vẻ mặt vô tội “Không phải anh chỉ đạo họ”.
Hạ Nhạc nói: “Được rồi, vậy làm phiền rồi.”
Về tới nhà họ Trì cũng đã khuya, Hạ Tư Niên có tư tưởng náo loạn tiếp cũng không còn tinh thần nữa, buồn ngủ tới mức hai mắt cũng không mở to được nữa, Hạ Nhạc bế bé đi rửa mặt, bé cũng tỉnh táo hơn một chút, ôm lấy cổ bà Trì làm nũng: “Con muốn ngủ với bà cơ.”
…Đúng là người con ngoan mà.
Chờ hai bà cháu đi ngủ thì chỉ còn lại Trì Lập Đông và Hạ Nhạc.
Hai người đột nhiên trong lúc đó trở nên rất im lặng.
Lúc Hạ Nhạc tắm rửa cho Niên Niên đã cởi áo khoác tây trang ra, cởi cả cà vạt, chỉ còn lại áo sơ mi, tay áo được xắn lên khuỷu tay, vạt quần tây cũng hơi loạn một chút, trước vạt áo và trên quần còn có vài vệt nước dính lên lúc tắm rửa cho Niên Niên. Nếu như đổi lại thành người khác, tình trạng như vậy có vẻ khá thảm hại, nhưng mà cậu thì không, còn ưu nhã xinh đẹp không chê vào đâu được, quần áo không gọn gàng và vết nước trên quần áo đều giống như cậu cố tình điểm xuyến cho vẻ đẹp vậy.
Trì Lập Đông có chút say mê mà nhìn cậu. Lúc thật sự đã ở một chỗ với nhau như vậy thì hắn hoàn toàn không có ý nghĩ thiết tha nào đó ngược lại càng muốn ôm cậu.
Cậu chậm rãi vuốt áo xuống, lại sửa sang áo sơ mi trong quần, sau đó đột nhiên hỏi: “Như vậy tốt hơn chưa?”
Trì Lập Đông: “??”
Hạ Nhạc không tiếp tục nữa, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Có hơi nóng, muốn ra ngoài ngồi một lát.”
Trì Lập Đông cũng không từ chối yêu cầu của cậu nói: “Được.”
Hạ Nhạc lại hỏi: “Trong nhà có rượu không?”
Trì Lập Đông đã tạm biệt rượu lâu rồi, cũng không rõ lắm nói: “Bia được không? Cửa hàng tiện lợi rất gần, anh ra ngoài mua, em muốn uống loại bia nào?”
Hạ Nhạc vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn nói: “Không cần đi nữa, ở đây có rồi.”
Trì Lập Đông nhớ ra cười nói: “À trước Tết Âm lịch mẹ anh bảo anh đi mua, nói là để chiêu đãi khách, mấy ngày Tết anh bận không về nhà cũng không có khách tới.”
Giữa vườn cỏ trong sân có bày bàn mây và mấy cái ghế đồng bộ, bà Trì thỉnh thoảng sẽ phơi nắng uống trà.
Trì Lập Đông và Hạ Nhạc tự mình ngồi vào ghế mây, ánh sáng từ cửa sổ sát mặt đất chiếu ra, với bọn họ bây giờ ảm đạm mập mờ tới vừa chuẩn, gió xuân tháng tư mang theo hơi ấm nhẹ nhàng, nhẹ phẩy khoảng cách lạnh nhạt giữa hai người.
“Hôm nay Niên Niên rất vui.” Hạ Nhạc nói: “Thằng bé rất lâu rồi chưa vui vẻ như thế, có những lúc em có lẽ quá mức nghiêm khắc với nó.”
Trì Lập Đông nói: “Không đâu, em dạy bảo rất tốt.” Hắn nhắc tới cách cư xử của Niên Niên lúc gặp gỡ mấy người dì ở làng dân tộc.
Hạ Nhạc hình như bị xúc động tới cái gì đó, uống một ngụm bia thật lớn, im lặng không nói gì, ánh mắt có hơi ảm đạm.
Trì Lập Đông vân vê ngón tay, thấp thỏm hỏi: “Mẹ của Niên Niên, bây giờ vẫn ở Hồng Kông sao? Cô ta hoàn toàn từ bỏ quyền giám hộ à?”
Hạ Nhạc giương mắt lên cứ thế mà nhìn hắn.
Trì Lập Đông vội nói: “Anh chỉ hỏi bừa thôi, không thật sự muốn biết, dù sao hai người cũng chia tay lâu rồi, có lẽ…. không còn liên lạc nhỉ?”
Hắn hỏi hơi thiếu tự tin, rất sợ nghe thấy Hạ Nhạc nói vẫn còn liên lạc. Dù sao trước khi về Bắc Kinh thì Hạ Nhạc cũng ở Hồng Kông lâu như thế mà, năm ngoái cũng tới Hồng Kông mấy lần.
Hạ Nhạc uống hết lon bia trong tay, bóp bẹp cả lon ném về phía Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông vội giơ tay tiếp được nói: “Em đừng tức giận, cứ xem như anh chưa hỏi gì, sau này anh cũng sẽ không hỏi nữa.”
Vẻ mặt Hạ Nhạc âm u nói: “Anh không có não đấy à? Nếu như Hạ Tư Niên thật sự là con của em với người phụ nữ khác thì em sẽ dạy thằng bé gọi anh là mẹ à? Anh có loại hứng thú thấp kém thế à?”
“…” Trì Lập Đông nói: “Nhưng em nói mẹ thằng bé là một người phụ nữ Hồng Kông…”
Hạ Nhạc tức giận nói: “Cho nên bây giờ anh đang trách em đấy à? Lời tức giận và lời nói thật anh cũng không phân biệt được à, còn muốn trách em?”
Trì Lập Đông lờ mờ nói: “Lời tức giận? Vậy thằng bé không phải con của em và người khác à?”
Hạ Nhạc cầm lon bia còn chưa mở ném qua đó, hai tay Trì Lập Đông bắt được.
“Anh đúng là tên ngốc!” Hạ Nhạc mắng: “Em lừa anh loại chuyện này có tác dụng gì chứ? Đừng nói có một mình thằng bé, cứ xem như bên ngoài em còn sinh mười đứa tám đứa đi, tính cách này của anh thì tóm được em kiểu gì đấy? Ngay cả một câu hỏi có phải hay không anh cũng không dám mở miệng ra hỏi được.”
Trì Lập Đông cầm lon bia kia muốn phản bác nhưng lại không phản bác.
Vẻ mặt Hạ Nhạc nóng nảy, cầm lấy một lon bia khác trên bàn muốn mở ra, Trì Lập Đông nhanh tay lẹ mắt đưa lon trong tay mình qua, Hạ Nhạc nhận lấy, lại uống một ngụm lớn.
Trì Lập Đông nói: “Uống chậm thôi mới lấy từ tủ lạnh ra đấy, rất lạnh, uống nhanh như thế chút nữa sẽ bị đau bụng đấy.”
Hạ Nhạc nói: “Cần anh quản à, em thích bị đau bụng đấy.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc: “Nói chuyện đi chứ sao lại không nói nữa?”
Trì Lập Đông u sầu nói: “Không nói được em.”
Hạ Nhạc nói: “Không nói được thì không nói nữa à? Vậy mấy ngày này làm sao? Nửa đời còn lại anh muốn làm người câm à?”
Nửa đời còn lại muốn trực tiếp có ý là ở cùng nhau sao? Trì Lập Đông lập tức tươi cười hỏi: “Vậy em muốn nghe anh nói gì?”
Hạ Nhạc tức giận nói: “Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó.”
Trì Lập Đông nghĩ một lát rồi nói: “Vậy Niên Niên là con của chị sao?”
Hạ Nhạc nói: “Ừ.”
Trì Lập Đông giơ tay cướp lon bia trong tay Hạ Nhạc uống một ngụm lớn, nhưng không dám uống nhiều lập tức trả lại cho Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc: “…Có gì mà vui thế?”
Trì Lập Đông cười nói: “Đâu, làm gì có.”
Hắn rất nhanh nhớ ra chị đã qua đời, vội thay đổi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em biết rõ anh không quá thông minh, còn luôn nói những lời trêu chọc anh khiến anh không thể phân biệt được thật giả, sau này đừng như vậy nữa.”
Hạ Nhạc trả lời lại một cách mỉa mai: “Cái gì em biết rõ? Em nào có biết? Trên mặt anh lại không viết chữ “ngốc”.”
Trì Lập Đông khoa tay múa chân mặt mình, khoa trương nói: “Còn chưa viết rõ ràng à? Đã tô đen tô đậm thậm chí còn để kiểu chữ lớn nhất rồi đấy.”
Hạ Nhạc không thích kiểu đùa nhạt nhẽo này, vẻ mặt không thú vị.
Trì Lập Đông lại hỏi: “Vậy Niên Niên có biết mẹ ruột của nó là ai không?”
Hạ Nhạc nói: “Thằng bé chỉ biết mẹ nó mất rồi, dù sao cũng còn quá nhỏ, để thằng bé tiếp nhận sống chết đã là chuyện rất tàn nhẫn rồi, những cái khác để sau này thằng bé lớn rồi lại nói tiếp.”
Trì Lập Đông gật đầu nói: “Thằng bé được hơn một tuổi mà thay đổi nhiều thật, là em giáo dục chỉ dẫn thằng bé giỏi, lúc đó em nói nhất định muốn qua đó cùng thằng bé trưởng thành, anh vẫn còn hơi không hiểu, bây giờ thấy thằng bé như này, anh cũng rất vui. Là em đúng.”
Ánh mắt kỳ lạ của Hạ Nhạc nhìn Trì Lập Đông một lát nói: “Đúng vậy, em vẫn luôn đúng mà.”
Trì Lập Đông dường như cảm thấy lời này của cậu rất đường đột chưa hiểu rõ lắm.
Hạ Nhạc rũ mắt xuống, sau một lúc thì lại giương lên nói: “Anh có biết tại sao chị của em lại sinh Niên Niên ra không?”
Trì Lập Đông chăm chú nhìn cậu, ý bảo cậu cứ nói tiếp.
“Có người cho rằng là chị ấy vẫn còn ôm hy vọng với tên tra nam kia, hơn nữa chị ấy sau khi sinh uất ức mà tự sát, cũng bị nhiều người đoán già đoán non là tình yêu tổn thương không thể chữa lành. Thực ra đều không phải, chị ấy sau khi đã nhìn rõ bộ mặt thật của tên kia đã hoàn toàn cắt đứt đoạn tình cảm đấy rồi, sau khi chia tay chị ấy phát hiện bản thân có thai, rất nhanh đã quyết định sẽ giữ lại đứa trẻ, quyết định này với người trước của chị ấy hoàn toàn không có liên quan gì, mà là vì em. Chị ấy luôn sợ em sẽ sống cô độc đến già, không có người yêu, không có gia đình, một đời này em cũng không thể có đứa con của bản thân.” Hạ Nhạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những ngôi sao lấp lánh giữa những đám mây mờ mờ nói: “Chị ấy tặng món quà quý giá nhất trên thế giới, một sinh mạng cho người em trai của mình.”
Trì Lập Đông bị chấn động. Hắn không thể đánh giá được lựa chọn này là đúng hay sai, nhưng trong chốc lát hắn trà ngập cảm kích và sự áy náy với chị của Hạ Nhạc. Vì tính toán ngày tháng sinh của Niên Niên, lúc chị ấy làm ra quyết định này cách lúc Hạ Nhạc thôi học ra nước ngoài vừa qua năm thứ mười, rõ ràng các mặt của Hạ Nhạc đều nổi bật, tại sao chị của của cậu lại lo lắng cậu sẽ sống cô độc đến già chứ? Đáp án không cần nói cũng biết.
Có lẽ là đề tài này quá nặng nề, Hạ Nhạc sau khi nói xong cũng không nói nữa mà chỉ buồn phiền uống bia.
Trì Lập Đông có lòng trêu đùa cậu vui vẻ hơn, vắt óc tìm cách nói chuyện đùa, lúc bắt đầu Hạ Nhạc cũng không thèm để ý, nhưng sau khi nghe xong cũng cười một cái, nhưng cũng không tiếp lời.
Thời gian càng ngày càng muộn, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, vừa rồi Trì Lập Đông lấy áo của mình khoác cho Hạ hạc, sau đó lại đi vào trong lấy chăn mỏng choàng lên người Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc một mình uống hết một lốc bia, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hơi say, một tay nâng má, hai mắt không dịch chuyển mà nhìn Trì Lập Đông, ánh mắt một trời một vực với cậu lúc bình thường, hồn nhiên có hơi giống Hạ Tư Niên, nhưng vẫn có vài thứ khác mà tuyệt đối trẻ con không có.
Trì Lập Đông hỏi cậu: “Em thấy lạnh không?”
Hạ Nhạc không đáp mà chỉ cười với hắn.
Trì Lập Đông nói: “Đã sắp một giờ rồi, chúng ta đi ngủ nhé?”
Hạ Nhạc giơ một tay lên để Trì Lập Đông dìu cậu. Đợi tới khi Trì Lập Đông nâng được cậu dậy, cậu say mèm mà trực tiếp ngã vào lồng ngực của Trì Lập Đông, hai mắt nhắm chặt lại.
Trì Lập Đông được ôm lấy người trong ngực vui mừng không thôi, nhưng nếu Hạ Nhạc không tỉnh táo thì hắn cũng không thể làm cái gì, ngay thẳng thật thà nửa ôm nửa dìu Hạ Nhạc vào phòng cho khách ở tầng một, giúp Hạ Nhạc cởi giày, không dám cởi quần áo mà chỉ giúp cậu đắp chăn lên.
Cái gì cũng không dám làm chỉ luyến tiếc rời đi, ngồi bên giường nhìn. Nhìn một lúc nhịn không được mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Nhạc, hai má hơi nóng, đụng tới cằm thì có vài sợi râu nhú ra, đâm vào khiến hắn ngứa từ đầu ngón tay vào trong lòng, loại ngứa ngáy này lại nhanh chóng dồn xuống lục phủ ngũ tạng, đầu ngón tay từ cằm di chuyển tới môi, ngón cái vân vê khóe môi, nóng lòng muốn dò xét tiến vào bên trong môi của Hạ Nhạc. Trước đây từng có một lần như này, hắn trong lúc vô ý đã dùng đầu ngón tay cạy mở miệng của Hạ Nhạc, cậu lập tức cắn lấy hắn, nhưng hàm răng lại dùng lực rất nhẹ, giống như mèo con làm nũng, sau khi cắn để lại dấu răng còn liếm lên vài lần để xoa dịu.
Hắn nghĩ như vậy cả người đều muốn bốc cháy lên, cũng chưa chú ý tới Hạ Nhạc đã mở mắt ra từ lúc nào, sau khi hắn phát hiện ra thì hai mắt Hạ Nhạc đang yên lặng nhìn hắn, không có một chút buồn ngủ nào lúc mới tỉnh dậy.
Hắn vừa rồi có hơi xấu hổ muốn thu tay lại, Hạ Nhạc lại mở miệng ra nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của hắn.
Cả người Trì Lập Đông run lên, nhưng có lẽ khao khát của dục vọng đã chiếm lấy ưu thế hỏi: “Vừa rồi em giả vờ ngủ à?”
Hạ Nhạc nghiêng người, nửa bên mặt chôn ở trên gối nói: “Không phải. Em đang giả vờ say, đồ ngốc ạ.”