Nắng Hạ Ngày Đông

Chương 59: Két sắt




Mặc dù giấu được bà Trì, nhưng lại không giấu nổi nhân viên công ty và khách hàng. Dù sao cũng là phẫu thuật, còn nghiêm trọng hơn lần trước mấy phần. Buổi trưa sau khi làm phẫu thuật xong, mọi người trong công ty đều đến hỏi thăm ông chủ nhà mình, buổi tối còn có hai vị thúc bá làm việc trong công ty mang theo người nhà đến thăm hỏi một chuyến.

Hai ba ngày tiếp theo, mấy vị khách hàng cùng người quen của hắn, hoặc là tự mình đến thăm, hoặc là nhờ người mang hoa quả qua chỗ hắn, tỏ vẻ an ủi.

Hạ Nhạc ban ngày đi làm, tan tầm mới lại đây, lúc tới còn có người đang thăm cũng không né tránh mà nói chuyện bình thường, cũng tự giới thiệu chính mình là “Hạ Nhạc”. Khách hàng trước đó cơ hồ đã biết đại khái về người này, cũng rất khách khí đối đáp.

Lý Đường đương nhiên là cũng biết chuyện này, mỗi tối đều qua thăm hắn một lần, lúc nào cũng không vắng mặt Hạ Nhạc.

Quan hệ hai người có vẻ ôn hòa hơn trước kia rất nhiều, nhưng cũng không trao đổi với nhau gì mấy.

Lý Đường biết ban ngày Trì Lập Đông một thân một mình ở bệnh viện, không có gì thú vị để chơi, còn không thể cử động nhiều liền cười vào mặt hắn một phen, lúc trở về còn kêu người tặng cho hắn một chiếc Ipad giảm giá. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đến ngày thứ tư của hậu phẫu, thời tiết khá tốt, ánh nắng chan hòa đầy sức sống chiếu vào cửa sổ. Cả căn phòng cũng sáng lên đôi chút.

Hôm nay ít người đến thăm hắn hơn nhiều, có cũng chỉ đến vào buổi sáng. Trì Lập Đông cảm thấy cuối cùng mình cũng được yên tĩnh rồi.

Ăn cơm trưa xong, Trì Lập Đông nhanh chóng gọi điện cho mẫu thân đại nhân nhà mình.

“Đông Đông à,” Tâm tình bà Trì không tồi, hỏi hắn: “Đang đi làm sao? Có bận hay không?”

Trì Lập Đông: “Có chút bận, mấy ngày nay vẫn chưa có thời gian về thăm mẹ.”

Bà Trì: “Không sao, công việc quan trọng.”

Trì Lập Đông cùng bà Trì hàn huyên hai câu, cũng không nhắc tới việc mình phải làm phẫu thuật.

Bà Trì vẫn luôn cười nói vui vẻ, hẳn là gần đây gặp chuyện vui gì đi.

Trì Lập Đông: “Mẹ hôm nay hình như rất vui nha?” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bà Trì hỏi lại: “Có sao?”

Trì Lập Đông cũng không đoán ra bà ấy có chuyện vui gì.

Bà Trì: “Đúng rồi, bác gái làm mất thẻ đổi gas rồi, muốn làm lại cái mới, con để giấy chứng nhận bất động sản ở đâu thế?”

“Ở trong két sắt đầu giường.”

Bà Trì: “Mẹ đi lấy nó liền, con đừng cúp máy.”

Bên kia điện thoại vang lên một loạt tiếng bước chân lên lầu, còn không phải chỉ có một người. Hình như là bảo mẫu trong nhà? Vị bảo mẫu này đã làm việc cho nhà hắn gần mười năm, siêng năng chăm chỉ, người cũng rất thành thật lại còn đáng tin cậy, cùng bà Trì chung sống rất khá, cũng coi như thân thích trong nhà.

Bà Trì hỏi: “Mật mã là gì” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Trì Lập Đông đọc một dãy số. Bà Trì lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó mới nói: “Được rồi, mẹ mở được rồi.”

Trì Lập Đông: “Mẹ dùng xong rồi gửi qua đây cho con nhé, cho thuận tiện.”

Bà Trì: “Ừ, két sắt kia còn cho người khóa lại.” Lại không phải nói với Trì Lập Đông: “Cái gì đây?”

Trì Lập Đông mơ hồ nghe được tiếng hộp kim loại bị mở ra, vội vàng nói: “Mẹ! Đừng đụng vào cái hộp kia của con.”

Bà Trì: “Thứ vớ vẩn gì vậy? Cũng không có gì đẹp, không nhìn không nhìn.”

Trì Lập Đông: “…” Hai lão thái thái này! ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Mấy ngày nay rất nhiều người đến thăm hắn, trong phòng bệnh toàn là hoa tươi, may có mấy y tá nhiệt tình tìm lọ cắm vào cho hắn, nếu không hắn liền bị đống hoa kia đè bẹp chết!

Hương hoa bao trùm cả mùi khử trùng của bệnh viện. Trì Lập Đông nằm một lúc, cảm thấy sảng khoái vô cùng liền đem chiếc Ipad mà Lý Đường tặng đặt trên giá đỡ, xem mấy video về kinh tế, nhìn nhìn một lúc, hai mắt cũng sắp dính vào nhau.

Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trì Lập Đông nhanh chóng vực dậy tinh thần: “Mời vào.”

Người tới đẩy cửa bước vào, chiều cao không sai biệt lắm với Trì Lập Đông, trên người là bộ vest lịch lãm ngay cả một nếp gấp cũng không có, tóc được chải chuốt vô cùng tỉ mỉ, toàn thân đều hiện ra mấy chữ “đại lão”, trong lồng ngực còn ôm bó hoa cực kỳ sặc sỡ.

Trì Lập Đông sửng sốt một lúc, nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Vương Tề đem bó hoa kia ném vào mặt hắn, hỏi: “Phẫu thuật chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói một tiếng cho tôi? Còn nhớ người bạn này nữa không thế?”

Trì Lập Đông lấy hoa sang một bên, cười nói: “Chỉ là tiểu phẫu, không nên làm phiền, chậm trễ công việc của cậu.”

Vương Tề liếc hắn: “Tiểu phẫu liền phải nằm bất động như vậy? Đem hoa đây.”

“Vẫn có thể ngồi dậy, chẳng qua cái giá này có chút vướng.” Trì Lập Đông ném bó hoa qua chỗ cậu ta.

Vương Tề dùng bàn tay đang rảnh rỗi của mình nhấc cái giá đỡ Ipad qua một bên. Trì Lập Đông chống khuỷu tay, chậm rãi ngồi dậy.

Vương Tề rút mấy bông hoa được cắm trong bình ra, thuận tiện nhét bó hoa của mình vào.

Trì Lập Đông nhìn đống hoa lòe loẹt kia lại có chút buồn cười, nói: “Cậu còn mua hoa cho tôi, thật là…”

Vương Tề kéo ghế dựa lại cạnh giường, ngồi bên cạnh hắn, nói: “Không có cái gì tốt mang cho cậu, đằng nào cậu cũng không thiếu thứ gì, đành bảo trợ lý tùy tiện mua đấy. Còn không biết đường mà cảm ơn tôi à? Cậu không mời hộ lý đến chăm sóc sao?”

Trì Lập Đông: “Không nghiêm trọng lắm nên không cần, mấy chuyện lặt vặt tôi vẫn có thể làm, không được thì gọi bác sĩ là ổn rồi.”

Vương Tề hỏi: “Ban ngày còn tốt, buổi tối thì sao? Nhìn bộ dạng của cậu chắc phải nhe răng luôn ấy chứ.”

Trì Lập Đông nói: “Buổi tối có người chăm sóc…… là đối tượng của tôi.”

Trì Lập Đông tính nhắc tới Hạ Nhạc, nhưng lại cảm giác hơi xấu hổ, như thể không có lý do gì mà nói với người ta chuyện đó.

“Vậy thì được.”

Vương Tề nói xong câu này cũng không tiếp tục hỏi nữa, hắn nhìn quanh phòng bệnh một vòng, nói: “Hai ngày nay có không ít người đến ha.”

Trì Lập Đông chán nản: “Ngày nào cũng lộn xộn hết cả lên, mãi hôm nay mới thanh tịnh đôi chút.”

Vương Tề nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Cậu có phải cảm thấy không nói cho tôi biết, liền có thể thoải mái mà xem như việc này không có quan hệ gì với tôi?”

Trì Lập Đông trợn trắng mắt: “Vốn không liên quan đến cậu.”

Vương Tề nói: “Không liên quan? Sao tôi lại thấy như nợ cậu ấy.”

Trì Lập Đông: “Anh em chúng ta không cần làm thế, không phải sao?”

Vương Tề nhìn hắn một lát, cười nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng không trả được.”